[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 11.4

----------

Khi họ đi qua những hành lang trống vắng, Harry lườm Draco.

"Mình còn chẳng hiểu hai người đang nói về chuyện gì nữa," cậu nói, hướng vẻ cau có về phía Blaise, "nhưng đến mình còn biết đó là loại chuyện không nên được nói trong Đại Sảnh!"

"Cậu ta bắt đầu trước," Draco phụng phịu nói, nhưng có vẻ hơi xấu hổ về sự thất thố của mình. Blaise chỉ trông thích thú, một điều khiến Harry an tâm hơn một chút. Cậu không chắc phải giải quyết một Blaise tức giận thế nào.

"Dù rất tốt khi cuối cùng cũng xác nhận được hai cậu thật sự là những đứa trẻ năm tuổi, đó không phải là một lời biện hộ đâu," Harry càu nhàu, kéo bọn họ vào Phòng Sinh hoạt. May mắn là không có ai ở đó nên họ ngồi vào chỗ của mình quanh lò sưởi.

"Được rồi. Bây giờ. Nói cho tôi biết đã có chuyện quái quỷ gì vậy," Harry nói. Draco ngả người về sau, nhắm mắt lại.

"Phép thuật Hắc ám từ lâu đã bị bài xích, đặc biệt là sau sự điều đình lần này của Bộ. Đã có nhiều luật được xây dựng để bãi bỏ việc sử dụng nhiều nhánh của phép thuật Hắc ám đồng thời giới hạn những hoạt động của phù thuỷ Hắc ám. Có rất ít cách để biết được những Truyền thống Hắc ám trong quá khứ, và nhiều Hiện vật đã trở nên phi pháp, dù là mua hay bán. Lí do duy nhất gia đình tôi vẫn ổn là vì chúng tôi giàu có và khôn khéo, còn Bộ thì thối nát và ngu ngốc. Cậu nghĩ tại sao lại có ít gia đình Hắc ám ở tầng lớp trung lưu và hạ lưu thế? Họ đã bị săn lùng, bị ép buộc tham gia phe Sáng hoặc phải biến mất. Phần lớn chuyện này xảy ra trong 20 năm trở lại đây; sự phân biệt đối xử đã có từ rất lâu rồi, nhưng đến giờ Chính phủ mới bắt đầu trở nên...cấp tiến hơn đối với chuyện này. Hiện tại thì chỉ việc cư xử như một máu thuần cũng bị coi là Hắc ám, và do đó bị coi là trái pháp luật."

Harry nhíu mày. "Mình cho là không có luật lệ hay hạn chế nào như thế được đặt ra cho phe Sáng?"

Draco bật cười, một âm thanh khó chịu, miễn cưỡng. "Tại sao họ phải làm thế? Ánh sáng là ánh sáng. Ánh sáng là tốt."

Harry thở ra một hơi bực tức. "Đó không phải là một lí lẽ. Không phải là ta không thể bẻ cổ một ai đó với thần chú Leviosa."

Draco hơi giật mình trước sự gay gắt đột ngột của cậu, nhưng Blaise chỉ bật cười.

"Đó là lí do họ tạo ra thần chú Mobilicorpus. Căn bản nó là Leviosa cho con người, vì không thể gây ra một cử động đột ngột hay bất thường nào cho cơ thể đang lơ lửng. Làm cậu băn khoăn đã có bao người thực sự đã chết vì vô ý bị gãy cổ giữa không trung nhỉ?"

Harry bật ra một tiếng cười ngạc nhiên. "Thật luôn à? Thấy không! Đó là điều mình đang nói. Tại sao Leviosa lại tốt hơn so với...mình không biết...Gemino chẳng hạn?"

"Gemino?"

"Nó được coi là một lời nguyền, nhưng tất cả những gì nó làm là nhân đôi một đồ vật cho đến khi hết tác dụng. Sau đó tất cả những bản sao sẽ bị phá huỷ. Ý mình là, làm sao đó có thể là một lời nguyền chứ? Ta sẽ phải rất sáng tạo để nghĩ ra cách để làm hại ai đó với nó. Hình như nó còn tốn rất nhiều phép thuật để nhân bản những vật thể lớn, nên cũng chẳng phải là ta có thể tạo ra quá nhiều bản sao."

"Đó là một lời nguyền khá thảm hại," Draco nói, có vẻ hứng thú, "nhưng điều đó không có nghĩa là không có những lời nguyền khủng khiếp hơn thế. Ý tôi là, Lời nguyền Trục xuất Nội tạng gần như là không thể sửa chữa được."

Harry nhướn mày. "Thế một thần chú Diffindo đúng chỗ không thể làm được điều tương tự à?"

Draco trông hơi sợ hãi. "Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó," cậu ta nói với sự kinh ngạc. Rồi biểu cảm của cậu ta trở nên hơi suy tư, và nhỏ đến mức Harry suýt không nghe thấy, lẩm bẩm, "nhưng liệu nó có hiệu quả giống thế không?"

