Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1695.2 - Chương 1695.17

Chương 1695

“Tập đoàn Dark Reign đã không chịu nổi nữa rồi, tôi tin chắc cô còn biết rõ hơn tôi.” Tô Lam đứng dậy ra khỏi phòng Lê Thấm Thấm.

Sau khi Tô Lam đi, Lê Thấm Thấm mãi không ngủ được, cô ta quá hưng phấn, không ngờ với sự giúp đỡ của Mục Nhiễm Tranh, cô ta có thể khiến họ ly hôn nhanh đến vậy!

Cô ta dậy rất sớm, khi đến phòng ăn trông thấy Quan Triều Viễn đã về, sắc mặt Quan Triều Viễn cực kỳ khó coi, sau đó hai người cùng ra ngoài, cô ta còn nghe thấy Tô Lam nói đã chuẩn bị xong giấy tờ.

Xem ra họ định đi làm thủ tục ly hôn thật.

Cùng lúc đó Lê Thấm Thấm cũng nhận được tin nhắn của Mục Nhiễm Tranh.

“Hôm nay hai người họ sẽ đi làm thủ tục ly hôn, cô đã thành công rồi, chúng ta có thể gặp mặt được chưa?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, tôi mời!”

Hai người nhanh chóng bàn xong địa điểm gặp mặt, họ hẹn nhau ở một nhà hàng Tây khá kín đáo.

Lúc Lê Thấm Thấm đến, Mục Nhiễm Tranh đã đến từ trước rồi.

“Ảnh đế, tôi phát hiện ra anh dự đoán như thần! Anh đoán đúng tất cả rồi!” Lê Thấm Thấm không kìm được giơ ngón tay cái lên với Mục Nhiễm Tranh.

“Đương nhiên rồi, tôi hiểu chú tôi cũng hiểu Tô Lam, còn hiểu rất rõ về tình cảm của họ.” Nhìn Mục Nhiễm Tranh không được vui cho lắm.

“Tôi phải cảm ơn anh rồi, nếu không có anh, tôi không thể đạt được mục đích nhanh đến vậy, nào, tôi kính anh một ly trước!” Lê Thấm Thấm giơ ly rượu vang lên chạm nhẹ vào ly của Mục Nhiễm Tranh.

“Cô thật sự vui như vậy sao?”

“Đương nhiên tôi vui rồi, tôi có gì mà không vui cơ chứ? Tôi sắp cưới được Quan Triều Viễn rồi!”

“Cô có biết vì sao họ ly hôn không? Bởi vì họ quá yêu nhau, cho nên cô mới thành công, cô đã chia rẽ một đôi tình nhân yêu nhau đấy!”

Lê Thấm Thấm uống ngụm rượu vang với vẻ hơi mất tự nhiên, “Thế giới này là vậy đấy, người không vì mình trời tru đất diệt, chuyện tình cảm của họ đúng là rất cảm động, nhưng nếu là tôi, chuyện tình của tôi cũng không hề thua kém đâu.”

Mục Nhiễm Tranh cười khổ.

“Ảnh đế, tiếp theo đến lượt anh rồi, anh âm thầm bảo vệ một người phụ nữ bao năm qua cũng rất vất vả, cũng rất cảm động, tôi thấy kết cục như vậy cũng tốt lắm.”

“Đúng vậy, kết cục như này cũng tốt lắm. Nhưng tôi rất tò mò…”

“Rốt cuộc cô có mang thai không? Cô có thai với chú tôi thật à?”

Hai người họ vừa ăn vừa trò chuyện, Lê Thấm Thấm bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Dĩ nhiên là không rồi!”

“Cô không mang thai?”

“Dĩ nhiên tôi không mang thai rồi. Không giấu anh, tối hôm đó tôi bỏ thuốc vào trong rượu của chú anh, vốn dĩ muốn lên giường với anh ấy, nhưng không khéo là lần đầu tiên tôi dùng loại thuốc này nên không có kinh nghiệm, cho quá liều thế là anh ấy ngủ say như chết ở khách sạn luôn!”

Tối đó Lê Thấm Thấm cũng hơi tức giận.

“Thế nên thật ra tối hôm đó hai người không có gì với nhau à?” Mục Nhiễm Tranh truy hỏi.

