[Tomhar] Người Sáng Tạo Thần Chú

Chương 11.5

---------

Blaise cúi người về phía trước, đôi mắt tập trung vào bức tường đối diện họ nơi treo một bức tranh phong cảnh nước Pháp tuyệt đẹp. "Trong vài thập kỉ gần đây, ngài ấy...không còn như xưa."

"Cha mẹ chúng tôi luôn kể rằng ngài đã từng rực rỡ, tài giỏi và hùng mạnh như thế nào; về cách ngài có thể khiến đám đông làm mọi thứ mình muốn chỉ với vài từ ngữ. Về việc ngài sẽ trở thành Bộ trưởng Phép thuật trẻ tuổi nhất," Daphne nói.

"Sự suy yếu của ngài không quá đột ngột, nhưng dễ dàng nhận thấy được," Pansy trôi chảy nối tiếp sau Daphne, và Harry có cảm tưởng như đây là một câu chuyện mà họ đã đều nghe rất nhiều lần. "Ngài trở nên bạo lực hơn, ít lí trí hơn. Cơn giận của ngài trở nên khó đoán và không thể đong đếm được. Ngài tra tấn những người theo mình vì những lỗi lầm nhỏ nhất, và kể cả khi không có gì."

"Kế hoạch của ngài thất bại," Draco nói. "Những kế hoạch mà ngài đã dành hàng thập kỉ để xây dựng bị ném sang một bên cho những vụ đột kích và bạo lực. Ngài chiêu mộ những phù thuỷ trẻ tuổi, non nớt và đầy thù hằn, những người không muốn gì ngoài gây ra sự hỗn loạn và huỷ diệt. Cha mẹ chúng tôi không biết phải làm gì. Họ mắc kẹt dưới quyền một Chúa tể điên rồ, gia đình và những người thân yêu bị giữ làm con tin. Họ không thể trốn thoát, và không có ai để tin tưởng."

Họ ngồi chiêm nghiệm trong yên lặng vài giây trước khi bị tiếng cười nhạt của Blaise đánh thức. "Tôi chắc là họ đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin ngài đã chết. Ngài ấy đã thất bại quá nặng nề, quá nhanh chóng, và đang kéo họ theo cùng."

"Tại sao?" Harry hỏi, nhíu mày. Draco nhún vai.

"Không ai biết cả. Một số nói rằng sức mạnh quá lớn khiến ngài phát điên. Số khác nói rằng ngài đã thực hiện thất bại một nghi thức nguy hiểm."

Harry quan sát vẻ mặt u ám của họ.

"Nó có tốt hơn không?"

"Đương nhiên là không!" Pansy gắt gỏng, hai bàn tay nắm chặt. "Sau khi ngài biến mất, Bộ bắt đầu cắn xé chúng tôi như những con kền kền đói khát! Bọn họ lấy mọi thứ có thể bằng những bàn tay bẩn thỉu, tham lam, từ những bảo vật gia truyền đến những di sản vô giá. Bọn họ bắt bạn bè, gia đình, kể cả những người vô tội,ném họ vào Azkaban hoặc thẳng tay giết hại. Bọn họ không còn chút tôn trọng nào!"

Blaise cất lời. "Chúng tôi tránh được phần lớn những chuyện ấy nhờ giữ mình ở vị trí trung lập. Nhưng những người khác không được may mắn như vậy. Cậu có biết bao nhiêu gia đình Hắc ám đã cố rời khỏi trong trận chiến không? Không, không ai biết cả, vì Bộ đã nói dối về việc đó. Khi có người tìm đến sự giúp đỡ, bọn họ sẽ bắt, hoặc giết, rồi sau đó tuyên bố rằng đã bắt họ trong một cuộc đột kích." Hàm cậu ta nghiến lại. "Ý tưởng về chiến thắng của bọn họ trước một kẻ thù không linh hồn, không danh tính, còn quan trọng hơn thường thức con người. Kể cả khi cuộc chiến đã kết thúc, họ chưa bao giờ chấp nhận việc Chúa tể Hắc ám không là gì ngoài xấu xa, luôn là một mối đe doạ cần loại bỏ, và những người theo ngài cũng như vậy."

"Lí do duy nhất gia đình tôi thoát được là do cha tôi có rất nhiều bạn bè và tài sản," Draco nói. "Ông ấy cũng nắm thóp được rất nhiều nhân viên cấp cao trong Bộ, và bọn họ không thể loại trừ ông mà không làm ảnh hưởng đến vị trí của chính mình. Ông sử dụng tầm ảnh hưởng của mình để giúp đỡ những gia đình Hắc ám nhiều nhất có thể, nhưng cũng chỉ làm được đến thế." Cậu ta quay sang Harry. "Cho nên nó rất khó khăn, cậu phải hiểu như vậy. Cậu đã cứu chúng tôi khỏi Chúa tể Hắc ám, nhưng..."

