Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 286

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

Làn nước lạnh buốt không ngừng vốc lên gương mặt trắng tuyết, tuy nó không giúp đầu óc và trái tim cô bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương một lúc lâu, mãi đến khi những giọt nước trên mặt thấm ướt cổ áo, cô mới rút khăn giấy lau nước trên mặt.

Đột nhiên cô dừng động tác, thả tay xuống nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương lần nữa.

Tại sao chỉ trong một đêm cô đã trở nên gầy như vậy? Hai gò má hóp lại, xương má nhô cao, khóe mắt còn xuất hiện mấy nếp nhăn, mặc dù phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra!

Bản thân cô thật sự rất xấu!

Bắt đầu gầy như vậy từ bao giờ? Những nếp nhăn trên mặt xuất hiện từ lúc nào? Khuôn mặt vốn buồn bã càng thêm ủ rũ và ~ đáng sợ!

Giờ phút này cô mới phát hiện, từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cô chưa từng có thời gian soi gương. Trước đó vì lo lắng sức khỏe của anh, sau khi chắc chắn vết thương trên người anh không nguy hiểm đến tính mạng, cô lại bắt đầu quản lý công ty thay anh.

Mỗi ngày đều đi làm từ sáng sớm, vừa bước vào phòng làm việc lập tức bắt đầu công việc như điên, bận rộn trong đống đống tài liệu và hội họp. Đến tối về nhà lại phải kiểm tra sổ sách, mỗi ngày đều rạng sáng mới ngủ . . .

Cô bỏ sức lực vất vả như vậy, nhưng anh hoàn toàn không hề cảm động, lại càng chưa từng nói lời cảm ơn.

Run run khẽ vuốt gương mặt, trong ánh mắt sáng ngời hiện rõ sự phiền muộn. Từ năm mười hai tuổi đến năm mười bảy tuổi, từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi tuổi, từ năm hai mươi tuổi đến bây giờ cô đã hai mươi bảy tuổi, tuổi xuân của cô, tính mạng của cô đều tiêu hao trên người anh. . .

Vốn dĩ cho rằng hạnh phúc đã đến, bây giờ mới biết đó chỉ là ảo tưởng xa vờii, không chịu nổi đả kích, trái tim cô thoáng chốc tan thành bọt biển. . .

Cô hiểu, anh không thích cô, cũng chưa từng yêu cô!

"Lạc Ngạo Thực, có phải vì em đã già, nên anh mới không còn yêu em? Vì sao em trở nên già như vậy? Em vì anh mới già đi. . ." Nhìn vẻ mặt buồn thảm, nghe giọng nói ai oán của bản thân, Vũ Nghê nhắm hai mắt lại tránh né.

Không, cô tuyệt đối không thể để bản thân biến thành một oán phụ!

Nếu thật sự có một ngày như vậy, bản thân cô tình nguyện đi tìm cái chết, chứ không cần sống trên thế giới này!

Cốc cốc cốc. . .

Ngoài phòng rửa tay vang lên tiếng gõ cửa.

Vũ nghê liếc nhìn cánh cửa màu trắng, không muốn lên tiếng, dù sao cũng đúng lúc cô đang định đi ra!

Nhưng người đứng bên ngoài không nghĩ như vậy, không nghe thấy tiếng người bên trong, tốc độ gõ cửa càng gấp gáp hơn.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc. . .

Cô nhíu mày, ánh mắt toát lên sự khó chịu. Người bên ngoài thật đáng ghét, mình chỉ mới đi vào tầm ba bốn phút, cũng đâu có chiếm lâu gì đâu!

"Xin lỗi, có ai ở bên trong không? Có ai ở bên trong không" Một người đàn ông vừa dùng tiếng Trung vừa dùng tiếng Anh để hỏi.

Có người hay không? Không phải bên ngoài cửa đã hiển thị rồi hay sao, việc này không phải biết rõ còn cố ý hỏi?

Nếu thư thật sự có ';mót'; quá, sao không tranh thủ đi. Lúc mình vào toilet, bên ngoài đến một bóng người cũng không có!

"Ai ở bên trong thì nhanh lên một chút được không?" Tiếng người ở ngoài càng suốt ruột hơn.

May mắn thay Vũ Nghê không phải dạng người hẹp hòi, nếu không anh ta sẽ càng phải đợi lâu hơn.

Lau khô tay, mở cửa toilet. Khi nhìn thấy rõ người kia, Vũ Nghê mở to hai mắt.

