Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
1,485
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Đọc truyện Tổng giám đốc lạnh lùng xin dịu dàng chút full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Tổng giám đốc lạnh lùng xin dịu dàng chút, Tổng giám đốc lạnh lùng xin dịu dàng chút review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.
Truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút – Văn Hinh – Du Thần Ích.Cánh cổng điêu khắc vừa mới khép chặt đột nhiên bị một công sức mạnh mẽ và tự tin lấy ra, phát ra một tiếng đồ sộ tiếng vang, khiêu gợi Văn Hinh vừa mới ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực to làm sao cả kinh xém chút nữa dancing dựng lên, vừa mới loay hoay search nơi phát ra tiếng động thì ánh nhìn hoảng hốt bỗng nhìn thấy được một người vừa mới đi từ ngoài cửa nhà ra vào, kinh hoảng phía trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng,
“Anh vừa mới về rồi!” Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới ngay bên cạnh người kia, trong thú vui vui sướng lại có mấy phần nhẹ nhõm, mấy phần thẹn thùng, còn có thêm mấy phần chần chừ. Cô đi tới ngay bên cạnh hắn, cũng nhưng mùi rượu nồng nực lập tức bao che lên khứu bảng giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, cũng nhưng thú vui phía trên mặt đã không giảm đi, “Sao lại uống nhiều rượu cũng như vậy, uống rượu ăn hại cho sức mạnh, khi đã nên uống ít một tí!”
Cô cũng như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, cũng nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự chú ý của tớ lại là một trong số ánh nhìn chế giễu. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một chiếc, không nói một câu, tiếp đó luân phiên người đi tới cầu thang, không thèm chú ý đến cô. Kể từ khi đã xảy ra event kia, bà vừa mới bỏ dở cho hắn hơn nhiều, trước đó, dù hắn làm những gì cũng có thể có cấp độ, mà lần này, chút nữa vừa mới lại gây án online. Nếu cũng như người làm nữ không xuống hầm tìm nào đấy, chắc Văn Hinh chết ở dưới đó cũng không có ai biết, đến hiên giờ, lòng bà đã còn đấy sợ hãi. Nghe vậy, Du Thần Ích đột nhiên nở thú vui, châm cbọn học nói: “Con làm cũng như vậy, chẳng phải rất hợp tâm ý của mẹ sao”. Dứt lời, cười lạnh một tiếng, luân phiên người rời đi.
Diêu Phương nổi đóa, nhìn chằm chằm bóng sống lưng nam nhi lên lầu, nói không ra lời, cho cho tới lúc Du Thần Ích sắp tiến vào gian phòng của tớ thì bà mới mẻnh lùng nói: “Tốt hơn hết con nên đi xem Văn tiểu thư một tí, cô ấy té xỉu phía trên mặt đất dưới tầng hầm cho tới hiên giờ đã chưa tỉnh giấc” Bước chân hắn khẽ giới hạn một tí, Du Thần Ích cả kinh trong người, cũng nhưng phía trên mặt đã gia hạn sự lạnh nhạt. Nhìn cửa nhà phòng bị đóng lại 1 cách thức nặng nề, Diêu Phương khe khẽ thở dài, đột nhiên lại nhớ đến event ba năm trước đó đây, không khỏi thở dài thêm đợt nữa, trong giọng nói tràn trề cực chẳng đã. Ban đêm, Văn Hinh đột nhiên bị cảm bảng giác lo ngại cực độ khiêu gợi, tỉnh giấc ngộ ra, lập tức bị bóng người trước mắt dọa cho giật thột.
Dưới ánh đèn sáng lù mù, người nọ cứ đứng lẳng lặng trước giường cô, sử dụng ánh nhìn lạnh cũng như băng lại tinh vi khó hiểu nhìn cô. “Anh. . . . . .”, Nhìn gương mặt khôi ngô ấy, cô lại nhớ đến đêm tối đó, dung nhan mặt thoán thùg chốc tái đi, cơ thể nhỏ gầy rụt lại vào trong chăn, sử dụng ánh nhìn hoảng sợ nhìn hắn. Du Thần Ích thu hết phản động lại của cô vào trong ánh mắt, khóe mồm nở một tia cười lạnh, “Thế nào, sợ sao?”. Thanh âm của hắn vừa nhẹ dịu vừa dịu dàng, lòi ra một cỗ mị hoặc đầu độc lòng người, khiến cho người nghe không nhịn được mà Cảm Xúc sợ hãi .
“Anh lại cũng muốn gì?”. Văn Hinh sử dụng chăn quấn quanh cơ thể mình, chỉ để lộ gương mặt bên phía ngoài, đôi mắt to phòng bị nhìn Du Thần Ích, chỉ sợ hắn có ý đồ bất chính. Du Thần Ích cười lạnh một tiếng, cúi người nắm chặt chiếc cằm của Văn Hinh, công sức to lớn khiến cho Văn Hinh nghĩ cằm mình có khả năng đã bị bóp vỡ. “Đau!”, Cô phát ra một tiếng kêu đau, nước mắt chìm ngập trong hốc mắt, cũng nhưng cô đã cố nén, không cho nó rơi xuống
. “Đau sao? Đây chỉ mới nguồn gốc, nếu cũng như cô còn ở lại chỗ này, tôi đảm bảo, sau này đã đau hơn!” Dứt lời, Du Thần Ích buông ra cô, tiếp đó luân phiên người dứt khoát rời đi. Nhìn bóng sống lưng hắn rời đi, nước mắt rốt cuộc không biến thành khống chế tràn ra hốc mắt, vì năm trăm vạn, trong sáng cùng tự ái của cô đều không hề, bị người nam nhi kia dẫm dưới lòng bàn chân cũng như bùn đất.
Bạn có muốn đọc thêm truyện: Nữ pháp y của tổng tài mặt than