Cậu ta không cần phải nói thêm gì. Harry hoàn toàn hiểu được, và cơn giận dâng trào lên trong cậu trước lời nói của họ. Giết người trong chiến tranh là một chuyện, khi phải tự bảo vệ bản thân và lí tưởng của mình. Nhưng xử tử những người chạy trốn? Bắt nhốt con người vì gia đình của họ là Hắc ám, dù họ không hề liên quan? Và còn giả vờ như bọn họ là biểu tượng của đạo đức, đang duy trì những chuẩn mực đúng đắn của xã hội và đổ hết tội lỗi lên đầu một kẻ điên?

Nó khiến một sự quyết tâm nổi lên trong Harry.

"Mình sẽ giúp các cậu," cậu nói với giọng kiên định. "Mình sẽ sửa chữa việc này. Khi đó mình vẫn còn nhỏ, và cũng không biết nhiều về những chuyện đã xảy ra, nhưng chuyện này không đúng đắn một chút nào. Điều mà Bộ đã làm thật sự rất tồi tệ, và thậm chí còn không ai biết nó đã xảy ra. Mình sẽ không để bọn họ tự tung tự tác đâu."

Tất cả yên lặng một lúc, rồi Pansy nhỏ giọng nói. "Đây không phải một việc mà cậu có thể dễ dàng sửa chữa đâu, Harry ạ."

Harry nhắm mắt lại. "Cậu nghĩ mình không biết điều đó ư? Mình không nói đến ngày mai, và mình không chỉ nói về bản thân." Cậu thở dài, biết rằng không ai trong số họ hiểu được điều cậu đang nói. Hiện tại là chưa. Trong mắt họ, cậu chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi chưa có kinh nghiệm và chẳng có gì để đóng góp. Nhưng Harry là người thừa kế của một gia đình phe Sáng nổi tiếng và giàu có, và quan trọng nhất là, cậu có phép thuật. "Mình biết một người cũng chỉ làm được đến một mức độ nào đó, nhưng mình từ chối việc phải coi như không có chuyện gì xảy ra, và như không có gì đang xảy ra. Có thể mình sẽ không sửa chữa được nó, nhưng mình sẽ cố gắng. Và mình sẽ không đơn độc," cậu nói, gặp ánh mắt của Draco. Đôi mắt của cậu ta lạnh lùng và đầy tính toán, không còn vẻ đùa cợt lúc trước.

"Không, cậu sẽ không một mình," cậu ta chậm rãi nói, và Harry có thể thấy một tia hi vọng sáng lên trong đôi mắt ấy. Một điều thật sự rất có ý nghĩa, biết rằng Draco thật sự tin vào cậu. Harry không muốn làm cậu ta thất vọng. Cậu quay lại với những người khác, đang nhìn cậu với nhiều mức độ tôn trọng khác nhau, dù vẫn còn hơi hoài nghi. Không sao cả. Họ sẽ tin tưởng cậu theo thời gian.

"Cậu thật sự nghĩ Hắn sẽ trở lại sao?" Harry hỏi Draco.

Tất cả mọi người đều hiểu điều cậu ám chỉ. "Chúng tôi không biết. Nhưng nếu thật sự là thế...chúng ta chỉ có thể hi vọng đó là một sự trở lại tốt hơn." Draco nói, và Harry có thể nghe ra nỗi sợ hãi trong giọng nói của cậu ta. Nhiều năm được nghe những câu chuyện khủng khiếp từ cha mẹ về Chúa tể của họ đã tiêm nhiễm một sự sợ hãi bản năng, và Harry có chút thương cảm Draco; vì cậu biết, Draco biết, và mọi người trong căn phòng đều biết rằng một khi Chúa tể của họ trở lại, nhà Malfoy sẽ đi theo. Dù họ có muốn hay không. Và Harry âm thầm lập một lời thề rằng khi đến lúc cậu sẽ giúp đỡ Draco với bất kì con đường nào mà cậu ấy chọn.

Họ ngồi lặng ở đó thêm vài phút cho đến khi tất cả đều quyết định đã đến lúc nên đi ngủ. Họ nặng nề trở về phòng, ai cũng lo lắng và sợ hãi về một tương lai mà họ cảm thấy sẽ sớm đến – thật sự là quá sớm.

---------

Hết chương 11.

Bình Luận (0)
Comment