Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

Chương 15

"Thưa chủ nhân,đã xác thực chuyện Vương Ca tới Nam Phi rồi ạ!".Lạc Lôi kính cẩn lên tiếng.

"Trình bày".Tôn Đằng khẽ lắc nhẹ ly rượu,thứ nước đỏ tươi ấy sóng sánh toả ra thứ ánh sáng quỷ dị,hắt lên khuôn mặt cương lĩnh nam tính,bội phần quyến rũ,ma mị.

"Thưa chủ nhân,Vương Ca đã cho tiến hành khai thác thăm dò mỏ Red,ngày mai buổi ra mắt khánh thành mỏ kim cương sẽ được tổ chức tại khách sạn Night Life ở Nam Phi và..."

Lạc Lôi hơi ngập ngừng.

Đôi mày anh tuấn nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng:"Nói!"

Ngữ khí có phần áp bức.

"...có Ngài Hades nữa".Ánh mắt anh nhìn Tôn Đằng,hơi thăm dò,nhưng chỉ nhận được sự âm u bất định từ con người ấy.

"Ha...trò vui bắt đầu rồi đây!".Tôn Đằng nhếch mép cười,nhàn nhã hướng người về phía trước,nốc hết ly rượu,đôi chân dài bật đứng dậy,bàn tay nhàn nhã đúc túi quần,ung dung bước đi.

"Chuẩn bị phi cơ.Chúng ta qua Nam Phi một chuyến,tôi lại thấy nhớ Vương Ca rồi!"

Anh huýt sáo vui vẻ,giọng nói ra lệnh đầy mê hoặc cất lên,âm hưởng trầm bổng lôi cuốn.

Lúc này đã là bảy giờ tối,cô cùng Vương Hạo mới dùng cơm xong.

Hạ Đồng vừa tắm ra,cô mặc quần đùi cotton kẻ sọc xanh đồng bộ với áo sơ mi ngắn tà phía trên,khoanh chân ngồi trên sô pha ăn vặt,coi TV.

"Ha ha...mắc cười chết được!"

"Đáng đời bị thế đáng lắm!"

"Ơ kìa...hức...sao anh lại rời bỏ cô ấy!"

"Đồ con hồ ly tinh! Đánh chết nó đi!"

"Fuck! Chết tiệt!"

Hạ Đồng bày đủ biểu cảm ra khi xem TV,cho đến khi bọc bánh bị ai đó giật mất,TV tắt phụp đi,cô mới gào lên.

"Này! Anh điên hả!"

"Coi bộ công việc tôi giao cho cô không đủ nhiều hử? Vẫn còn nhàn nhã giải trí được!"

Vương Hạo tuỳ hứng ngã lưng ngồi xuống ghế,ngang nhiên coi đây như là ghế của mình.

"Này Vương tổng đây là gối của tôi!".Cô bực dọc giật cái gối nhung anh đang ôm trong lòng,bộ dáng trẻ con giận dỗi rất đáng yêu.

"Vẫn còn nhớ rõ tôi là Vương tổng cơ đấy".Anh liếc nhìn cô.

Lần đầu anh thấy Hạ Đồng mộc mạc không trang điểm,không váy áo xa hoa ở khoảng cách gần như lúc này.

Lúc trước có xem cô trên ban công đêm trăng hôm đó,anh cũng chỉ đặc tả vẻ đẹp này tại khoảnh cách xa.

Tiếp xúc như lúc này thấy thật sự gần gũi.

Khung cảnh tối hôm nay,một nam một nữ,ngồi trên sô pha,cùng xem TV,cùng ăn quà vặt,người phụ nữ thì lý sự cãi vã với người đàn ông,ngược lại anh chỉ đơn thuần nghe cô nói,lâu lâu chêm vào châm chọc vài câu,tay không ngừng bóc vỏ bánh nhét vào mồm người phụ nữ,người khác nhìn vào,không giải thích thì thật sự trông như một đôi yêu nhau,nói sâu xa hơn là một đôi vợ chồng mới cưới,sau một ngày làm việc vất vả,trở về dành thời gian cho nhau,khung cảnh của căn phòng nghiễm nhiên tô điểm thêm khung cảnh "gia đình hạnh phúc" này.