“Anh ấy say khướt thế rồi còn xảy ra chuyện gì được nữa? Hơn nữa anh ấy cứ lầu bầu cô đi ra, tôi kết hôn rồi, tôi có vợ con rồi!” Lê Thấm Thấm vừa cắt bít tết vừa trợn mắt.
Chương 1696

“Ha ha, đó là phong cách của chú tôi đấy. Còn một việc nữa, Tô Lam từng lén gọi tôi ra nói cô ấy phát hiện một chiếc quần lót của nữ ở ghế phụ trên xe của chú, là của cô phải không?”

“Ha ha ha…” Anh nói đến đây, Lê Thấm Thấm phá lên cười.

“Cô cười gì đấy?”

“Có phải cô ta cực kỳ lo lắng không?”

“Một người phụ nữ phát hiện một chiếc quần lót không phải của mình trên xe của chồng, cô cảm thấy thế nào?”

“Thật ra chiếc quần lót đó là tôi lén để lại thừa dịp Quan Triều Viễn lái xe không chú ý đấy, tôi muốn hai người họ cãi vã, nhưng không ngờ họ chẳng cãi nhau gì cả, chán chết!”

Lê Thấm Thấm ăn một miếng salad trái cây to.

“Cô nhóc xảo quyệt quá đấy!”

Lê Thấm Thấm bĩu môi tỏ ra kiêu ngạo: “Từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi muốn cái gì thì phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được! Tôi còn có thể kể cho anh một chuyện, thật ra lần đầu tiên tôi uống rượu với Quan Triều Viễn cũng là tôi tự tay sắp đặt luôn đấy.”

“Cô còn lên kế hoạch chuyện gì nữa?”

“Tửu lượng của tôi rất kém, tối đó tôi giả vờ say, hai người đàn ông muốn giở trò với tôi hôm đó cũng là người do tôi sắp xếp, tôi phải tự tạo cơ hội cho mình và Quan Triều Viễn! Vả lại chuyện này sao lại bị paparazzi chụp được? Bởi vì paparazzi cũng là do tôi bố trí, ha ha ha, lợi hại không?”

Nói đến một loạt sự kiện ấy, Lê Thấm Thấm cảm thấy vô cùng tự hào.

“Cô còn nhỏ thế mà, ai dạy cô mấy thứ này thế?”

“Lẽ nào mấy thứ này còn cần người khác dạy nữa à? Ông chú à, tôi thấy anh và Quan Triều Viễn nên bị đào thải đi thôi!”

“Cô dùng thủ đoạn hèn hạ này để lấy được chú tôi, cô cảm thấy mình sẽ hạnh phúc à?”

“Hạnh phúc hay không thì có sao, dù sao lấy được thứ mình muốn là tôi cảm thấy vui vẻ rồi! Kem lửa băng tôi vừa gọi sao vẫn chưa lên thế?”

Lê Thấm Thấm ấn chuông gọi phục vụ ở trên bàn, ngay lúc đó cửa mở ra.

Lê Thấm Thấm vẫy tay với phía cửa: “Bồi bàn, sao kem lửa băng của tôi vẫn chưa có!”

Vừa dứt lời, cô ta sững người.

Người ngoài cửa là Quan Triều Viễn, Tô Lam, cùng với bố của cô ta, Lê Hán Giang.

Lê Thấm Thấm nhìn mấy người đứng ngoài cửa kia rồi lại nhìn Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh tựa lưng vào ghế, chỉ hộp khăn giấy trong tay Lê Thấm Thấm: “Những gì cô vừa nói họ đều nghe được.”

Bấy giờ Lê Thấm Thấm mới phát hiện trên hộp khăn giấy có một máy ghi âm mini.

“Anh bán đứng tôi!”

Mục Nhiễm Tranh nhún vai: “Một người là chú tôi, một người là bạn thân nhiều năm của tôi, tôi sẽ giúp một người không quen biết chắc?”

“Mục Nhiễm Tranh, anh là đồ khốn!” Lê Thấm Thấm cảm giác mình bị lừa gạt!

“Thấm Thấm!” Lê Hán Giang tức giận quát to rồi sải bước đi vào.

