Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

Chương 14

Hạ Đồng gần như muốn ngạt chết trong đống tài liệu mà Vương Hạo quăng cho cô lúc vừa xuống máy bay.

"Không lẽ đón tiếp mình tại Nam Phi rộng lớn chỉ có mấy thứ công việc nhàm chán này hay sao..."

Cô lăn lộn nhăn nhó trên giường.

Anh đã giao cho cô phải nghiên cứu hết đống tư liệu về kim cương,kỹ thuật cắt mài,khai thách mỏ,cách thức đấu thầu,cả cách thức cược mỏ kim cương cũng phải học trong một tuần,để tham gia một bài thi thăng chức gì đó cho nhân viên cấp cao.

Cô chỉ mãi chìm đắm trong những con số chỉ thị mức lương ngày càng tăng lên không kiểm soát nếu chức vụ được thăng cấp sau lần thi này,lăn qua lăn lại,cười lên như phát rồ,biểu cảm sung sướng không tả hết bằng lời,mà không hay biết có hình dáng nam nhân đang đứng ngay cửa phòng ngủ,đầu chảy ba dài ba vạch đen,ám khí treo lủng lẳng trên đầu.

"Này!".Vương Hạo quát lên,gương mặt nhăn nhó,biểu cảm như muốn đấm phát cho cô tỉnh lại.

"Á...sao sao...anh vào đây được chứ?".Hạ Đồng giật cả mình,vội bật dậy,đứng trên giường,ngón trỏ chỉ vào người đàn ông,mắt trợn to.

Anh lắc đầu rồi quay lưng bỏ đi.

Cô nhanh chân đuổi theo sau.

Anh đi từ phòng ngủ của cô xuyên qua một hành lang ngắn ra phòng khách.Phòng khách xây theo dạng hình vòng cung,có ban công bao quát toàn khung cảnh bên ngoài,sàn trải thảm dày màu đỏ trầm,làm nổi bật đôi bàn chân nhỏ trắng như ngó sen đang bước từng ngắn đuổi theo nam nhân.Đi hết phòng khách là tới một phòng ăn nhỏ,thiết kế như một căn bếp gia đình cao cấp,không quá to không quá nhỏ,đèn chùm toả ánh sáng vàng nhạt dịu dàng tạo cảm giác ấm áp cho khách hàng như đang ở nhà mình.Cuối phòng bếp có một cánh cửa gỗ màu đỏ đô,tay nắm cửa mạ kim loại vàng đẳng cấp,bốn góc cửa chạm khắc hoạ tiết tinh xảo,mãn nhãn.

Vương Hạo mở cánh cửa ra.

Không gian bên kia là một thể độc lập y hệt như bên của cô.Vẫn xuyên qua phòng khách,rồi đến phòng ngủ,nhưng không gian nơi có phòng ngủ lại được xây với chiều rộng to hơn,đối diện phòng ngủ là thư phòng lớn.

Cả hai không gian đều dùng chung một phòng bếp.

Lúc mới tới do quá mệt vì bay đường dài nên cô vẫn chưa đi tham quan,giờ mới được mở mang tầm mắt.

"Ôi mẹ ơi,chắc phải to gần hết cả tầng này mất!"

Cô cảm thán chân thành một câu,hai mắt nhìn ngang dọc xung quanh rồi chuyển sang dừng trên người anh,cảm giác của cô là người đứng trước tầm mắt lấp lánh như thể một kim chủ đang toả ánh hào quang lộng lẫy.

Anh không nói gì,biểu cảm lạnh lùng,xoay người vào phòng ngủ.

Ngoài này Hạ Đồng nhìn anh bĩu môi,rồi chạy xung quanh,tay chọt ngoáy mọi thứ trong phòng khách của anh.

Lúc anh trở ra,Hạ Đồng đang đứng trước ban công,rèm cửa dày được cô kéo dạt gọn gàng qua hai bên,cửa kéo thuỷ tinh cũng mở ra,nắng và gió tràn vào,đem toàn bộ sinh khí hoà quyện không gian trong phòng,nắng điểm từng hạt bụi li ti quấn quít lên mái tóc đen dài,như thể tóc cô đính kim tuyến lấp lánh,xoã rộng trên đôi vai gầy,gió cuốn từng đợt nhẹ nhàng trên tà váy cô.Cô rực rỡ trong ánh nắng ban mai,quay đầu nhìn anh,ngây ngô cười.

Vương Hạo đờ đẫn nhìn cô.

Thịch!

Tim anh đập mạnh một nhịp,trong thời khắc này,anh hoàn toàn muốn nó lắng đọng mãi,không muốn tan đi.

