Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 366

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 366: Bà Hà, anh phát hiện em vẫn chỉ là con cọp mẹ

Lâm Hương Giang đứng ở cửa gõ gõ lên cánh cửa, người đàn ông trong văn phòng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói câu: “Vào đi”

Cô không nói cho anh biết hôm nay cô sẽ qua đây, thẳng đến khi cô đi đến trước bàn làm việc, anh mới ngẩng đầu lên.

“Sao em lại tới đây?” Nhìn thấy là cô, Hà Tuấn Khoa có chút ngoài ý muốn.

“Nhìn dáng vẻ của anh giống như không chào đón em tới?”

Anh buông bút ký tên xuống, thân hình cao gầy dựa lên chiếc ghế làm việc ở phía sau, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn thẳng vào cô.

“Lại đây.” Anh gọi cô.

Bên môi Lâm Hương Giang kéo ra một độ cong, thoải mái hào phóng đi qua đó, không cần anh lên tiếng, cô trực tiếp ngồi lên trên đùi hắn.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào đôi mắt đang hạ xuống nhàn nhạt ý cười: “Chủ động như vậy à? Không sợ chỗ này là văn phòng, hử?”

Cô chẳng những rất chủ động ngồi lên trên đùi hắn, mà hai tay còn ôm lấy cổ anh: “Dù sao thì bây giờ em đã là bà chủ danh chính ngôn thuận, ngồi ở trên đùi anh một chút, hẳn là các cấp dưới của anh sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Anh đột nhiên bật cười, ánh sáng ở dưới đáy mắt càng sâu hơn, gần như là căn lên lỗ tai của cô thấp giọng nói: “Đừng nói là ngồi trên đùi, muốn ôm đùi cũng được”

Lâm Hương Giang nghiêng đầu, đẩy anh.

ra một chút, bên môi nở ra nụ cười nói: “Hôm.

nay em tới đây không phải để ôm đùi “Vậy là em tới xem anh có nghiêm túc.

làm việc hay không?”

Cô lắc đầu: “Không phải, em tới để lấy số đo ba vòng của anh, Kiều Liên nói, cô ấy sẽ thiết kế đồ cưới cho chúng ta”

Cô nói xong rồi nhảy xuống ôm lấy anh, sau đó kéo anh lên: “Anh cởi áo khoác ra, em sẽ đo rất nhanh, không chậm trễ công việc của anh đâu”

Vì lấy số đo ba vòng của anh, ngay cả thước đo cô cũng mang đến đây rồi!

Nhưng mà người đàn ông chỉ nhìn cô một lúc, không có một chút ý định sẽ phối hợp.

“Làm sao vậy? Không thể đo sao?”

“Em có chắc là muốn anh cởi quần áo ra ở chỗ này?” Trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông vẫn luôn hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Lâm Hương Giang nhìn nhìn, tuy rằng đây là văn phòng, nhưng cũng chỉ là cởi cái áo khoác ra mà thôi, có việc gì mà không tiện?

“Vậy anh muốn cởi ở chỗ nào?” Tại sao cô lại cảm thấy chính mình hỏi như vậy cứ kỳ lạ ở chỗ nào đó?

“Phòng nghỉ đi” Vừa nói anh vừa chủ động đi vào trong văn phòng nghỉ ngơi.

Lâm Hương Giang cảm thấy có chút buồn cười, từ khi nào một người đàn ông cao lớn như anh lại biết làm kiêu như vậy?

Nhưng cũng tùy anh thôi, cô đi theo anh vào trong phòng nghỉ: “Bây giờ thì tiện cởi rồi chứ?”

“Em đo đi” Anh giang hai tay cánh tay ra chờ cô.

Chắc chản anh là người thích sai khiến người khác, cởi áo khoác cũng phải để cô ra tay, cô đi qua đó, cởi áo khoác ra giúp anh, sau đó lấy thước đo ra đo 3 vòng của anh.

*Đo xong rồi, em phải nhớ kỹ số đo này, sau này mua quần áo cho anh không cần phải hỏi lại anh” Anh nhìn xuống người phụ nữ ở trước mắt, nghiêm trang nói.

Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cái cằm kiên nghị của người đàn ông: “Em có nói là em sẽ mua quần áo cho anh à?”

“Em không nghĩ tới việc sẽ mua quần áo.

cho anh?” Anh hỏi lại.

Lâm Hương Giang nhìn anh: “Anh… Hình như không thiếu quần áo đâu nhỉ?”

“Thiếu quần áo do em mua”

Lâm Hương Giang: “…”

Đây là anh đang chơi xấu?

Nhưng khóe miệng cô lại không nhịn được mà cong lên, trong lòng còn có chút ngọt ngào là như thế nào?

“ý của anh là, sau này quần áo mà anh mặc đều do em quản lý sao?” Cô cong môi cười, nhìn anh.

“Em là vợ của anh, anh không quản lý còn muốn cho người phụ nữ nào đến quản lý”

Anh vừa nói như vậy, lại khiến cô nhớ tới vừa rồi cô có gặp được An Thu Huyền ở cửa.

“Em nhớ, lúc trước vẫn là An Thu Huyền đưa quần áo đến giúp anh, bây giờ cô ta không quan tâm sao?”

“Cô ta từ chức rồi” Biểu cảm của Hà Tuấn Khoa vẫn rất thờ ơ, không thể nghe ra được vui buồn.

Lâm Hương Giang kinh ngạc nhìn anh, cô đang nghĩ xem có phải An Thu Huyền bị anh đuổi việc rồi không, nhưng không nghĩ cô ta lại từ chức.

Nhìn thế nào thì An Thu Huyền cũng không giống như là người sẽ chủ động từ chức.