“Bố… con…”
Chương 1697
Lê Hán Giang giơ tay lên tát cô ta: “Còn không cút lại đây cho bố! Đừng ở đó để mà mất mặt nữa!”
Lê Thấm Thấm bụm mặt, nước mắt chực trào ra: “Bố, bố đánh con?”
“Bố đánh con đấy! Những việc hèn hạ như thế mà con còn làm được, hơn nữa còn lấy làm tự hào! Bố dạy con như thế nào hả! Thế mà con lại lừa bố, con có biết con suýt phạm phải sai lầm lớn rồi không!”
Tuy Lê Hán Giang cưng chiều con gái nhưng chưa đến mức không phân biệt được phải trái!
“Xe ở bên dưới, về nhà bố lại xử lý con!”
Lê Thấm Thấm xoay người chạy đi, cô ta bụm mặt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, vệ sĩ ngoài cửa dẫn cô ta đi luôn.
Lê Hán Giang quay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam.
“Sếp Quan, Cô Quan, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho hai người.”
Lê Hán Giang gập người với họ.
“Sếp Lê, trẻ con thì phải về quản giáo cho tốt.”
“Phải, mẹ của Thấm Thấm mất sớm, khi ấy tôi lại bận rộn xây dựng sự nghiệp, quả thật lơ là việc dạy dỗ con bé. Đứa con gái này của tôi quả thật làm tôi đau đầu vô cùng, tôi tìm cho nó một người mẹ kế, vốn là muốn thay tôi dạy bảo nó, nhưng ai ngờ người vợ hiện giờ của tôi cũng chẳng khiến con bé hài lòng được, nhất là sau khi em trai nó ra đời thì nó lại càng tùy hứng làm bậy hơn.”
Lê Hán Giang cũng bó tay với cô con gái này: “Sếp Quan, dù thế nào thì cũng vì con gái của tôi mà khiến hai người gặp phải phiền toái, cậu yên tâm, việc hợp tác của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, tôi cũng sẽ bồi thường cho cậu.”
“Sếp Lê, việc nhà quan trọng hơn.”
“Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, hôm khác tôi sẽ mời cậu, chính thức xin lỗi cô cậu.” Lê Hán Giang thở dài hối lỗi rồi vội vã rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.
“Chú, lần này cháu lại lập công rồi đúng không? Chú định thưởng cho cháu thế nào?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức tranh công.
Quan Triều Viễn xoa đầu Mục Nhiễm Tranh: “Chú muốn thưởng cho cháu một người cháu dâu được không? Con gái của chủ tịch Tập đoàn Nam Ngung, nhỏ hơn cháu một tuổi, tối nay đi gặp mặt.”
Phụt!
“Chú, chú chơi cháu đấy à, cháu giúp chú mà chú lại đẩy cháu vào hố lửa thế ư? Tô Lam, cô có quản chồng cô không đấy?”
Tô Lam lập tức khoác tay của Quan Triều Viễn: “Tôi nghe lời chồng, cô gái ấy được lắm đấy, hơn nữa còn do tôi chọn, đi gặp thử xem?”
Mục Nhiễm Tranh đập đầu vào bàn: “Biết thế không giúp hai người nữa! Hai người hại tôi như thế à?”
“Đây có phải là hại anh đâu. Cháu trai à, lẽ nào anh định giống như các tiền bối trong giới giải trí, đến bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn chưa kết hôn à? Làm trưởng bối, tôi vẫn phải nhắc nhở anh rằng dù là người nổi tiếng thì vẫn phải sống như người bình thường, phải tách biệt giữa công việc và cuộc sống.”
Tô Lam vỗ vai Mục Nhiễm Tranh khuyên bảo chân thành.
“Đi thôi vợ à, về nhà thôi!” Sau một phen vất vả, rốt cuộc họ có thể vui vẻ về nhà rồi.
Quan Triều Viễn lái xe, Tô Lam ngồi ở ghế phụ.
“Vợ à, có một việc anh rất tò mò, liên quan đến việc thằng cháu lớn thích em ấy, không biết em thấy thế nào?”