"Hây...Vương tổng,anh làm sao vậy hả?".Hạ Đồng thấy anh cứ ngớ ngẩn ra liền chạy vội lại.Gương mặt nhỏ ngẩng lên nhìn anh,từ góc độ này,chỉ cần anh đưa tay,là có thể ôm chặt cô vào lòng.

Nghĩ sao làm vậy,Vương Hạo bất ngờ ôm Hạ Đồng,khuôn mặt nhỏ vùi sâu vào lồng ngực anh,tay anh vòng quanh tấm lưng nhỏ,cảm nhận mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ trên tóc cô,tâm tình bỗng chốc dễ chịu hẳn.

"Á...".Cô vùng vẫy đẩy anh ra,luôn miệng mắng anh là đồ điên!Nhưng vẫn không đọ lại sức lực đàn ông.

"Em nên đứng yên nếu không sẽ gây hoạ".Anh khẽ nhắm mắt,cằm tựa lên đỉnh đầu cô,giọng nói trầm trầm có chút lười biếng,những vẫn đủ sức khiến người khác phải cân nhắc khi nghe,tan chảy trong thanh âm nóng bỏng ấy.

Hạ Đồng không còn là con nít,cô đương nhiên hiểu rõ điều mà anh vừa nói mang hàm ý gì.

Đảm bảo an toàn cho bản thân trước là tốt nhất,thể diện có thể tính sổ với anh ta sau!

Cô cũng tham lam vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của anh,mũi nhẹ hít hà mùi hương gỗ trầm bổng đầy lôi cuốn trên cơ thể người đàn ông.

Đó không phải là mùi hương nhân tạo từ nước hoa,là mùi phát ra tự nhiên của cơ thể,là mùi hương quyến rũ rất riêng từ người nam nhân này,có một khoảng khắc,cô chợt nhận ra tim mình đã đập rất nhanh khi đối diện với anh,khi đứng gần anh,nhưng...cô nghĩ do anh quá áp bức người khác,tạo cho cô cảm giác căng thẳng cơ bản mà một nhân viên đối diện với người sếp lớn của mình,đặc biệt là người sếp khó tính,kỳ quặc này.

Chắc là vậy...tất cả chỉ là do căng thẳng thôi!

Tầm năm phút trôi qua,Hạ Đồng cũng dứt khỏi suy nghĩ miên man,nhưng theo cô cảm nhận, hình như Vương Hạo vẫn chưa có ý buông cô ra.

Hạ Đồng dùng sức đẩy mạnh anh ra,làm động tác thở phì phò.

"Nghẹt thở chết mất,anh tính ôm chết tôi à! Từ khi nào mà cả ôm tôi cũng muốn nghĩ tới chuyện tính phí rồi này!"

"Vậy lại cho tôi ôm em tí nữa"

Anh mặt dày ra yêu sách.

"Mơ đi nha!".Hạ Đồng quay đầu hét lớn,toan bỏ đi.

"Tôi trả thêm gấp đôi số tiền thưởng cuối năm cho em bằng đôla nếu em muốn"

Hạ Đồng quay người tiến về phía anh,chân trần chạy trên tấm thảm mềm mại,gấp gáp như sợ anh đổi ý,sà ngay vào lòng anh,cánh tay thon thả quấn chặt eo anh,đầu vùi sâu vào áo len mềm mại.

"Tôi đã thu âm lại rồi,anh không được nuốt lời đấy!"

Vương Hạo cứng người.

Anh không ngờ cô dám làm vậy,chỉ là buộc miệng châm chọc cô,không ngờ cô lại chạy lại sà vào ôm anh như thế này.

Chết tiệt!

Tim anh lại đập lên nữa.

Cái người phụ nữ tham tiền này,hết thuốc chữa!

Có phải...ai cho cô tiền cô đều làm vậy không? Bất kể là người đàn ông nào sao?

Anh bất giác cau mày,đẩy cô ra,quăng cho cô mấy cái túi giấy lớn bé,dậm chân đi vào phòng ngủ.

Rầm!

Tiếng dập cửa làm Hạ Đồng hoảng hồn.Nhưng cô nhanh chóng tìm lại giọng nói lanh lảnh của mình.

"Này Vương tổng! Đừng quên tiền thưởng cuối năm gấp đôi bằng đôla của tôi nhá!"

Cô cười khúc khích trêu chọc anh,tay xách đống túi giấy,tâm tình thoải mái,vui vẻ nhảy chân sáo về phòng mình.
Bình Luận (0)
Comment