Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

Chương 16

Rầm...

Rầm...Rầm...Rầm

Rầm...Rầm

"Aa...im lặng cho tôi!"

Tức thì một cái gối bay vèo đáp lên cửa.

"Hạ Đồng, cô dậy mau cho tôi!"

Vương Hạo tay đập miệng gào lên không có dấu hiệu ngừng lại.

"Anh là đồ không có nhân tính,máu lạnh vô tình!".Cô vừa hò hét,vừa tung cửa ra,bộ dáng hung dữ như muốn nhai đầu anh tới nơi."Đừng có mà phiền tôi đang ngủ!"

Bộ dạng ban sáng của phụ nữ đúng là không nên chiêm ngưỡng.

Thật sự anh bị cô doạ cho hồn bay phách tán.

Cô lúc này,đầu tóc rối tung,gương mặt mơ ngủ nhìn ngốc không tả nổi,quần áo xộc xệch ống ngắn ống dài,tay xách gối,tay không ngừng che miệng ngáp liên tục,như mấy kẻ nghiện thuốc nặng.

"Tôi cho cô năm phút,không có mặt ở phòng ăn chỉnh tề,tôi trừ hết tiền thưởng cuối năm!".Anh vừa nói vừa làm động tác bấm giờ trên điện thoại.

Khi nghe nhắc đến tiền cuối năm,nhất là hai chữ "trừ lương" mấu chốt.Hạ Đồng như được lên dây cót,cô tung gối chạy vọt vào nhà vệ sinh đóng rầm cửa lại,chỉ hận không thể có ba đầu sáu tay làm mọi việc nhanh chóng.

Khi cô đi rồi,Vương Hạo mới có dịp thưởng thức lại phòng ngủ của cô."Ha...".Anh chết lặng đi trong vài phút.

Gối thì cái ngay cửa cái dưới sàn,mền nửa trên giường nửa dưới đất,nùi lộn xộn khắp giường ngủ,bàn trang điểm mỹ phẩm la liệt,tủ quần áo mở bung,dù có toàn đồ hiệu đắt tiền đi nữa,cũng chỉ còn thấy đống bừa bộn vắt lung tung,dưới sàn chỗ góc phòng có kê bàn làm việc nhỏ thì la liệt giấy tờ,bản thảo,sách báo...

Xem ra cả đêm qua cô đã nghiên cứu tài liệu anh đưa sao!

Vương Hạo thoáng chút tia u ám rồi nhanh chóng bị che lấp đi mất.Anh cho tay vào túi quần,ung dung đi ra ngoài.

Một bàn thức ăn sáng được dọn ra,Hạ Đồng kéo ghế ngồi đối diện Vương Hạo.

Cô bây giờ rất tỉnh táo,vẻ tươi sáng rạng rỡ khi thấy thức ăn thật sự đánh lừa thị giác người khác,cứ ngỡ đây không phải là con người khó chịu như bà cô tới kỳ mãn kinh lúc nãy.

"Tâm trạng cô thật sự sẽ thay đổi chóng mặt khi thấy tiền và đồ ăn sao?".Anh tò mò,đũa gảy gảy cơm trong chén.

"Tất nhiên! Con người tôi rất trọng hai thứ trên,chẳng phải nó là thứ tất yếu nuôi sống con người sao!".Cô gắp miếng thịt bò xào đậu que cho vào miệng ăn ngon lành.

"Đối với tiền cô không quan trọng người cho sao?".Anh lại tiếp tục thắc mắc,bản thân lại không ý thức được mình càng ngày nói càng nhiều trước mặt cô.

"Không hẳn,tôi không khơi khơi lấy tiền của người khác mà không phải do tôi có công làm ra,nhất là của đàn ông".Cô lại gắp thêm miếng cá hấp tương,liên tục nhai nhóp nhép.

"Tại sao tôi bảo cô ôm tôi,tôi trả tiền cô cũng dám ôm?".Anh buông đũa chắp tay nhìn cô ăn,tiếp tục dồn hỏi.

"Tôi trêu anh thôi,chứ tôi biết,anh không trừ thì thôi,chứ làm gì cho thêm!".Cô cắn thêm miếng sườn chua ngọt,ngậm thêm muỗng cơm đầy,độn hai má như bánh bao hấp,nhìn khôi hài nhưng cũng đáng yêu.

"Vậy...".Anh lại muốn hỏi nữa liền bị cô ngăn lại.

"Anh,im lặng ăn cơm,sáng nay tôi rất đói,đã không được ngủ thì tôi phải nạp thứ khác tích năng lượng.Tôi mà nổi quạu,cắn cả anh thì xui!".Cô vừa đe doạ,vừa muỗng xúc đũa khua không ngớt,khiến anh nhìn lại,bàn ăn muốn hết 2/3 từ lúc nào.

Ôm đầu bất lực,anh cố ăn đúng một chén không hết,đứng dậy bỏ về phòng.

Tôn Đằng đang ngồi ký giấy tờ,một bóng hình lả lướt bước vào,mùi nước hoa gợi tình xộc vào mũi,cô ta kéo tay đóng cửa,khoá trái lại.

