Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1293

Hoắc Minh bị con trai dạy dỗ khiến ông ta có chút bực mình, thế nhưng sau khi cân nhắc kỹ ông ta lại thấy có lý.

 

Mấy ngày nay, ông ta nhận thức rõ ràng rằng, đám thuộc hạ ôngt a vỗ béo kia không đạt được lợi ích thì giống như chó điên đứt dây, quay đầu lại cắn chủ.

 

“Ông ngoại ơi, chúng ta ăn tối thôi.” Ngoài cửa, đứa cháu trai thò đầu ra một chút, ngây thơ vô tội gọi ông.

 

Điều mà Hoắc Minh mong mỏi nhất trong tâm trí lúc này là giữ cho gia đình được bình yên.

 

Nếu những người đó phát hiện ra Hoắc Minh đã hành động rồi thì Hoắc Minh rất rõ bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn nào cũng sẽ muốn lầy mạng của con trai ông.

 

Trên bàn ăn, Hoắc Minh trầm mặc hơn bao giờ hét, thành kiến đối với con trai trong mắt ông đã biến mắt, thay vào đó ông hết lần này tới lần khác ngắng đầu nhìn đứa con trai đang đùa giỡn với cháu trai mình.

 

Sau khi ăn xong, Hoắc Kỳ Ngang đang định đi về thì bị Hoắc Minh ngăn lại: “Kỳ Ngang, vào phòng làm việc của ba một chút.”

 

Kỳ Ngang gật đầu, đi theo ông vào phòng làm việc, Hoắc Minh đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Kế hoạch này có thể dừng lại không? Nếu có thẻ, lập tức dừng lại đi.”

 

“Đã hành động rồi, sẽ không dừng lại.” Hoắc Kỳ Ngang nói chắc nịch.

 

Hoắc Minh lập tức nhíu mày, nhỏ giọng mắng: “Con thật sự không cần mạng nữa hay sao hả?”

 

*Tất nhiên là con muốn giữ mạng rồi, nhưng ba để con ngồi vào vị trí này, chẳng lẽ con chỉ là vật trang trí thôi sao? Con đã nghe đủ mấy lời dị nghị sau lưng của những người khác rồi.” Hoắc Kỳ Ngang nghiền răng nghiền lợi, cho dù anh có thể ngồi vào vị trí này, nhưng cũng có rất nhiều người dị nghị, vì anh là được ba dùng thủ đoạn bát chính đưa lên vị trí này. Hoắc Minh giật mình, không ngờ sau lưng con trai lại chịu nhiều áp lực như vậy. Ông tưởng rằng con trai mình sẽ rất hạnh phúc khi ngồi vào vị trí này. Xem ra ông vẫn quá ích kỉ, hoàn toàn không hiểu rõ nổi khổ của con trai.

 

“Vậy nên, con ngồi lên vị trí này phải bắt buộc đối đầu với ba như vậy sao?” Hoắc Minh hừ lạnh nói.

 

“Ba buộc con ngồi vào vị trí này, vậy thì con sẽ làm những gì con nên làm ở vị trí này.” Hoắc Kỳ Ngang hít sâu một hơi.

 

Giờ phút này Hoắc Minh thật sự không biết nói gì hơn. Thì ra ngồi ở vị trí cao cũng không hè tốt đẹp như ông tưởng tượng.

 

“Vậy thì con cần thận chút, bọn họ có thể sẽ phát hiện ra bắt cứ lúc nào. Nếu bọn họ phát hiện ra, bọn họ sẽ chống lại bằng bắt cứ giá nào, thậm chí là khiến con biến mắt khỏi thế giới này, ép kế hoạch này phải dừng lại. “Hoắc Tư Minh nặng nề cảnh cáo con trai.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy ba lo lắng như vậy, anh gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ tự bảo vệ tốt chính mình, nhưng đối với người nhà mình, ba có cách nào không?”

 

“Ba sẽ để Tiểu Viện đi nghỉ dài hạn, để con bé đưa Tiểu Huy ra nước ngoài tránh nạn. Về phần ba thì ba không sợ gì cả, bọn họ cũng không dám làm gì ba đâu.” Hoắc Minh đã có quyết định rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang gật nhẹ đầu: “Được, ba nói với chị một tiếng, bảo chị ấy rời đi càng sớm càng tốt.”

 

Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang mở cửa rời đi. Hoắc Minh vẫn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài.

 

Rốt cuộc thì trong lúc khủng hoảng, gia đình mới là thứ quan trọng nhất, cả đời ông chạy đôn chạy đáo, chợt nhìn lại mình cũng đã già rồi, ông mới chợt nhận ra thứ đáng trân quý nhất đời người là gì.

 

Nhưng sự tỉnh ngộ này cũng đã quá muộn, ông đã đầy con trai mình vào hố lửa của mình. Lúc này, đôi mắt của Hoắc Minh cũng sáng lên ý chí đấu tranh, ông phải làm mọi cách để cứu con mình.

 

Ông nhấc điện thoại di động, bám số của một trong những cộng sự thân thiết của mình và dặn rằng nếu có động tĩnh gì nhất định phải thông báo trước cho ông.

 

Ngay sau khi cuộc điện thoại của ông kết thúc, tên thủ hạ đang uống trà trong một phòng trà ném điện thoại lên bàn, hừ một tiếng nói: “Hoắc gia giờ còn giãy giụa gì nữa chứ? Không có lợi gì cho chúng ta cả mà còn muốn chúng ta nghe ông ta sai bảo.”

 

“Không phải anh luôn nghe lời ông ta sao? Sao bây giờ lại bắt đầu than thở rồi thế kia?” Một người đàn ông khác uống một ngụm trà, trêu chọc anh ta.

 

Tên thân tín của Hoắc Minh không cho là vậy nói: “Trên đời này, tôi nghe lời tiền, không có tiền cũng không có lợi. Ai muốn giả làm cháu của ông ta chứ? Phải không?”

 

“Thật kỳ quái, tại sao Hoắc Minh phải để ý đến động tĩnh của chúng ta chứ? Ông ta còn muốn làm gì nữa?” Một trong những người đàn ông ngày thường rất sắc sảo hỏi.

 

Câu nói của anh ta lập tức khiến những người có mặt im lặng, vẻ mặt bọn họ đều giống nhau, trong mắt đều đang lưu động một thứ gì đó. Đó là nỗi sợ hãi chung của họ.

 

“Lẽ nào phía trên xảy ra chuyện gì rồi sao?”

 

“Hoắc Minh hiện tại không ra mặt giúp chúng ta, có lẽ là bị con trai ông ta thuyết phục rồi, muốn rút khỏi kế hoạch của chúng tai”

 

“Nếu là như vậy, không phải ông ta đã trở thành tai mắt của Hoắc Kỳ Ngang sao? Theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta?”

Bình Luận (0)
Comment