Chương 954
Diệp Như: Hề giống như lập tức đọc hiểu ánh mắt anh, chỉ cảm thấy cặp kim cài áo kia câm càng phỏng tay.
Cô không dám đối diện với ánh mắt ây, vần luôn cúi đầu, cho đến khi toàn bộ buổi đầu giá kết thúc, đám người tan CuỘc.
Tiếng quẹt thẻ thanh toán, cặp khuy áo kia đã năm trong tay, Diệp Như hà trực tiếp đưa cho Tạ Trì Thành, nói: “Đáp lễ”
Tạ Trì Thành không từ chối, chỉ ừ một tiếng, nói: “Em phải đi vê sao?”
“Chưa được, tội còn cần ở lại nơi này, khối phỉ thúy cân được gia công, tôi cần nhìn chăm chằm.”
Tạ Trì Thành không từng bước ép sát, nhìn thoáng qua Hứa Son và Hứa Xuyên đi bên cạnh cô, như đang cân nhắc năng lực chiến đầu của bọn họ vậy, khiến Hứa Sơn và Hứa Xuyên không tự chủ được mà căng chặt thân thê.
“Đi đâu cũng nhớ rõ phải mang theo vệ sĩ, nơi này không an toàn.”
Nơi sản sinh đá thô từ trước đến nay luôn là nơi rông răn, hỗn tạp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì xử lý không tt.
Diệp Như Hề cũng biết đạo lý này, cũng không ngây thơ đến vậy, cổ gật đâu nói: “Tôi biết.”
“Có việc gọi cho tôi. Tôi sẽ ở lại đây mây ngày.”
Sau khi để lại những lời này, Tạ Trì Thành liền mang theo vệ sĩ rời đi.
Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu vừa thấy, đã đối diện với ánh mắt ảm đạm của Ninh Cảnh Trạch.
“Hề Hề, em quả nhiên có quan hệ rất tốt với giám đốc Tạ.”
Diệp Như Hề cũng không tiếp tục nợ bác, mà chỉ thay đôi một để tài khác, “Phải đi về sao?”
Ninh Cảnh Trạch cười khổ, nói: “Ừ, tôi đưa em vệ khách sạn trước đi, em cũng đừng từ chối, tôi không yên tâm, tôi đã đồng ý với bà nội Hứa rôi.
“Được.”
Diệp Như Hề đặt khách sạn tôt nhât ở gân đây, thuê hai phòng, cô một phòng, hai người Hứa Sơn Hứa, Xuyên một phòng, nhưng buổi tối bọn họ đêu sẽ thay phiên gác đêm, cho nên cũng không chen chúc.
Trở về khách sạn, sau khi Diệp Như Hề rửa mặt, cả người ghé vào giường, câm cặp kim cài áo kia ra.
Nhìn gần, càng nhìn lại càng thích, nêu thật sự bỏ lỡ, quả thật có chút đáng tiếc.
Nhìn nhìn, di động đặt bên cạnh vang lên, nhìn thoáng qua thông báo màn hình, cô muôn làm bộ ngủ, nhưng.
trong tay còn cầm kim cài áo người ta đưa cho, thật sự băn khoăn, vân nghe máy.
Mới vừa bắt máy, đã nghe được giọng nói trâm thập của người đàn ông: “Đang băn khoăn xem có nghe điện thoại hay không?”
Diệp Như Hề lập tức phủ nhận: “Tôi không có, di động để im lặng mà thôi.”
Tạ Trì Thành thấp giọng cười một tiêng, tiêng cười mê hoặc lòng người.
Diệp Như Hề nghe thấy bên anh hình như còn có tiêng cười và tiếng nhạc, liền nói: “Anh ở bên ngoài?”
*Ừ, ở chỗ này gặp phải bạn làm ăn, liền đi uông một chút.”
“Vậy còn gọi cho tôi làm gì?”
“Nhớ em.”
Hai tiếng này như là cắn đầu lưỡi nói ra, mang theo giọng điệu khàn khàn.
Diệp Như Hề không kiên định, tim đã đập nhanh hơn vài phần.