Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 418

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 418: Tôi hận anh

Lúc này bên phe Hà Hàm Bội thực tế là không đủ người không thể nào so sánh với phe Nguyễn Cao Cường đã chuẩn bị kỹ càng.

Người của Nguyễn Cao Cường dẫn cả Lâm Hương Giang và Lâm Thanh Dương đi, mấy vệ sĩ của Hà Hàm Bội cũng tạm thời bị khống chế.

Mọi chuyện đều nãm trong tầm kiểm soát của Nguyễn Cao Cường. Hà Hàm Bội lúc này quả thật thế cô sức yếu.

“Mấy… mấy người.” Cơn tức giận của Hà Hàm Bội bốc lên đỉnh đầu, xém chút đã ngất đi, cũng nhờ trợ lý kịp thời đỡ chị ta.

“Lâm Hương Giang, cô đến đây phá tang lễ của Tuấn Khoa đã rất quá đáng rồi. Bây giờ còn gọi đám người nhà Nguyễn Cao đến, có phải coi thường họ Hà nhà tôi ít người không?” Chị ta không khỏi tức giận mà nói.

“Tôi không đến để phá đám, mà đến để báo cho chị biết chị không được tiếp tục tang lễ này. Tuấn Khoa không cần!” Lâm Hương Giang đáp.

“À… được… được lắm… xem ra cô đúng là không muốn Tuấn Khoa chết được nhắm mắt. Từ nay về sau hai nhà chúng ta sẽ không đội trời chung, các người hãy đợi đấy cho tôi!” Hà Hàm Bội gần như nổi điên.

Nguyễn Cao Cường nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Anh chậm rãi đáp: “Bộ hai nhà chúng ta lúc trước hòa thuận lắm sao? Từ giờ nhà họ Hà do mình cô lo liệu. Sau này trên thương trường nếu tôi ra thủ đoạn nặng tay, cô cũng đừng nói là tôi ăn hiếp đàn bà nhé”

“Cậu! Phụ nữ thì đã sao hả? Lúc tôi quản lý công ty, e rằng cậu còn đang mặc tã đấy.

Đến khi đó chỉ sợ nhà Nguyễn Cao các cậu mới phải cầu xin lòng thương xót.!” Hà Hàm Bội vốn không xem những thanh niên như anh ra gì.

“Được, vậy hẹn gặp lại trên thương trường!” Nguyễn Cao Cường xem như là nhận lời thách đấu rồi.

Lâm Hương Giang cau mày, nói qua nói lại thế nào, lại nói đến việc làm ăn?

Nhưng mà xem như đám tang đã bị hủy hoàn toàn.

Lâm Hương Giang và con trai lên xe của Nguyễn Cao Cường. Tất cả rời khỏi dưới ánh mắt giận dữ của Hà Hàm Bội “Anh à, lúc nấy anh đâu cần phải nói những lời đó với Hà Hàm Bội!” Lâm Hương Giang không hy vọng chuyện của cô ảnh hưởng đến nhà họ Nguyễn Cao.

Nguyễn Cao Cường hiểu được trong lòng cô nghĩ gì. Anh sầm mặt xuống, khịt mũi: “Em còn dám nói. Thiếu chút nữa là bị người ta đem đi tuẫn táng rồi!”

Không hiểu vì sao khi Nguyễn Cao Cường nghe những lời của cô, cảm thấy cô đã điên rồi, cô đang tự cầm tù chính mình trong cái suy nghĩ rằng Hà Tuấn Khoa chưa chết.

Hai tháng sau Chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài trại tạm giam, Lâm Hương Giang xuống xe, nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước rồi bước tới.

Ba ngày trước, Hà Tùng Nhân đã bị đưa vào đây.

Nhát dao mà An Thu Huyền đâm khiến hẳn ta bị thương nặng, nhưng không đủ để giết hẳn ta Khoảng thời gian trước anh ta vẫn luôn ở bệnh viện điều trị. Mãi đến cách đây ba hôm mới bị đưa vào đây thụ án.

Hắn ta khẩn khoản xin được gặp cô một lần.

Thời gian hẳn ta ở bệnh viện, cô không hề đến thăm hẳn ta lần nào.

Lần trước An Thu Huyền tự sát không thành, cuối cùng cũng bị đưa vào trại giam Giờ đây hai người họ đều ngồi trong tù rồi Khi đến phòng gặp mặt của trại giam, Lâm Hương Giang nhìn thấy qua cửa kính đôi tay bị còng của Hà Tùng Nhân Không biết có phải vì nguyên nhân bị thương không, mà hẳn ta đã gầy đi rất nhiều Quanh miệng đã mọc một vòng râu xanh xanh, trông rất hốc hác, nhưng ánh mắt hẳn ta nhìn cô lại rất sắc bén.

Hà Tùng Nhân cầm lấy micro, muốn nói chuyện với cô.

Lâm Hương Giang im lặng một lúc mới nhấc micro, vừa đặt lên tai, cô đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của hẳn: “Hương Giang.”

“Anh tìm tôi có việc gì?” Thực tế là cô không hề muốn gặp hẳn ta.

Hắn ta không để tâm cô có thái độ lạnh nhạt. Chỉ cần gặp được cô anh đã rất vui rồi: “Hương Giang, cô cũng chịu đến thăm tôi rồi.

