Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 287

Edit: Socnau

Beta: ShaoranCỏ

Trợ lý Lưu và hai người quản lý cấp cao không phải cúi đầu thật thấp, thì chính là xem video, nghe nhạc, không một ai lên tiếng trả lời cô!

"Trợ lý Lưu, Lạc tổng gọi anh qua đó!" Vũ Nghê giả vờ truyền mệnh lệnh, dùng danh nghĩa của ';Lạc Ngạo Thực'; để dẹp người trợ lý này.

"Tổng giám đốc, thật ngại quá, ở trên máy bay không thể đổi chỗ lung tung, người ta đã quy định rồi"

"Đợi bọn họ phát hiện hẵng hay, hơn nữa chỉ đổi một lúc, không vấn đề gì đâu"

Trợ lý Lưu đột nhiên giơ tay, ra hiệu cho nữ tiếp viên hàng không đang đi tới: "Cho tôi một ly rượu nho..."

Nữ tiếp viên hàng không đồng thời nhìn sang Vũ Nghê mỉm cười, vô cùng lễ phép: "Thưa cô, xin hỏi cô có cần giúp gì không?"

Vũ Nghê trừng mắt nhìn trợ lý Lưu, rõ ràng anh ta cố ý. Trợ lý Lưu nhận ly rượu đỏ trong tay, sau đó yêu cầu cái này, yêu cầu cái kia, hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ bên cạnh!

Cô tức điên cả người, nhớ lại lời nói của anh ta trước đây, một lòng hết sức ủng hộ mình, ở trong lòng anh ta, địa vị của cô và Lạc Ngạo Thực hoàn toàn khác nhau. Lời nói của cô đối với anh ta rõ ràng không có trọng lượng.

"Thưa cô . . ." Nữ tiếp viên mặc bộ đồng phục màu lam khẽ nghiêng đầu, gọi lần hai.

"Cảm ơn, tôi không cần gì..."

Không đợi cô nói xong, nữ tiếp viên hàng không lập tức nói: "Vậy mời cô trở lại ghế của mình, nếu như xảy ra lắc lư sẽ rất nguy hiểm"

"Cảm ơn, tôi sẽ về ngay!" Dứt lời, Vũ Nghê tức giận nhìn trợ lý Lưu một cái.

Anh ta cúi đầu thấp hơn, sau đó lặng lẽ cầu nguyện trong lòng. Đại diện tổng giám đốc à, tôi cũng không còn cách nào khác, đắc tội với cô, nhiều nhất chỉ khiến cô tức giận. Nhưng với Lạc tổng thì khác, không những chén cơm tôi không giữ được, đến cái mạng nhỏ này cũng rất khó giữ.

Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé mà thôi!

***

"Tiên sinh, ngài cần phục vụ gì nữa không ạ?" Một nữ tiếp viên hàng không dáng người quyến rũ đứng ở bên cạnh Lạc Ngạo Thực. Đôi mắt to tròn phát ra ánh nhìn đáng yêu, cánh môi màu đỏ cong lên, lặng lẽ mời mọc.

Lạc Ngạo Thực lăn lộn trong thương trường nhiều năm, thay phụ nữ như thay quần áo, làm sao không nhìn ra được người kia đang ngầm ám hiệu với mình?

Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, nhấp chút chất lỏng vàng nhạt trong ly.

Nữ tiếp viên hàng không hai mươi mấy tuổi tỏ vẻ ngạc nhiên, không tin vào mắt mình, hồ hởi vui mừng. Trời ạ, tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia Lạc thị, dung mạo phong thái anh tuấn bức người, khiến tất cả phụ nữ trên thế giới đều sùng bái yêu thích, được các tạp chí nổi tiếng bầu chọn là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất, lại đang cười với cô!

Chuyện này. . . có phải anh ta chịu đón nhận ám hiệu của mình? Trời ạ, có thể lắm chứ? Nếu như đổi thành một người đàn ông khác, cô nhất định đưa ra phân tích chuẩn xác, nhưng bây giờ người ngồi trước mặt cô, không phải là người đàn ông bình thường. Không, anh ta dù sao cũng như những người đàn ông khác mà thôi!

Nữ tiếp viên hàng không lập tức tóm lấy cơ hội, chủ động lấy một phần thịt thăn, ra sức kéo chiếc áo trên người xuống phía dưới, để bộ ngực đầy đặn như có như có như không chạm vào bờ vai và cánh tay của Lạc Ngạo Thực: "Tiên sinh, hương vị thịt thăn rất ngon, ngài thử xem"

"Ồ? Ngon đến đâu" Lạc Ngạo Thực từ từ ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.