"Anh Tôn,người ta nhớ anh đến phát điên lên được!".Cô ta chủ động leo lên đùi Tôn Đằng ngồi.

Người đàn ông ánh mắt yeu chiều,say mê nhìn ngắm nhan sắc khuynh thành trong lòng mình.Anh bỏ bút xuống,tay ôm chặt eo cô ta khẽ bóp mạnh,khiến nữ nhân uốn éo trong lòng,cổ áo đã rộng nay càng rộng hơn.Cảnh xuân sắc bên trong toả hương rực rỡ,bàn tay anh như con rắn độc quấn quanh cây trái cấm trong vườn địa đàng,từng hồi bò sâu,luồn lách vào từng khe hở,chọc ngoáy,vuốt ve,mỗi một nơi bàn tay lướt qua đều đem từng tiếng rên rỉ thống khổ nhưng quyện chặt xúc cảm sung sướng điên người,phát ra hệt một bản giao hưởng hùng hồn,bi tráng.

"Cầu xin đi".Tôn Đằng vừa nói,bàn tay nhanh chóng cho vào quần lót người phụ nữ,không ngừng đâm sâu,luận động nhanh chậm,không lâu ngón tay của anh đã thấm đẫm chất dịch trong suốt,mùi tình dục thoang thoảng trong không khí.

"A...ưm...Đằng...em muốn anh!"

Cô gái nén từng hơi nói ra mong muốn của mình,cánh tay sớm đã choàng qua cổ anh,chân quấn chặt hông anh,môi đỏ di chuyển hôn sâu lên yết hầu,hơi thở nóng rẫy phả vào gò má,mang tai người đàn ông,khiến máu nóng cùng nhiệt độ cơ thể nam nhân tăng lên đột ngột.

Anh gầm nhẹ một tiếng trong cổ,đá tung cánh cửa phòng nghỉ,quăng nữ nhân xuống giường.

Tiếng cười khúc khích của cô ta càng khiến anh hưng phấn.

Bản tính chinh phục của đàn ông trỗi dậy,anh kéo khoá quần lôi con quái thú to lớn,giờ đây đang ngẩng cao đầu hiên ngang,quỳ hai gối xuống giường,tay phát vào mông cô,ngữ khí trầm đục:"Làm thoả mãn nó!"

Dứt khoát ra lệnh.

Cô gái cười ma mị,bò như một con rắn tới sát bên dưới hạ bộ anh,cái miệng nhỏ hé ra,vật to lớn liền lún sâu vào miệng vùng ấm áp.

Anh nhắm mắt thoả mãn:"Aa..."

Cô ta điêu luyện không nhanh,không chậm,mút lấy cự vật kia,phát ra âm thanh chụt chụt mờ ám.

Tay cô vuốt dọc thân hình cường tráng của nó,nhưng bàn tay nhỏ chỉ đặt được một góc vật nóng rẫy,không thể nắm hết.

Bàn tay mềm mại,nhiệt độ khoang miệng cùng sự kích thích mãnh liệt ấy,càng khiến anh chìm đắm trong người phụ nữ này.Tay anh liên tục ấn đầu cô,khiến cô muốn nghẹt thở.

Tôn Đằng đè cô ta ra,hoá bị thành chủ,cho ngay cự long đâm sâu vào hoa huy*t thần bí,khiến cô ta hét lên một tiếng đầy thoả mãn.

Nhiệt độ bên ngoài đã nóng,bên trong càng nóng như cái lò hơi.Âm thanh ngâm nga,la hét sung sướng của đôi nam nữ,tiếng da thịt ma sát,tiếng bàn ghế va đập...tạo nên bảng giao hưởng xoáy sâu những xúc cảm nguyên thuỷ của ái tình và tình dục.

Hạ Đồng đang ngồi nghiên cứu những quy trình cắt mài kim cương cơ bản thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

"Alo Hạ Đồng đây!"

"Alo...Tớ,Nhi Tử nè!".Bên kia ồn ào,sôi động vang vọng giọng con gái lảnh lót,trong trẻo.

"Nhi Tử! Cái đồ bạn bè không biết phép tắc!"

"Tại sao từ khi tớ chuyển nhà,điện thoại cậu thì không liên lạc được,nhà thì khoá cửa mãi,hỏi ai cũng không biết cậu ở đâu là lý do gì?"

"Tớ đi kiếm cậu hằng ngày đúng một tháng,tính báo cả cảnh sát,thì cậu chỉ gửi cho tớ một tin nhắn là đi chơi vài tháng,ngoài vùng phủ sóng!"

"Giải thích mau!"

Đầu bên này Nhi Tử thật sự muốn đem lỗ tai mình tháo xuống với Hạ Đồng.

Cô biết một khi Hạ Đồng lo lắng cho ai,cô ấy sẽ như cái súng liên thanh bắn đạn không ngừng.Dù chuẩn bị tinh thần tốt nhưng Nhi Tử cô,không tránh khỏi tổn thất.

"Ok được rồi,được rồi,Hạ cô nương bình tĩnh,tại hạ sẽ giải thích cặn kẽ mà!"
Bình Luận (0)
Comment