“Hả? Việc này à…”
Chương 1698
Thật ra, hai người họ còn có một việc nữa, trong lòng họ đều biết rõ nhưng không ai mở miệng nói ra.
“Thật ra em biết từ lâu rồi, chẳng qua vẫn không nói ra thôi. Lúc trước em còn không phát hiện ra, thậm chí cảm thấy anh ghen với anh ta quá là khó hiểu, mãi đến sau này mới phát hiện anh ghen ghét cũng hợp lý.”
“…” Quan Triều Viễn không ngờ bởi vì sự ghen tỵ của mình lại khiến Tô Lam nhận ra.
“Biết còn chẳng bằng không biết, từ trước đến nay em chỉ coi anh ta là bạn bè thôi. Em cũng biết sở dĩ anh ta không nói cho em là sợ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta, cho nên chi bằng giả ngu coi như không biết gì cả!”
“Đệch! Con trai cướp vợ của bố nó, đến cháu trai cũng muốn cướp!” Quan Triều Viễn không nhịn được mà chửi tục.
Mục Nhiễm Tranh bị lừa không thể không đi xem mắt, anh có thể không nghe lệnh của người khác nhưng lần này là do Quan Triều Viễn sắp xếp, anh không đi cũng phải đi.
Dù sao anh cũng là nhân vật công chúng, không thể đến nơi quá nhiều người, thế nên chọn một tiệm cà phê.
Thậm chí Mục Nhiễm Tranh còn chẳng thèm thay quần áo đã cà lơ đi luôn.
Lúc đến nơi, đối phương đã ở đó, Mục Nhiễm Tranh vừa đi vào là cảm thấy thấp thỏm.
Đối phương mặc một chiếc váy đoan trang làm nổi bật dáng người hoàn mỹ, gương mặt hết sức thanh tú và dịu dàng. Xinh đẹp nền nã, đứng đắn thanh tao, đó là ấn tượng đầu tiên của Mục Nhiễm Tranh về cô ta.
“Chào anh, tôi là Phương Đóa.”
“Chào cô, tôi là Mục Nhiễm Tranh.” Mục Nhiễm Tranh bắt tay đối phương một cách thận trọng rồi ngồi xuống.
“Nghe danh anh đã lâu, rốt cuộc lần này nhìn thấy anh không phải ở trên tivi nữa.” Cô gái tên Phương Đóa khẽ mỉm cười, khi cười lên có hai má lúm đồng tiền trông rất dễ thân.
“Nhiều người thấy tôi lần đầu cũng nói vậy.” Mục Nhiễm Tranh cười gượng.
Không biết có phải bởi vì gặp gỡ nhiều cô gái lần đầu trông thấy mình đều hét chói tai hay không, bây giờ gặp Phương Đóa đoan trang thùy mị thế này, Mục Nhiễm Tranh lại hơi mất tập trung.
Hai người họ trò chuyện về rất nhiều thứ, Mục Nhiễm Tranh cũng biết được Phương Đóa mới du học về, họ còn nói đến phim truyền hình và điện ảnh của anh.
Cuối cùng, bởi vì thời gian quá muộn nên Mục Nhiễm Tranh còn đưa đối phương về nhà.
Mục Nhiễm Tranh lái xe về chung cư của mình, vừa vào cửa đã đánh hơi được bầu không khí bất an.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đang ngồi xem tivi và ăn quà vặt trong phòng khách.
“Hai người vào bằng cách nào thế?”
‘Tôi biết chỗ anh để chìa khóa mà! Nói chuyện đứng đắn đi, anh trò chuyện với Phương Đóa thế nào?”
Vừa mới vào cửa đã nói đến chuyện này, hiển nhiên Mục Nhiễm Tranh hơi phản cảm.
“Đã muộn rồi, hai người mau về nhà bum ba là bum đi!”
“Cần cháu nói chắc! Nếu không phải vì chút việc nhỏ này của cháu thì cũng đâu đến mức trì hoãn thời gian của chú thím lâu thế này, thành khẩn khai báo cho chú ngay! Rốt cuộc là thế nào?” Quan Triều Viễn không nhẹ nhàng như Tô Lam.
“Mới gặp một lần thôi, có gì để khai báo chứ?” Ánh mắt của Mục Nhiễm Tranh hơi né tránh.
Thay đổi nhỏ bé ấy bị Tô Lam nhận ra ngay lập tức.
Chương 1699