Tôi biết, cô sẽ không vô tình với tôi như vậy”

Những gì hẳn ta nói khiến cô cau mày chán ghét: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Tôi chỉ muốn hỏi chất độc trên người cô có chữa khỏi chưa?” Hắn ta có vẻ rất quan tâm cô.

Lâm Hương Giang không ngờ rằng những thứ hắn tâ buộc cô phải tiêm lần trước thực sự là thuốc giải độc. Nó đã giải được tất cả chất độc trong cơ thể cô. Cho đến bây giờ cô đã không còn cảm thấy khó chịu.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không hại cô. Chắc chắn tôi sẽ đưa cô thuốc giải.” Hắn ta lần nữa bày tỏ tấm lòng mình.

“Chính anh hạ độc tôi, anh phải cho tôi thuốc giải là chuyện nên làm” Cô lạnh lùng.

May mà tên bác sĩ chế tạo thuốc này Vi Minh Sơn cũng đã bị bắt. Nếu không thì tai họa này vẫn còn thì không biết còn bao nhiêu người bị hại nữa.

“Cô nói đúng, tôi phải có trách nhiệm với cô” Hà Tùng Nhân vẫn còn mặt dày mày dạn mà cười.

“Còn chuyện gì khác không?” Lâm Hương Giang muốn đi rồi.

Cô vừa tới đã muốn đi, hẳn ta cuối cùng cũng bưồn bực: “Hương Giang, nhìn tôi lâu một chút mà cô cũng không muốn sao? Chú Út chết rồi. Trên thế gian này ngoại trừ tôi ra, sẽ không còn người đàn ông nào tốt với cô như vậy”

Lâm Hương Giang sầm mặt lại, hắn ta còn mặt mũi nào nhắc đến Hà Tuấn Khoa?

“Anh ấy chưa chết!” Cô trịnh trọng nhấn mạnh.

“Chưa chết?” Hà Tùng Nhân nhíu mày, rồi khinh khỉnh mà nói: “Đừng tự lừa dối bản thân nữa. Tôi hiểu rất rõ, lúc phát nổ, chú ấy đang ở bên cạnh. Bây giờ sợ rằng chú ấy đã chết đến xương cũng không còn..

“Câm miệng!” Tâm trạng cô dao động, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Đôi mắt cô long lên sòng sọc.

Cô nổi giận rồi. Ngược lại hẳn ta lại bật cười: “Cô giận dữ với tôi dù sao cũng tốt hơn là lãnh đạm vô tình”

Hắn ta dừng lại, rồi nói: “Cô và chú Út thật xứng đôi. Năm đó khi cô bị tai nạn ô tô rơi xuống sông, chú Út cũng không tin là cô đã chết. Chú ấy cứ đợi cô về. Bây giờ đổi lại cô cũng không tin rằng chú ấy đã chết.

Chẳng lẽ cô cũng muốn đợi chú ấy?”

Trước khi cô kịp nói gì, anh ta đã tiếp tục nói: “Nhưng chú ấy khác với cô. Chú ấy bị nổ chết thật rồi, một cơ hội sống cũng không có đâu. Cô hay là đừng đợi nữa, chi bằng hãy đợi tôi ra tù đi.”

“Anh bị bệnh rồi!” Cô không nhịn được chửi rủa.

“Phải, coi như là tôi có bệnh đi. Tôi thật không cách nào chấp nhận cô và chú Út ở bên nhau. Tôi không có được cô, chú ấy cũng đừng hòng!” Hắn ta cười như điên cuồng.

Lâm Hương Giang không thể nói chuyện với hắn ta thêm được nữa, vì vậy cô đặt micro xuống và rời đi, anh vội vàng nói: “Hương Giang, tôi hỏi cô câu cuối cùng được không!”

Qua tấm kính, hắn ta nhìn thẳng vào cô hỏi: “Tôi đã giết chết chú Út, bây giờ cô có phải hận tôi lắm không? Cả đời này cô sẽ không tha thứ cho tôi sao?”

Lâm Hương Giang nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, tôi hận anh, hận tại sao kẻ chết không phải là anh!” Tại sao kẻ xấu còn sống, mà người tốt lại phải chết?

Hà Tùng Nhân đột nhiên ngẩng đầu cười to, nhưng nước mắt đã lưng tròng: “Ha ha ha… chà, tuyệt vời… không có được tình yêu của cô, có được sự oán hận của cô cũng tốt.

Ít ra cả đời này cô sẽ không quên tôi…

“Đồ điên khùng!” Cô nặng nề đặt micro xuống, đứng dậy rời đi.

Vừa bước ra khỏi cổng trại tạm giam, cô hít một hơi thật sâu, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh được.

Những gì Hà Tùng Nhân nói vừa rồi văng vắng bên tai. Khi vụ nổ xảy ra, Hà Tuấn Khoa đang ở bên cạnh anh ta, anh sẽ bị bom nổ đến không còn mảnh xương…

Cô cảm thấy hít thở có chút đau nhói, vội lấy chiếc nhẫn cưới mang theo bên mình.

Chiếc nhẫn này nhặt được trong biệt thự sau vụ nổ…

Hà Tuấn Khoa, chẳng lẽ anh thực sự đã…

Bình Luận (0)
Comment