Harry không chắc mình muốn biết cậu nhóc tóc vàng đang nghĩ gì, thầm mong rằng mình không nghe được câu nói ấy. Draco thường được nhìn nhận là một kẻ thừa kế máu thuần được nuông chiều, nhưng sẽ có những lúc Harry sẽ bắt gặp một khía cạnh nguy hiểm hơn nhiều ẩn dấu đằng sau hình tượng ấy. Cậu vẫn chưa biết phải nhìn nhận thế nào điều này, thậm chí không biết có nên chấp nhận nó hay không.

Trong khi đó, Blaise nhìn chằm chằm vào Harry với đầy hứng thú và mới mẻ. "Wow, Potter. Cậu đang nghĩ đến việc giết ai đó à?"

Harry phản đối. "Không! Tất cả những gì tôi nói là tôi không hiểu thứ gì phân chia giữa phép thuật Sáng và Hắc ám."

"Thì, nếu chúng ta đang nói về bản thân phép thuật, tôi nghĩ chúng ta đang nghĩ theo hướng không đúng rồi. Đây không phải vấn đề về Phép thuật, không hẳn là vậy," Draco nói. "Nó thuộc về chúng ta. Những Phù thuỷ. Phép thuật Ánh sáng hay Hắc ám tuỳ thuộc vào cách chúng ta tương tác với nó. Không có Phù thuỷ thì sẽ không có Ánh sáng hay Hắc ám."

"Công bằng mà nói, nó phụ thuộc vào mọi sinh vật phép thuật," Blaise xen vào. "Có cả sinh vật Sáng và Hắc ám, và đương nhiên là có cả những loại Trung lập nữa."

"Phải, cậu nói đúng," Draco nói. "Ý tôi muốn nói là, chúng ta mới là người thuộc phe Sáng hay Hắc ám. Những Phù thuỷ Hắc ám thực hiện những thần chú Hắc ám tốt hơn còn Phù thuỷ Sáng thì tốt hơn ở thần chú Sáng. Không ai sử dụng phép thuật thuần tuý cả; tất cả thần chú đều đã bị thao túng bằng cách này hay cách khác. Việc sử dụng kéo dài một nhánh cũng có thể ảnh hưởng đến khuynh hướng của một người, nhưng tất cả chỉ có vậy. Theo những gì tôi biết, không còn gì khác. Phù thuỷ đã chia thành Sáng và Hắc ám từ khi bắt đầu tiếp cận với phép thuật; tôi không biết việc băn khoăn về việc đó có tác dụng gì. Mặt khác, những 'lời nguyền' được quy định bởi Bộ, và đừng hỏi tôi nó vận hành thế nào. Merlin mới biết được bọn họ có làm được gì nên hồn hay không."

Harry nhìn chăm chú vào cả hai người. "Hợp lý đấy. Mình chưa từng...nghĩ về nó như vậy."

Draco hơi chế giễu. "Đương nhiên là nó hợp lý rồi, nó là sự thật mà. Và thật sự là tôi không ngạc nhiên khi cậu không nghĩ đến chuyện đó. Phe Sáng không thích chấp nhận rằng họ chỉ là một hệ thống có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Họ thích tỏ ra có lí lẽ, nhưng không có bằng chứng thì bọn họ cũng chẳng tuyên bố được gì."

"Hoặc, những kẻ quyền lực không muốn quần chúng nhận ra điều đó," Blaise nói, ngả người ra. "Dù sao thì không có cách nào tốt hơn để điều khiển dân chúng ngoài việc tạo ra một kẻ thù chung cả."

"Cái ác lôi kéo con người lại với nhau," Harry đáp lại. Blaise thở ra.

"Khi con người là đồng bạn, họ không cần đến công lý," cậu ta nói. Harry ném cho cậu ta một cái nhìn khó tin rồi nhe răng cười.

"Đạo đức đòi hỏi chúng ta đặt sự thật lên trên bạn bè."

"Đức hạnh lớn lao nhất là những đức hạnh hữu dụng nhất cho người khác."

"Xã hội chính trị tồn tại vì lợi ích của những hành động cao cả, và không chỉ là sự đồng hành.

"Ôi, dừng lại đi," Draco bất mãn ngắt lời ngay khi Blaise định mở miệng. "Rất thô lỗ khi dùng những trò đùa riêng trong một nhóm, nhất là khi nhóm đó chỉ có mỗi ba người!" 

"Đó không hề là một trò đùa," Harry lầm bầm, nhưng quyết định buông tha cho Draco. "Xin lỗi. Nhưng nó hợp với hoàn cảnh mà."

"Trông tôi có giống như quan tâm không, Potter?"Draco giận dỗi. "Dù sao thì, bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

"Mình hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Draco. Cậu thật tuyệt vời," cậu mỉm cười nói.

"Gì cơ? Còn tôi thì sao?" Blaise trêu chọc nói, ngay khi cửa Phòng Sinh hoạt mở ra và mọi người trở lại. Harry cho cậu ta một cái nhìn đánh giá rồi nhún vai.