“Chú nói cho cháu biết, đừng giở trò gì, chú đã hứa với mẹ cháu là nhất định phải xác định chuyện này cho cháu trước Tết rồi, nếu cháu dám thất bại thì cứ chờ xem chú xử cháu thế nào đi!” Quan Triều Viễn đưa ra tối hậu thư.

“Cái gì? Trước Tết đã phải xác định rồi á, gì vậy? Chẳng lẽ đầu năm bắt cháu kết hôn luôn à? Còn ba tháng nữa là Tết rồi!”

Có cần cấp bách như thế không hả, quả thật là ép chết người ta mà!

“Kết hôn thì chưa đến mức, ít nhất cũng phải xác định quan hệ yêu đương, đâu thể để anh cưới vội được, anh đừng căng thẳng như vậy chứ.” Tô Lam vội vàng giải thích hộ Quan Triều Viễn.

“Thế cũng nhanh quá ấy chứ?”

“Nhanh cái gì mà nhanh! Chú và thím của cháu cũng chưa gặp mặt mà đã kết hôn rồi đấy thôi!”

“Cháu làm sao so được với hai người, trường hợp của hai người rõ là mèo mù vớ được cá rán!”

“Cháu nói ai là mèo mù ai là cá rán hả!”

“Đó không phải chỉ là ẩn dụ thôi sao?”

“Thằng ranh này!”

Tô Lam vội kéo Quan Triều Viễn lại: “Được rồi, được rồi, anh quát anh ta cũng vô ích, mới gặp nhau một lần cùng lắm là có chút thiện cảm, cứ để họ qua lại với nhau xem, chúng ta về thôi.”

Tô Lam nháy mắt với Mục Nhiễm Tranh rồi kéo Quan Triều Viễn ra cửa.

Mục Nhiễm Tranh trở lại phòng ngủ là ngã vật xuống giường luôn, trong lòng anh phiền muộn không thôi, ép cưới đến tận nhà rồi!

Nhưng mà cái cô Phương Đóa hôm nay cũng không tệ lắm.

Quan Triều Viễn lái xe chở Tô Lam về nhà, nếu không phải vì Diêu Hướng Vân nói với họ thì họ cũng chẳng lặn lội đến tìm Mục Nhiễm Tranh.

“Em cảm thấy cô gái hôm nay có triển vọng đấy.”

“Nhưng nó có nói gì đâu, sao em nhìn ra được?” Quan Triều Viễn không tin lắm.

“Lúc anh hỏi anh ta, ánh mắt của anh ta hơi trốn tránh. Em hiểu Mục Nhiễm Tranh, anh ta gặp biết bao cô gái xinh đẹp trong giới giải trí rồi, lại chỉ có ít người có thể khiến anh ta né tránh. Hơn nữa nếu cô gái này có chút khuyết điểm thì anh ta đã chê lên chê xuống thuận miệng lắm rồi.”

“Vậy là thiên kim của Tập đoàn Nam Ngung đúng gu của nó à?”

“Có thể cho anh ta thời gian xem xét, nếu sau đó anh ta tỏ ý người này không được thì giới thiệu người khác cho anh ta.”

“Ừ.”

“Sao anh lại dừng lại!” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ khó hiểu.

“Không về nhà! Hôm nay ở khách sạn, anh không kịp chờ nữa!” Quan Triều Viễn kéo Tô Lam xuống xe chạy thẳng vào khách sạn.

Tô Lam cũng bó tay với anh, không ngờ kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn còn đi thuê phòng!

Buổi tối cùng ngày, Lê Thấm Thấm lại không dễ chịu như vậy.

Lê Hán Giang mắng chửi con gái sa sả, mặt Lê Thấm Thấm hơi sưng, cứ đứng khóc trong góc nhà.

Người vợ hiện tại của Lê Hán Giang tên là Quan Ly trẻ trung, xinh đẹp nhưng lại là một người vợ hiền lương thục đức.