Cô ta trao cho anh cái nhìn đầy mê hoặc, ngón tay dịu dàng khoát lên vai anh: "Tiên sinh cứ thưởng thức đi, sẽ biết hương vị ngon đến nhường nào!"

"Ha ha..." Lạc Ngạo Thực bật cười, tiếng cười bỡn cợt.

Cánh tay khoác lên vai anh khẽ trượt dọc xuống, sau đó nắm lấy bàn tay anh, nhét vào một tờ giấy: "Tiên sinh dùng từ từ, nếu cảm thấy bít tết thịt bò không tồi, vẫn muốn dùng nữa, hãy gọi cho tôi"

Lời nói ẩn ý đánh bật xúc cảm người nghe, chỉ là người ta có muốn hay không!

"Được, nếu cần, tôi nhất định sẽ không khách sáo!" Lạc Ngạo Thực cầm dao nĩa, nhẹ nhàng cắt một miếng thịt thăn vào miệng! Toàn thân anh toát ra khí chất quý tốc, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy ma lực quyến rũ!

Nữ tiếp viên hàng không hoàn toàn chìm đắm trong sự quyến rũ, nếu bây giờ không phải ở trên máy bay, hoặc nếu cô không phải tiếp viên hàng không, mà là một hành khách, cô sẽ lập tức bổ nhào vào người anh, mặc anh muốn làm gì thì làm. . .

Cùng một người đàn ông có lai lịch lớn trình diễn dưới ống kính nơi công cộng, cũng tuyệt đối không mất mặt. Hơn nữa giá trị của những người phụ nữ được anh ta yêu sẽ được nâng theo cấp bậc, khiến tất cả phụ nữ khác hâm mộ, tất cả đàn ông ghen tị!

Vũ nghê trở về ghế ngồi, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ái muội kia, trong nháy mắt chua xót trào lên cổ họng, cơn tức giận trong tim không thể xóa tan.

"Xem ra vết thương của anh hồi phục rất tốt" Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, cô không kìm được giễu cợt: "Nhưng em khuyên anh một điều, hãy nghĩ đến xương cốt một chút, chú ý hành động của mình"

Lạc Ngạo Thực đặt dao nĩa xuống, nhẹ nhàng lau khóe môi, đưa mắt nhìn Vũ Nghê, cố ý nói: "Em nói đúng, vết thương của anh cũng giống như sự thông minh của mình, hồi phục rất nhanh! Hơn nữa anh cảm giác được sức khỏe mình khá tốt, làm ';chuyện ấy'; với bao nhiêu người cũng được, vẫn còn rất dư sức!"

"Anh. . . anh . . . thật bỉ ổi!" Vũ Nghê đột nhiên xoay người, vừa tức giận vừa thương tâm nhìn Lạc Ngạo Thực.

"Ha ha... ha ha..." Anh cười như một đứa trẻ, hai vai khẽ run run, giơ tay vuốt ve gương mặt cô: "Cuối cùng em cũng chịu nhìn anh, không phải rất ghét anh sao? Không phải không muốn để ý tới anh? Nếu như ghét anh, không thích ở cùng với anh, tại sao lại phải ghen?"

Lạc Ngạo Thực không nhanh không chậm hỏi một tràng câu hỏi tại sao? Hừ, cũng nên trừng phạt người phụ nữ này một chút, từ lúc lên máy bay tới giờ không hề để ý đến mình, vừa nãy còn muốn đổi chỗ ngồi khác? Anh không làm chút chuyện khiến cô lo lắng, thì thật có lỗi với trái tim mình!

Vì sao? Được rồi, là vì cô ghen tị, nhưng mà . . .

"Lạc Ngạo Thực, em nói cho anh biết, cho dù anh ghét hay không ghét em, hiện giờ anh cũng là chồng em, anh không thể phản bội em, phản bội hôn nhân của chúng ta. Nếu anh muốn đến với người phụ nữ khác, được thôi, hãy chờ sau khi chúng ta ly hôn, anh muốn loại phụ nữ nào, tùy thích!" Lúc nói chuyện, lời nói của cô cực kỳ rõ ràng, người nghe muốn không nghe rõ cũng khó!

Nụ cười đắc ý của Lạc Ngạo Thực lập tức bị hai từ "ly hôn" kia đập tan thành tro bụi.

Bình Luận (0)
Comment