Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3034

Chương 3034

Trên người bọn họ đều có vết thương lớn nhỏ, Phó Thanh Viên lại còn mất đi thính lực.

Cô biết, mỗi một người đều đã tận lực, cô không thể trách cứ bất kỳ người nào.

Cô thậm chí còn vui mừng, người còn sống là được.

“Anh ấy… anh ấy ở đâu?”

Giọng nói của cô run rẩy không thôi.

“Ở trong nhà, xin lỗi chị dâu… Em đã rất cố gắng, nhưng em không có cách nào cứu anh ấy tỉnh lại, xin lỗi…” Cố Ngọc Vy cộp một tiếng quỳ xuống với cô: “Chị dâu, chị đánh em đi, không phải em cố ý, em thật sự… thật sự không có cách nào…”

“Cố Ngọc Vy!” Nguyên Doanh ra sức đỡ cô ấy đứng dậy, chuyện trở thành như vậy, sự tự trách của Cố Ngọc Vy không ít hơn bất kỳ người nào.

Tuy nhiều anh em, nhưng tình cảm của cô với Cố Thành Trung là tốt nhất.

Cố Triệt không thích cô, sau khi Cố Thiện Linh gặp chuyện không may cũng không liên hệ. Chỉ có Cố Thành Trung vân luôn yêu cô, cho dù cô không phải con ruột nhà họ Cố.

Tình cảm của cô với người anh trai này cũng sâu đậm nhất, nhưng cô lại không thể cứu anh tỉnh lại, lòng cô dày vò mãi không thôi. ‘Em đã cố hết sức rồi, chị biết, anh em cũng biết. Em còn con, đừng quá khổ sở. Đây là tin tốt nhất mà chị được nghe trong mấy hôm nay, ít nhất anh ấy vẫn còn sống, đúng không nào? Bác sĩ Nguyên, làm phiền cô chăm sóc Cố Ngọc Vy giúp tôi, tôi đi gặp Cố Thành Trung.”

Bước chân của cô nặng nề, mỗi một bước giống như đang đi trên cây kim, tự khiến bản thân thấy đau.

Cuối cùng cô đứng trước cửa phòng ngủ, nhưng lại không có dũng cảm để mở cửa.

Cô sợ mình sẽ không chịu nổi.

Dừng chân thật lâu, cô mới dốc hết dũng cảm để mở cửa, thấy người đàn ông hôn mê đeo máy thở năm trên giường. Ị Tình trạng của anh rất kém, toàn thân băng bó hơn mười chỗ, trên băng gạc còn dính máu.

Nửa bên mặt của anh cũng có một vết thương dài, lần này khuôn mặt thật sự bị hủy. Nhưng không sao, vết sẹo là huân chương của đàn ông, càng nhìn càng đẹp trai.

Hình như anh gầy đi, nước da cũng chuyển sang màu ốm yếu.

Không sao, cô đến chăm sóc, nuôi anh đến trắng trắng mập mập, hồng hào.

“Anh… Có phải anh về nhìn em không?”

Cô siết chặt bàn tay to của anh, rất lạnh, cô nắm chặt định truyền cho tay anh chút hơi ấm.

“Đêm hôm đó gặp chuyện không may, anh đã quay lại đúng không? Anh bảo để cho em nhìn anh thật kỹ, em chưa kịp đến, bây giờ thì em đến rồi. Em đưa anh về nhà, cho dù có xảy ra chuyện gì thì người một nhà chúng ta sẽ luôn đoàn tụ với nhau.”

“Cố Thành Trung… Em đến đưa anh về nhà.”

Câu nói sau cùng âm thanh như rơi xuống đất, âm vang mạnh mẽ.

Đám người Phó Thiết Ảnh tới hỗ trợ đưa Cố Thành Trung về biệt thự, Nguyên Doanh đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, cũng dạy cô sau này nên chăm sóc Cố Thành Trung thế nào.

Cô cẩn thận ghi nhớ, Cố Hy với Niệm Noãn nhìn thấy Cố Thành Trung không động đậy, cần máy thở mới sống được, khả năng chấp nhận thực tế của Niệm Noãn kém nhất nên òa khóc trước, khóc rất to, vân luôn ở bên giường gọi ‘bổ’.

Tiếng khóc non nớt siết chặt trái tim của mỗi người.

Bình Luận (0)
Comment