Vương Hạo anh,nhìn vào đôi mắt hấp háy ánh thuần khiết của cô,lúc thì trừng to đe doạ,lúc thì miết thành một đường cong tuyệt mỹ,khi thì lại mở to đầy kinh ngạc,cái miệng nhỏ ba hoa chích choè với anh đủ mọi loại phim cô coi: Từ phim dài tập cô cho là khai thác nội dung rất hiện thực,anh thì cho rằng nhàm chán; phim thần tượng cô cho là siêu cấp đáng yêu,anh lại bảo nhắng nhít điên khùng; phim ngôn tình lãng mạn cô bảo rất sâu sắc,để lại nhiều trải nghiệm tình yêu chân thực,anh cho là cẩu huyết; phim ma cô nói thật thần bí, lôi cuốn,anh vùi dập là không có tính khoa học,mê tính dị đoan cần bài trừ; phim thần tiên kiếm hiệp cô cảm thán nam thần như hoa,bay lượn như chim,anh phỉ có ngày té dập mặt,gãy cánh...

Hai người cãi vã nhau bất cứ chuyện trên trời dưới biển,là ngày anh nói nhiều nhất trong ba mươi mấy năm tồn tại trên đời,là ngày cô có đối thủ đấu võ mồm đệ nhất thiên hạ với mình,vỏ bánh thì vứt lăn lốc từ trên bàn xuống sô pha,quăng bừa bãi dưới đất,vỏ kẹo,lon bia,lon nước ngọt,tới cả gối tựa,sách báo... đều là vũ khí cô công kích anh, cô thiếu điều muốn vớ luôn cả bình hoa thuỷ tinh,gạt tàn,cái remote TV...nện thẳng vào khuôn mặt người đàn ông tuấn tú trước mắt.

Cuối cùng cuộc chiến võ mồm chỉ thật sự kết thúc khi cái gối cùng trên sô pha ném vào mặt anh,bọc bánh cuối bị cô nhai hết,máu dâng lên đầu cô khiến hai má đỏ bừng,tai như muốn xì khói tức, "tôi một câu anh một câu" hết lời với Vương Hạo.

Hạ Đồng nhanh chân biến mất sau cánh cửa phòng ngủ,hét lên một câu:"Tôi không phục!"

Vương Hạo biểu cảm thiếu máu não với đứa con gái đời sống xã hội thì hào quang,tươm tất,ăn nói nhu mì,cử chỉ đúng mực,thành công có thừa,nhan sắc không thiếu...Qua chuyến đi này,anh biết rõ một câu nói và lãnh hội sâu sắc ý nghĩa câu nói này:Không được xem mặt mà bắt hình dong!

Đời sống thường ngày của cô thật sự quá lôi thôi,bừa bộn,lại mang phong thái lười biếng đệ nhất,ngủ ngày đệ nhất,ăn nhiều đệ nhất,nói chuyện cắm cả vào mồm người khác cũng đệ nhất,đã vậy còn không coi một người làm sếp như anh ra gì,chỉ mới thật sự tiếp xúc với cô chưa đến hai ngày anh mới bắt đầu thấu hiểu tại sao đến tận bây giờ đã hai mươi tám cái xuân xanh rồi cô vẫn còn ế,trong khi điều kiện bên ngoài không tồi,nói đúng hơn là nổi trội hơn người khác.

"Ha...haha...".Anh cười bất lực đi về phòng,cho người lên thu dọn đống bừa bãi của cô.

Tầm hai giờ ba mươi phút sáng-Sân bay chuyên dụng của tập đoàn Khải Môn.

"Thưa chủ nhân,đã sắp xếp U Mê Lầu cho ngài!"

Lạc Lôi cung kính cúi đầu trước Tôn Đằng.

Anh cường lĩnh bước đi trước,hai bên trái phải dưới anh một bước là Lạc Lôi,Lưu Nhiên,phía sau là sáu thủ hạ khác.

Chiếc limo đen hào nhoáng lướt như bay trên đường,đỗ xịch trước một toà nhà biệt lập với không gian bên ngoài,tạo khung cảnh như thể Thành phố S.

Xe tiến vào cổng chính,đổ trước khoảnh sân rộng,bao bọc bởi hàng tre dài hình vòng cung,cùng tường cổng cao lợp mái ngói đỏ mang phong cách truyền thống đặc trưng.

Cửa xe vừa bật mở,Tôn Đằng mặc vest đen bước ra.

"Tôn chủ nhân!"

Hai hàng người mặt mũi bặm trợn,mặc vest đen cung kính cúi người,hô to đầy hào sảng.

Ánh mắt lạnh lẽo,nghiêm nghị quét quanh,gật đầu một cái rồi sải bước tiến vào phía trong,Lạc Lôi cùng Lưu Nhiên nhanh nhẹn nối gót theo phía sau,ba nhân dạng biến mất sau cánh cửa gỗ đỏ nặng nề.

"Chủ nhân,tối nay lúc bảy giờ,lễ khánh thành sẽ bắt đầu!"

"Tối nay sẽ đi săn!"
Bình Luận (0)
Comment