“Được rồi Hán Giang, ông đừng mắng con bé nữa, Thấm Thấm mới hai mươi thôi mà.” Quan Ly rút một tờ khăn giấy ra đi đến trước mặt Lê Thấm Thấm.
Chương 1700

“Dì bớt giả tạo đi! Đừng có vờ tỏ ra thương xót mèo khóc chuột nữa!” Lê Thấm Thấm trừng Quan Ly với ánh mắt hung tợn.

“Con xem con nói cái gì đấy hả! Dì đối xử với con tệ bạc chỗ nào à?” Lê Hán Giang lại quở mắng một trận!

Dường như Quan Ly cũng đã quen với thái độ của Lê Thấm Thấm dành cho mình: “Cũng hơn mười hai giờ rồi, để con bé về ngủ đi, trải qua nhiều như thế con bé cũng biết lỗi rồi.”

“Bà nhìn bộ dạng nó kìa, trông nó giống biết lỗi rồi à? Bà đừng khuyên tôi nữa, lần này tôi nhất định không tha cho nó!”

Lê Hán Giang quyết tâm phải cho con gái mình một bài học.

Lê Thấm Thấm đứng trong góc, chẳng nói chẳng rằng.

“Đi lên phòng nhỏ quỳ cho bố! Khi nào biết lỗi thì mới được ra! Viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho bố!”

Lê Thấm Thấm đi thẳng đến phòng nhỏ luôn. Căn phòng này chuyên dùng để trừng phạt cô ta, khi mẹ cô ta còn sống cũng sẽ phạt cô ta như thế.

“Mục Nhiễm Tranh, anh chờ đấy! Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!”

Mục Nhiễm Tranh và Phương Đóa lưu số wechat của nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện đôi câu.

Đây là lần đầu tiên Mục Nhiễm Tranh bỗng có cảm giác muốn được thân cận với một cô gái.

“Trời càng ngày càng lạnh rồi mà chưa có tuyết, vẫn còn hơi khô hanh, anh nhớ uống nhiều nước, ngâm thêm chút hoa cúc sẽ tốt hơn.”

Nhìn tin nhắn Phương Đóa gửi đến cho mình, Mục Nhiễm Tranh cảm giác mỗi tế bào trên người mình đều trở nên ấm áp.

Bỗng chốc Mục Nhiễm Tranh nghĩ đến Tô Lam, cô cũng hay nói với anh về những kiến thức trong cuộc sống.

Chẳng bao lâu sau họ hẹn gặp nhau lần thứ hai, lần này hai người họ đi xem phim. Bộ phim điện ảnh này có diễn viên Mục Nhiễm Tranh thích, vì bạn tốt nên anh bao cả rạp, nhưng trong phòng chiếu phim chỉ có mình anh và Phương Đóa.

“Nhiễm Tranh, lẽ nào hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi à? Tôi thấy bên ngoài nhiều người xếp hàng mua vé lắm mà, sao trong phòng này chỉ có mỗi hai chúng ta thế?” Phương Đóa nhìn không gian trống rỗng xung quanh.

“Bởi vì tôi bao rạp mà, tôi mua hết vé cả rạp rồi, không ai đến đâu, chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Mục Nhiễm Tranh nghĩ có lẽ chú của anh cũng không đạt tới cấp bậc này đâu, quả thật là lãng mạn quá mà!

“À…” Vẻ khó xử hiện lên trên mặt Phương Đóa.

“Sao thế? Chỉ có hai chúng ta không tốt à?” Mục Nhiễm Tranh nhận ra đối phương không vui.

“Không phải không tốt, mà là bây giờ đang là giờ cao điểm người ta đến xem phim, hai người chúng ta xem một bộ phim mà xung quanh toàn là ghế trống, tôi cảm thấy quá lãng phí. Có rất nhiều người không mua được vé nên không xem phim được, hoặc chỉ có thể đổi xem phim khác. Hơn nữa anh tốn nhiều tiền như vậy nhưng trên thực tế chúng ta chỉ dùng có hai vé, lãng phí quá.”

Phương Đóa là cô chủ của Tập đoàn Nam Ngung, từ nhỏ đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không ngờ lại có thể nói ra những lời này làm cho Mục Nhiễm Tranh vô cùng hổ thẹn.

“Lần sau tôi sẽ không thế nữa.”

Bình Luận (0)
Comment