"Ôi. . . người đẹp, chúng ta thật có duyên. . ." Tiết Tư Viễn ôm bụng vui vẻ nói, trong phút chốc quên rằng bản thân đang rất ';mót';. "Cô đi công tác à, vẫn chưa nghỉ phép sao?" (He, không biết có bạn nào nhớ anh này không ha )

Vũ Nghê cười lễ phép, nói: "Tôi đi công tác, không phải anh Tiết đang sốt ruột muốn dùng toilet hay sao?" Cô khéo léo kết thúc kiểu bắt chuyện này.

"Không xong rồi, bụng tôi đau quá!" Mặt đỏ bừng bừng, anh ta nhanh chóng lao vào toilet.

Động tác và vẻ mặt của anh ta cực kỳ buồn cười, khiến Vũ Nghê đi về tới chỗ ngồi rồi mà vẫn nở nụ cười trên mặt.

"Cười gì vậy, nói anh nghe xem, để anh vui cùng!"

Khi Vũ Nghê vừa ngồi xuống ghế, Lạc Ngạo Thực liền ghé sát người tới, bờ môi anh mấp máy vừa hay chạm tới mái tóc mềm mượt và gò má của cô!

Cô dịch sang một bên, tạo khoảng cách giữa hai người. "Có một số việc em cảm thấy thú vị, nhưng với anh chưa chắc đã như vậy . . ."

"Cho nên. . ." Lạc Ngạo Thực khoác tay lên chiếc ghế Vũ Nghê ngồi, bàn tay còn lại vén mấy sợi tóc của cô, sờ sờ chiếc mũi cô.

Vũ Nghê nghiêm mặt lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: "Cho nên không có gì để nói với anh . . ." Cô ngồi thẳng người, hất tay anh xuống, trong đôi mắt hơi đỏ toát ra ánh nhìn tức giận: "Anh có thể ngồi lại chỗ của mình được không?"

"Không phải anh đang ngồi trên ghế của anh hay sao?" Lạc Ngạo Thực nhún vai, vô tội nói. Bản thân anh đang ngồi trên ghế của mình, nhưng một nửa cánh tay và một nửa đầu đã vượt quá giới hạn! "Vũ Nghê, em không phải đang phân chia ranh giới giống như học sinh tiểu học đấy chứ?! Chỉ là hơi vượt qua thôi mà, em có cần tức giận như thế này không?"

"Nhưng bây giờ anh đang quấy rầy em. . ." Chính xác hơn là anh đang đùa giỡn, sàm sỡ cô! Nếu như không thích cô, thì đừng nên làm chuyện gì mập mờ. Cô không hèn hạ như vậy, điều cô muốn là hai trái tim thấu hiểu, yêu thương nhau. Lấy tình yêu là điều kiện tiên quyết trêu đùa và ái muội, Ok, không có vấn đề, cô có thể chấp nhận.

Nhưng biến cô thành đồ giải trí lúc nhàn rỗi như thế này, cô tuyệt đối không chấp nhận được!

"Em nói, em là vợ anh, theo lý chuyện thân mật anh phải làm cùng em, không phải sao?" Lạc Ngạo Thực nói chuyện ra vẻ đương nhiên!

Vũ nghê chớp chớp mắt, châm biếm hỏi: "Anh coi em là vợ anh sao? Anh đã không coi em là vợ, vậy anh cũng mất đi tư cách làm chồng."

Vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Nghê như lây sang cho Lạc Ngạo Thực, anh thu lại vẻ bất cần đời, thay bằng một bộ mặt khác: "Ha ha, đi vệ sinh trở về, tính cách liền thay đổi ngay! Bà xã, để anh nhắc cho em nhớ, em đã không còn là cô bé mười sáu mười bảy tuổi nữa rồi, đừng nên mơ mộng một câu chuyện tình ướt át khiến cho đầu óc mình trở nên mụ mẫm."

Cô khẽ chau đôi mày thanh tú: "Em không hiểu anh đang nói gì!"

"Không hiểu cũng tốt, giả vờ không hiểu cũng ok, chỉ cần em nhớ kỹ lời anh nói là được! Bây giờ em quay đầu lại, cười với anh!" Câu nói tiếp theo là một mệnh lệnh. (LNT nhà ta hình như lâu lắm rồi không thấtruyenggg.com cười hay sao mà lại đi làm trò này )

Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô? Cô không thèm nhìn anh lấy một cái, đột nhiên đứng lên, đi về dãy ghế phía sau.

Cô không muốn ngồi cùng một chỗ với anh, muốn đổi chỗ với trợ lý Lưu!
Bình Luận (0)
Comment