Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 367

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 367: Trở thành đồ gia truyền

Thật ra Hà Tuấn Khoa đã từng đến chỗ này gặp bà, chỉ là bà đã quên mất rồi.

Không, chính xác mà nói, khi đó, căn bản bà không biết anh là ai, tâm trạng của bà đang bị kích thích bởi trận đấu súng, cho nên cảm xúc mất khống chế, còn làm Hà Tuấn Khoa bị thương.

“Hai ngày nữa con sẽ dẫn anh ấy đến đây thăm mẹ” Lâm Hương Giang nhẹ giọng nói.

“Thế còn được, nó muốn cưới con, làm sao có thể không tới gặp mẹ vợ?” Bùi Lăng Sen giữ chặt tay nàng, tiếp tục nói: “Hương Giang à, chuyện kết hôn không thể tùy tiện, ngàn vạn lần đừng đi theo vết xe đổ của mẹ năm đó gả cho Nguyễn Cao Kỳ, nghe theo ý của bố mẹ, cuối cùng chỉ có hối hận, con không yêu cậu ta thì không thể gả”

Lâm Hương Giang phát hiện, mỗi lần mẹ nói đến bố biểu cảm đều trở lên cáu giận, giống như bọn họ trời sinh đã là oan gia.

Ân oán của bố mẹ, người làm con như bọn họ đã không có cách nào đi làm rõ ràng được, hơn nữa hai người bố của cô đều đã không còn ở trên đời.

“Mẹ, mẹ yên tâm, là bởi vì con yêu anh ấy nên mới kết hôn với anh ấy”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…” Cũng không biết là Bùi Lăng Sen đột nhiên nhớ tới cái gì, mà biểu cảm của bà trở nên có chút đau thương.

Hôm nay Lâm Hương Giang đến đây là muốn nói về việc kết hôn với mẹ, không nghĩ tới bà lại biết rồi, còn không phản đối cô gả chồng, thậm chí còn tự mình điều chế nước hoa muốn tặng cho cô.

Có thể nhận được lời chúc phúc của mẹ, cô cũng không còn gì để băn khoăn nữa.

Cô biết thời gian gần đây Nguyễn Cao Cường vẫn luôn để bác sĩ tới khám cho mẹ, cho nên cảm xúc của bà mới có thể ổn định lại nhanh như vậy.

Nhìn thấy bây giờ mẹ đã không còn trở ngại gì, cô cũng yên tâm hơn.

Từ vườn trúc đi ra, bầu trời đã có hơi tối, nếu đã tới, vẫn phải đi thăm ông cụ một chút, chào hỏi một câu. Từ sau chuyện của Nguyễn Cao Khải và Nguyễn Cao Ngạo kia, cơ thể đã không còn cường trang như trước nữa.

Có thể là ông ta bị khí chọc tức, đồng thời rất thất vọng, bị đứa cháu ruột kia.

thương đối cháu trai ruột bắn vào người, còn buộc ông ta thoái vị, trong lòng vẫn có chút đau đớn.

Bây giờ, ông ta đang nằm trên ghế nằm, trong tay cầm một chuỗi hạt phật thủ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ông chủ, cô chủ trở về thăm ông” Chị Khánh đi tới bên cạnh ông ta thấp giọng nói.

Ông ta không mở mắt ra, nhưng động tác trong tay đã tạm dừng.

Nếu không biết lúc trước ông ta đã làm những chuyện tàn nhẫn đó, thật ra ông ta cũng được coi là một ông nội đáng yêu.

“Đúng, cháu trở về thăm mẹ của cháu, nhân tiện cũng thăm cả ông”

“Bỏ đi, ông không cần cháu nhân tiện.”

Ông ta vẫy vẫy tay, như thể đuổi người: “Cháu đi đi cháu đi đi, trở về làm phiền ông ít thôi”

Lâm Hương Giang ngó trái ngó phải, bây giờ trạng thái tinh thần của ông nội trong có vẻ hơi kém một chút, nhưng cũng không phải là rất tệ, ít nhất ông ấy vẫn còn có sức lực tức giận với cô.

“Được, cháu đi, cháu không quấy rầy ông nữa, lần sau trở về, cháu sẽ không tới thăm ông, cũng đừng nói cháu không hiếu thảo “

Cô xoay người muốn đi, ông cụ đột nhiên nói: “Cháu đứng lại.”

Cô dừng bước chân, cười tủm tỉm quay đầu lại: “Sao ạ? Đột nhiên không nỡ cho cháu đi rồi sao?”

Nguyễn Cao Khải vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng với cô, chỉ chỉ cái ghế dựa bên cạnh: “Cháu ngồi đi, ông nói chị Khánh đi lấy một thứ cho cháu.” Sau đó ông cụ nói với chị Khánh ở bên cạnh: “Đi tới phòng của tôi lấy cái hộp từ trong ngăn tủ ra”

“Vâng, ông chủ.” Chị Khánh xoay người đi lên lầu.