“Tại sao chứ?”

Anh không muốn nói rõ, cô cũng không muốn truy hỏi thêm, nói cho cùng thì An Thu Huyền cũng đã từ chức rồi, sau này không phải là trợ lý của anh nữa “Anh nghiêm túc một chủ, em còn chưa đo xong đâu” Cô kéo tay anh ra, muốn đo vòng ngực của anh.

Anh tóm lấy tay cô, tiếp tục hỏi: “Trả lời anh trước đã”

“Chuyện này sao… Em cũng không rõ ràng lắm, chờ đến khi bên cạnh anh có người phụ nữ khác, có lẽ sẽ biết” Cô hãng hãng giọng, cố ý nói như vậy.

Hà Tuấn Khoa híp híp mắt, ánh mắt trở nên nặng nề: “Vậy bây giờ anh sẽ đi tìm người phụ nữ khác.”

“Anh dám!” Cô lập tức có phản ứng.

Nhìn khuôn mặt cô đột nhiên trở nên hung hăng, ngược lại anh bật cười, duỗi tay ra ôm lấy eo cô: “Bà Hà à, anh phát hiện em vẫn là chỉ con cọp mẹ”

“Tốt nhất là anh đừng phải chọc em phát điên lên!” Cô hừ một cái.

Anh nhìn chắm chăm vào đôi môi đỏ đang mím lại của cô, càng nhìn lại càng cảm thấy nó sinh động hơn, khuôn mặt anh không tự giác được mà cúi thấp xuống, lực đạo đang túm chặt lấy cánh tay của cô cũng tăng lên: “Anh không chọc em, anh muốn yêu em..” Âm thanh cuối cùng biến mất ở trên phiến môi của cô.

Lâm Hương Giang giật mình, lúc này cô mới lấy lại được tinh thần, duỗi tay đẩy anh ra, xấu hổ quay mặt đi: “Em còn chưa đo.

xong cho anh đâu…” Cứ tiếp tục như vậy, thì cô cũng không cần đo nữa.

Ngược lại anh trực tiếp cướp lấy thước đo ở trong tay cô rồi ném sang một bên, bàn tay to ôm chặt lấy vòng eo của cô, ôm cô ngồi lên trên bàn trong phòng nghỉ, ngay sau đó thân hình cao lớn của anh lập tức đè qua đó: “Không vội, chờ lát nữa anh sẽ cho em đo”

“Ai, ưm…” Lời nói còn chưa nói ra, bờ môi đã bị anh hôn lên.

Tại sao cô lại cảm thấy đây là hôm nay.

chính mình tự dê vào miệng cọp…

Chỉ trong chớp mắt, thời gian chỉ còn lại nửa tháng, hôn lễ trên đảo của bọn họ sẽ được tổ chức.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Hương Giang vội vàng dặn xưởng sản xuất tăng cường tiến độ sản xuất nước hoa “ Bảo Phân ‘ bởi vì nước hoa là quà kỷ mà bọn họ thêm vào.

Cô bước ra khỏi xưởng sản xuất, rất lâu rồi cô không đi thăm mẹ, cho nên cô trực.

tiếp lái xe trở lại nhà họ Nguyễn Cao.

Những cây trúc trong vườn vẫn tĩnh lặng giống như ngày xưa, chú chó nhỏ nhìn thấy cô thì gâu gâu gâu chạy tới.

Mỗi lần đến đây cô đều mang theo đồ ăn vặt, lần này cũng giống như vậy, cô đổ thức ăn xuống mặt đất cho chú chó nhỏ ăn Bàn tay sờ sờ lên đầu của nó: “Mày cứ ăn đi, tao đi gặp bà chủ của mày trước.”

Chú chó trắng nhỏ liếm liếm bàn tay của cô, sau đó tiếp tục ăn đồ ăn ngon lành.

Lâm Hương Giang vào nhà, nhìn thấy mẹ lại đang nghịch nước hoa thử nghiệm của cô.

“Mẹ, con đến thăm mẹ”

Cảm xúc của Bùi Lăng Sen đã ổn định trở lại, dường như bà đã quên mất sự kiện đấu súng lần trước.

“Là Hương Giang đến à, con mau tới đây, mẹ lại làm ra một lọ nước hoa khác, con ngửi xem thế nào?” Bà vẫy tay với cô.

Lâm Hương Giang đi qua đó, nhìn thấy trong tay của bà ấy là một lọ nước hoa bán thành phẩm, nhưng cô vẫn cười, ngửi thử mùi hương của nó.

“Thế nào? Có phải mùi hương này rất giống với bố con điều chế ra không?”

“Vâng, đúng là rất giống.”

Bùi Lăng Sen nghe vậy, bà lập tức nở nụ cười, dáng vẻ rất vui mừng: “Mẹ muốn gọi loại nước hoa này là hạnh phúc, mẹ nghe nói con sắp kết hôn rồi, mẹ sẽ dùng nó làm quà tặng cho con”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì hơi giật mình: “Tại sao mẹ lại biết con sắp kết hôn?”

“Khánh nói đó, nó nói con sắp gả cho một người đàn ông rất đẹp trai, giàu có, hơn nữa còn rất yêu con, tại sao con không đưa nó tới đây cho mẹ gặp mặt?” Bùi Lăng Sen oán trách nói.

Lâm Hương Giang suy nghĩ một lát, lúc.

này cô mới phản ứng lại, Khánh chính là chị Khánh, quản gia của nhà họ Nguyễn Cao.

Cô nhìn mẹ vào giờ phút này, khi bà không phát bệnh thì không khác gì một người bình thường.

 

 

Bình Luận (0)
Comment