Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1294

Câu nói này, lại làm những người đàn ông có mặt một lần nữa rơi vào trầm mặc. Họ đều là một nhóm người rất nhạy cảm với nguy hiểm.

 

“Xem ra chúng ta không thể bát cẩn, bằng không, đến chết như thế nào cũng không biết.”

 

“Nếu thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, vậy anh nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?”

 

“Hoắc Kỳ Ngang ngồi được lên ghế phó tổng thống cũng nhờ một phần công sức của chúng ta. Chẳng lẽ phó tổng thóng như cậu ta làm phản muốn hại chết chúng ta à? Nếu đúng như thé, vậy thì chúng ta…”

 

“Vậy thì chúng ta sẽ giết cậu ta trước.” Một người đàn ông hung ác lên tiếng : “Đúng vậy, hiện tại cậu ta đã trở thành cánh tay đắc lực của Hiên Viên Thần, năng lực của cậu ta rất mạnh, nếu cậu ta đối phó với chúng ta thì chúng ta toi đời ngay. Vì vậy, chúng ta phải làm gì đó trước khi cậu ta ra tay.”

 

Ánh mắt của bốn người đàn ông ở đó lóe lên cùng một ý nghĩ.

 

Hoắc Minh không ngờ rằng đám thân tín một tay ông cưu mang lại phản bội ông trong nháy mắt.

 

Ông đã quên rằng, mối quan hệ dựa trên lợi ích thì không hề bền vững chút nào.

 

Sau khi sự việc qua đi, tình hình của công ty An Tâm đã chuyển biến tốt hơn một chút. Những khách hàng cũ vẫn còn tin tưởng cô vẫn sẽ tìm đến cô. Tuy nhiên, số lượng đơn hàng như vậy không quá nhiều. Vậy nên việc khai thác nguồn khách hàng mới là sự lựa chọn tiên quyết.

 

Sau khi biết rằng một số công ty lớn đang cần tìm kiếm nhân viên cao cấp, Kỷ An Tâm đã chủ động gọi điện thoại đến.

 

Sau khi cô trò chuyện với một số giám đốc điều hành cấp cao.

 

Một số thì vẫn xem như lịch sự, nhưng một số thì gay gắt hơn, họ không khách khí với cô, họ chế nhạo, không tin tưởng và thậm chí một số còn khinh thường cô.

 

Kỷ An Tâm cúp điện thoại xong thì thở dài, vươn tay gạch một đường ngang trên danh sách, phía sau còn đánh thêm một dấu “Xe, Đây vốn là công việc của nhân viên cô, nhưng lúc này cô không có việc gì làm nên cô nhận một số đơn hàng và tự gọi điện thoại sang.

 

Kỷ An Tâm không nản chí, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, chỉ có kiên nhẫn làm việc chăm chỉ thì mới có thể tìm ra lối thoát.

 

Cô nhớ lúc cô mới thành lập công ty, lưỡi của cô ngày nào cũng bị tê.

 

Những ngày khổ cực hơn thế này cô cũng đã trải qua, vậy nên khủng hoảng lúc này, cô không thể bỏ cuộc được.

 

Điện thoại bàn trước mặt Kỷ An Tâm đột nhiên vang lên, Kỷ An Tâm đang tiếp tục xem danh sách khách hàng khai thác, cô vươn tay nhắc điện thoại lên: “Alo, xin chào, tôi là Kỷ An Tâm.”

 

“Là anh.” Một giọng nam trầm ấm truyền đến.

 

Kỷ An Tâm lập tức mở to mắt, giọng nói lập tức dịu đi một chút: “Có chuyện gì sao?”

 

“Công ty em thế nào rồi? Có cần anh giúp đỡ gì không?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.

 

Thật ra cô thật sự rất cần giúp đỡ, nhưng cô không muốn anh giúp mình, bởi vì với tình hình hiện tại của công ty cô, nếu anh ra tay thì sẽ làm mắt uy tín của anh mắt. “

 

“Không cần đâu, công ty vẫn ổn. “Kỷ An Tâm từ chối.

 

“Em đang nói thật hay nói dối anh đấy?”Hoắc Kỳ Ngang hỏi lại.

 

Kỷ An Tâm không khỏi đỏ mặt xấu hỗ. Bây giờ có thể nói là công ty cô đang xuống dốc, phó tổng như cô cũng rất thảm hại, vừa rồi cô còn bị một nữ giám đốc công ty chửi mắng nữa kìal May mắn thay, người đó chỉ nghĩ cô là một nhân viên bình thường.

 

Kỷ An Tâm đánh lãng tránh chủ đề này, hỏi ngược lại anh: “Có chuyện gì không?”

 

“Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của em thôi. “

 

“Tôi hơi bận, khi nào rảnh lại nói chuyện!” Kỷ An Tâm vẫn còn một đống danh sách khách hàng cần gọi.

 

“An Tâm, nếu mệt quá, về sau anh nuôi em. “Hoắc Kỳ Ngang khuyên cô.

 

Tim An Tâm lập tức đập nhanh hơn hai nhịp. Anh nuôi cô sao?

 

“Tôi thích tự lực cánh sinh, không cần anh nuôi.” Kỷ An Tâm đáp lại.

 

“Em sợ anh không nuôi nổi em sao?” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp cười hỏi.

 

Kỷ An Tâm cũng muốn cười, người đàn ông này sao lại tự tin như vậy chứ? Cô không muốn đả kích anh: “Không, tôi chỉ là quen với việc tự lập, thích tự lo cho mình hơn.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đành phải tin cô: “Được rồi! Tương lai anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và cố gắng làm cho em có một cuộc sống tốt.”

 

Kỷ An Tâm cau mày, có chút chán nản nói: “Anh nói vậy là sao? Tôi có nói muốn anh nuôi sao? Có nói muốn sống cùng anh à? Anh lầy đâu ra tự tin vậy?”

Bình Luận (0)
Comment