"Ờ, cũng tạm," cậu nói, khiến Draco phì cười và vẻ mặt tổn thương của Blaise hiện lên, nhưng nhanh chóng biến thành một nụ cười khi Pansy, Crabbe, Goyle và Daphne tham gia vào. Daphne và Pansy trông có vẻ lo lắng khi nhìn đến Draco và Blaise, nhưng lập tức thả lỏng khi nghe thấy tiếng cười của cậu nhóc tóc vàng.

"Mừng là các cậu vẫn ổn sau khi rời đi một cách đột ngột như vậy," Daphne cẩn trọng nói, kín đáo nhìn quanh căn phòng. Ngay lập tức, Draco cứng người và khuôn mặt Blaise trở lại với vẻ mặt buồn chán mà Harry bắt đầu nhận ra sẽ xuất hiện mỗi khi cậu ta suy nghĩ điều gì đó. Bên cạnh cô, vai của Pansy hơi khom lại.

"Xin thứ lỗi vì chuyện đó. Chúng tôi có một...vấn đề không tránh được," Draco nói, liếc mắt nhìn Harry, người đang mỉm cười vô tội. Daphne thở hắt ra rồi quay sang Blaise.

"Mình...lúc nãy các cậu nói về chuyện gì vậy?" cô hỏi, giọng nói như một lời thì thầm lo sợ. Biểu cảm của Blaise trở nên khó đoán.

"Đã có những tin đồn về sự chứng kiến," một lúc sau Blaise nói. "Không có gì chắc chắn, đương nhiên rồi, nhưng vẫn khá...đáng lưu tâm."

"Cậu có nghĩ là...?" Pansy nói, vân vê mép váy của mình đầy lo lắng. Draco bóp trán.

"Cho đến khi ngài ấy cho gọi, chúng ta sẽ không bao giờ biết được."

"Nó không làm cậu thấy bất mãn sao?" Đột nhiên Daphne nói, hơi cao giọng lên trước khi bị đè xuống thành một tiếng thì thầm bởi cái lườm của Draco.

"Đương nhiên là có," cậu nhóc tóc vàng lạnh lùng trả lời. Daphne hơi rùng mình.

"...Có lẽ chúng ta nên tìm đến ngài ấy," Blaise nói, và Draco cẩn thận đánh giá cậu ta.

"Sao cậu lại nói vậy?"

"Mọi người đều nghĩ rằng ngài ấy đã chết suốt mười năm nay," Blaise nói. "Kể cả bây giờ cũng chỉ có số ít bắt đầu cân nhắc việc ngài có thể đã sống sót sau vụ ở nhà Potter."

Lời nói của Blaise cuối cùng đã khẳng định rằng họ thật sự đang nói về Chúa tể Hắc ám, kể cả khi ánh mắt của mọi người đột ngột dồn hết về phía cậu. Harry nhận ra rằng cậu là người nổi tiếng đã đánh bại kẻ mà rõ ràng là Chúa tể và thủ lĩnh của họ, dù được coi là đã chết suốt chục năm nay. Bỗng nhiên, cậu nhận ra sự thiếu hiểu biết của mình về cuộc chiến vừa qua, và thề sẽ khắc phục điều đó ngay lập tức. Nó là một nhược điểm mà, xét đến những người bạn của cậu, rất dễ bị lợi dụng.

Cậu mỉm cười hối lỗi, kìm nén tốt nhất có thể cảm giác sợ hãi đang dần dâng lên. "Ừm...xin lỗi về chuyện đó nhé."

Sự im lặng bao trùm cả nhóm trước khi Draco phì cười trước sự lố bịch của lời ấy. Harry nhẹ nhõm khi sự căng thẳng trôi đi khi Blaise bật ra một tiếng cười trầm thấp và Pansy buồn cười thở ra.

"Suýt nữa thì thật đáng tiếc khi cậu không phải là một phù thuỷ Sáng," Draco nói, đã bình tĩnh lại. "Như thế sẽ khiến việc căm ghét cậu dễ dàng hơn vì đã phá hỏng cuộc sống của chúng tôi."

Harry cảm thấy người mình lạnh toát. Cậu biết đó không phải là lỗi của mình, không trực tiếp, nhưng việc biết Draco muốn căm ghét cậu có chút đau đớn. Cậu muốn nghĩ là cậu ta chỉ đang đùa, nhưng có một sự nghiêm túc ẩn trong giọng điệu mà cậu không thể làm ngơ. Cậu nuốt khan.

Draco quan sát cậu một lúc, rõ ràng là để ý thấy tâm trạng của cậu, rồi thở dài lắc đầu. "Không, đó không phải là lỗi của cậu, Potter. Tôi thật sự không đổ lỗi gì cho cậu cả." Cậu ta nhăn mặt. "Nói đi nói lại, chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."

Harry nhíu mày, bối rối trước bước ngoặt này. "Ý cậu là sao?"

---------

Bình Luận (0)
Comment