Lâm Hương Giang không hiểu ngồi xuống: “Ông muốn cho cháu cái gì?”

“Gấp cái gì, chờ lát nữa cháu sẽ biết.”

Ông cụ vẫn lạnh lùng.

Lâm Hương Giang bĩu môi, không hỏi thì không hỏi, lạnh mặt gì chứ?

Một lát sau, chị Khánh ôm một cái hộp lớn đi xuống, hộp quà bằng gỗ đỏ trông vô cùng quý giá.

“Đây là gì?” Cô càng thêm tò mò.

Nguyễn Cao Khải không nói, chỉ đưa mắt ra hiệu cho chị Khánh.

Chị Khánh ôm hộp gỗ đỏ đến trước mặt cô, sau đó mở ra.

Khi nhìn thấy thứ bên trong, Lâm Hương Giang kinh sợ: “Đây… Có ý gì?”

“Cô chủ, đây là chiếc mũ phượng vàng mà ông chủ đã tốn mất một lớn để thiết kế, còn có vòng tay tám chỉ vàng, phía trên có khắc hoa văn như ý cát tường, đều là mời người chế tác, những thứ này đều là món quà kết hôn ông cụ tặng cho cô.”

“Quà kết hôn của tôi?” Cô thật sự kinh ngạc, ông cụ vắt chày ra nước, vậy mà lại tặng cho cô một bộ trang sức vàng?

“Ông chỉ có một bộ này, cháu cần thì nhận, không cần cũng không sao” Nguyễn Cao Khải xụ mặt trông rất lạnh lùng.

“Nhận chứ, đương nhiên là cháu nhận rồi, khó có khi ông nội vắt cổ chày ra nước chịu rút tiền tặng vàng cho cháu, cháu không nhận chẳng phải là quá ngu ngốc rồi sao?”

Cô không kịp xem xét tỉ mỉ, vội vàng nhận lấy hộp gỗ đỏ.

Sau đó cô cầm lấy mũ phượng độ kia cẩn thận quan sát, không ngờ còn r: nặng: “Mũ phượng này nặng như vậy, có thế đội được không?”

“Cháu có thể đội thì đội, không đội được thì đừng đội” Thái độ của Nguyễn Cao Khải vấn lạnh nhạt.

Lâm Hương Giang cong môi: “Vậy thì cháu phải cất giữ thật kỹ, nếu một ngày nà đó cháu trở nên nghèo túng, còn có thể đc lấy chút tiền sinh hoạt”

“Giá trị của chiếc mũ phượng này của ông chỉ bằng một chút phí sinh hoạt? Đúng là con nhóc ngu ngốc!” Nguyễn Cao Khải tức giận trách mắng, “Ông đừng có gấp mà, cho dù cháu thật sự nghèo túng, cũng sẽ không bán món quà ông tặng cho cháu, cháu giữ lại, sau này truyền cho con dâu cháu, biến nó trở thành đồ gia truyền, ông cảm thấy thế nào?”

Nghe cô nói như vậy, sắc mặt ông cụ đã dãn ra không ít, hừ hai tiếng không nói chuyện.

“Ông nội, cảm ơn món quà của ông, hôn tếu như cơ thể ông không có gì không thoải mái, thì tới uống rượu mừng của cháu nhé.” Cô đứng lên nói.

Nguyễn Cao Khải liếc nhìn cô một cái, không nóng không lạnh đáp lại một câu: “Đến lúc đó rồi nói” Nhìn sắc mặt đắc ý kia của cô, ông ta không thể cho cô quá nhiều mặt mũi.

“Vậy cháu và Tuấn Khoa chờ ông đại giá quang lâm” Nhận quà xong, tâm trạng tốt, cô nói chuyện cũng khách sáo hơn không ít.

Cách buổi hôn lễ trên đảo còn ba ngày, ngày hôm qua Lâm Hương Giang đã đến hòn đảo nhỏ trước.

Cô tới đây quan sát nơi này trang trí như thế nào.

Cách bờ biển không xa, các nhân viên đã dựng xong sân khấu, bây giờ chỉ chờ thêm hai ngày nữa hoa tươi sẽ vận chuyển tới rồi trang trí là hoàn thành.

Cô cũng không ngờ mình còn có thể tổ chức hôn lễ lần thứ ba, chỉ hy vọng hôn lễ lần này có thể hoàn thành thuận lợi “Xem ra chú út thật sự tốt với cô, có lòng trang trí lễ cưới đẹp như vậy bố trí hôn lễ”

Phía sau có người đến gần.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Hà Tùng Nhân “Sao anh lại ở đây?” Cô không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

“Tôi tới giúp đỡ trang trí lễ cưới đó” Hắn cười “Hà Tuấn Khoa gọi anh tới?”

“Không phải, tự tôi chủ động tới, chỉ là tôi muốn đích thân chúc phúc hai người, cô không nhận sao?” Hắn vẫn cười rất vô hại.

Bình Luận (0)
Comment