Chương 953
Mình không thế nào mặc tây trang.
Hon nữa kiểu dáng kia cũng quá thành thục ồn trọng.
Cho nên dù Diệp Như Hề không đưa cho Tạ Trì Thành trước mặt mọi người, Ninh Cảnh Trạch cũng biết đó là quà đáp lễ cho Tạ Trì Thành.
Tặng quà không phải là như vậy sao, anh tặng tôi một cái, tôi đưa cô một cái, đưa đi đựa lại ăn khớp với nhau, không có chỗ cho mình là đúng rồi.
Hè Hè đã quyết tâm muốn trở thành mẹ kê của người khác……
Ninh Cảnh Trạch càng nghĩ thì mặt càng khó coi.
Khi món đồ cuối cùng được đem lên, rõ ràng cảm giác được không khí toàn bộ hội trường đêu đã nóng lên.
Bởi vì đó là một pho tượng Phật tạc từ phỉ thúy kính hồ già.
Giá khởi điểm là 300 vạn.
Chỉ giá khởi điểm đã khiến phân nửa người đấu giá rút lui.
Đây là một cuộc tranh đấu hoàn toàn thuộc về phú hào.
Diệp Như Hề rất có hứng thú nhìn giá cả tượng phận càng lúc càng cao, cuôi cùng thành công giao dịch với giá 900 vạn, thậm chí còn tạo nên kỷ lục mới.
Đáng để nhắc tới chính là, giữa hiệp Tạ Trì Thành cũng giơ I thẻ lên, fbLứng sau đó lại không giơ nữa.
Diệp Nhự Hề tò mò hỏi một câu: “Anh không đầu giá sao?”
Vị này vừa vung khoản tiền lớn để mua một cặp kim cài áo, vị chủ nhân tiên nhiêu tiêu không nóng tay, sao hiện tại lại dừng tay?
Tạ Trì Thành chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, nói: “Không đáng.”
“Đây là chủng loại kính hồ già, tuy răng phâm chất như nhau, nhưng công nghệ điêu khắc hoàn mỹ, thợ lành nghê, có giá trị tương đôi cao khi tặng người khác.”
“Ừ. Nhưng giá cả không xứng đôi.”
Diệp Như Hề nghĩ nghĩ, quả thật vậy, 900 vạn, giá cả này khá cao, cho dù có giá trị sưu tập cao, nhưng tầm khoảng 600 vạn mới là kiếm lời, vượt qua con sô này thì giá trị lợi ích sẽ càng thấp.
Hơn nữa, Tạ Trì Thành hình như khi thấy giá cả vượt quá 600 vạn liền không giơ thẻ nữa.
Cuối cùng người giao dịch khó tránh khỏi là bởi vì hoàn cảnh và không khí đấu giá k1ch thích nên mới chốt giá, người nào đủ bình tĩnh đều sẽ từ bỏ.
Diệp Như Hề kinh ngạc một chút, nói: “Vậy Vì sao anh còn cô lấy. bằng được kitT cài áo? Thẳng thắn mà nói, bán đi anh cũng không có lời.”
Tạ Trì Thành cong khóe môi, nói: “Em cũng là một vân đề.”
“Có đáng giá không?”
“Ừm, đáng giá.”
Diệp Như Hề ngần ra, nháy mắt hiểu rõ ý tứ trong lời anh.
Tuy kim cài áo kia giá cả cao, nhưng.
đáng giá, cho nên anh không thèm để ý.
Tượng Phật ngọc này giá cao hơn giá trị thực, không đáng, cho nên anh thu tay lại.
Anh không phải tiền nhiều tiêu không nóng tay, mà là thích đập tiền cho người mình để ý.