Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 3035

Chương 3035

Cố Hy bình tĩnh hơn nhiều, ngồi canh bên giường, vừa yên lặng lau nước mắt, vừa chăm sóc Niệm Noãn.

Toàn bộ biệt thự bị bao phủ trong bầu không khí trâm trọng bi thương.

William không đến, anh ta đã đồng ý với Kỷ Thiên Minh sẽ không bước một bước vào Đà Nẵng, cũng không đi tìm Kỷ Nguyệt Trâm.

Hôm nay tới đây đã là trái với ước định của đàn ông, càng không thể đi gặp Kỷ Nguyệt Trâm.

Cho nên anh ta định đi tìm Neil chuẩn bị cho chuyện sau này, dù sao vân còn một chiếc thuyền bỏ trốn mà vẫn chưa tìm thấy Bạch Nhược Minh Lan, anh vẫn chưa hoàn thành chuyện Kỷ Nguyệt Trâm gửi gắm.

Dàn xếp xong tất cả mọi chuyện, cô tiên vợ chông Gố Ngọc Vy đi trước rồi mới đến gặp Phó Thiết Ảnh.

Từ trước đến giờ anh rất ít nói, lưng thẳng tắp.

Khi thấy bóng dáng Cố Thành Trung trên người anh ta, trong lòng cô càng đau hơn.

“Cậu cũng nên về đi, đừng để Chu Đình lo lăng.”

“Chị dâu, rất xin lỗi.”

Phó Thiết Ảnh đột nhiên cúi người một góc chín mươi độ, xin lỗi cực kỳ trịnh trọng.

“Cái này không thể trách cậu được, đây vốn là chuyện riêng của nhà tôi. Vậy mà tôi lại làm phiền cậu, phải là tôi xin lỗi mới đúng.”

“Chuyện của chị cũng chính là chuyện nhà họ Cố, mà chuyện nhà họ Cố chính là của Phó Thiết Ảnh em. Để anh ba thành như vậy là lỗi của em. Em không thể mang anh ấy bình an không thương tích về, trong lòng em rất áy náy.”

“Đây là quyết định của anh ấy, anh ấy vốn là anh trai, anh ấy cũng muốn bảo vệ em của mình.”

“Trước kia em vần luôn không phục, vì sao anh ấy lại là anh trai, em nghi ngờ do mẹ nhớ sai thời gian, em là anh mới đúng chứ. Cuối cùng em cảm thấy chỗ nào em cũng tốt hơn anh ấy, anh ấy hoàn toàn không bằng em, cho dù có làm cái bóng cũng phải là anh ấy sao chép em mới đúng, có lẽ anh ấy nỗ lực đuổi theo bước tiến của em.”

“Bây giờ em mới hiểu được em vĩnh viên không bằng anh ấy, phần trách nhiệm với ý này em vĩnh viễn không thể bằng được. Gần đây em vần ở lại Đà Nẵng, sợ cái thuyền trốn thoát kia sẽ trả thù, trong khi dì Bạch vẫn chưa tìm thấy, em nhất định sẽ không từ bỏ. Em tin Chu Đình cũng sẽ ủng hộ em, em sẽ không quấy rầy, chị… chăm sóc anh thật tốt nhé.”

Phó Thiết Ảnh nói xong nhìn chăm chú trong phòng, thấy các con bé khóc lóc nỉ non không ngớt, tâm trạng cũng rất khó chịu.

Cuối cùng anh nâng bước chân nặng nề rời đi, lòng như thể đang đặt trên pháp trường.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại người một nhà, Hứa Trúc Linh không thể tiếp †ục ngụy trang nữa, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Cô ngơ ngác ngồi rất lâu mới lấy lại được tinh thần, có chút sức lực đi tới bên giường.

“Mẹ ơi, có phải bố sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không, bố không thể cưỡi ngựa lớn với con, cũng không thể đưa con đi chơi công viên nữa đúng không ạ?”

“Mẹ ơi…

“Nhưng bố vẫn còn ở đây, sau này bố sẽ không đi làm nữa, sẽ ở nhà mãi với bọn con được không?”

“Nhưng con muốn bố nói chuyện với con.

“Chỉ là bố rất mệt nên ngủ thôi, sau này mẹ sẽ ở bên các con. Quan trọng nhất là chúng ta sẽ ở bên nhau mãi Ti mai.

“Com không muốn… Con muốn bố.”

Mặc dù nói như vậy nhưng Niệm Noãn vấn không cách nào chấp nhận nổi.

Bình Luận (0)
Comment