Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 43

Nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đỗ phía trước, Mạnh Ngọc nở nụ cười đắc thắng.

Từ ngày Mộ Hi Thần mang theo thú cưng nhỏ của mình đi ăn thịt nướng, anh ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện đó chờ cơ hội trả thù.

Thú cưng của Mộ Hi Thần nhìn thì có vẻ gầy gò, nhưng thực chất lại rất háu ăn, sức không thua gì hắn và Mộ Hi Thần, lúc đó hắn đã nói nhất định phải tìm cơ hội ăn lại.

Nhưng ba ngày liên tiếp anh đều không hẹn được với Mộ Hi Thần, tên này còn không chịu ăn trưa cùng anh.

Anh ta đến tận RS tìm người nhưng cũng. không gặp được Mộ Hi Thần.

Bành Việt nói rằng mấy ngày hôm nay anh không ăn trưa ở công ty.

Trực giác anh ta mách bảo rằng chuyện này thật bất thường.

Mất một chút công sức mới tìm được căn hộ này, lúc đầu Mạnh Vũ còn có chút hoài nghỉ, Mộ Hi Thần sao có thể ở chỗ này, nhưng nhìn thấy xe của Mộ Hi Thần đậu phía trước, anh đã có thể khẳng định.

Trưa hôm nay Tống Vân Khanh đã chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, từ tuần sau cô sẽ rất bận, không có thời gian chuẩn bị bữa trưa cho Mộ Hi Thần, mấy ngày này tranh thủ nấu vài món thật. ngon cho anh ấy.

Cô đã làm rất nhiều bánh bao và hoành thánh để ăn sáng và cất trong tủ lạnh, sau này khi muốn ăn lấy ra sẽ rất tiện.

Hôm nay siêu thị còn có hàng giảm giá đặc biệt, cô còn mua rất nhiều cánh gà, món cánh gà trưa nay cô đã làm hai vị, một đ ĩa om xì dầu và một đ ĩa vị chua ngọt.

Còn có sườn heo và thịt viên bình thường Mộ Hi Thần thích ăn, còn có hai loại rau xào mà Mộ Hi Thần thích.

Hôm qua Mộ Hi Thần sai người đến lắp một chiếc máy tính mới trong phòng làm việc, nói là để cho cô dùng. Máy tính xách tay của cô đã quá cũ rồi cho nên khi có máy mới cô rất vui vẻ, bữa cơm cũng biến thành một bữa cơm cảm ơn.

Chuông cửa vang lên, Tống Vân Khanh đi ra mở cửa.

Người này gần đây rất đạo đức giả, không chịu. tự mở cửa, nhất định phải bấm chuông gọi cô ra mở, nếu không mở sẽ tiếp tục bấm chuông mãi đến khi cô mở mới thôi.

Đánh không lại hắn, Tống Vân Khanh đối với loại hành động trẻ con này của hắn cũng không thèm để ý.

Mộ Hi Thần vừa vào cửa, việc đầu tiên làm chính là vòng tay qua eo cô, không chút suy nghĩ hôn lên môi cô, sau khi kết thúc nụ hôn nghẹt thở liền cười khẽ bên tai cô:

"Gọi anh là ông xã đi!"

Tống Vân Khanh mềm mại dựa vào trong. ngực hắn, nhẹ nhàng thở đốc.

"Không gọi? Vậy thì lại tiếp tục."

Mộ Hi Thần ra hiệu muốn hôn tiếp.

Tống Vân Khanh dựa vào trong ngực hắn quay đầu lại:

“Ông xã, ăn cơm.”

Hai gò má ửng hồng, có chút địu đàng đáng yêu.

Mộ Hi Thần hài lòng, không tiếp tục trêu chọc cô nữa

Cô vợ nhỏ của anh lúc nào cũng rụt rè trong chuyện này.

Anh khoác tay cô đi về phía bàn ăn, khi nhìn thấy món ăn đặt sẵn trên bàn ăn mắt anh sáng. lên.

“Bà xã thật là lợi hại.”

Anh nói xong hôn lên má cô một cái.

Tống Vân Khanh đẩy đầu anh ra, lại đỏ mặt:

“Anh đi rửa tay đi!”

Mộ Hi Thần ngoan ngoãn đi rửa tay.

Chuông cửa lại vang lên, Tống Vân Khanh kinh ngạc nhìn về phía phòng tắm, sau đó đi tới mở cửa.

Mạnh Ngọc nhìn Tống Vân Khanh đang kinh ngạc với vẻ mặt đắc ý.

Tống Vân Khanh còn chưa kịp mở miệng anh ta đã bước vào trong nhà, vừa bước vào cửa đã bị đồ ăn trên bàn ăn làm choáng váng.


Mộ Hi Thần từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Mạnh Ngọc đang nhìn chằm chằm đồ ăn của mình.

Hai người đồng thời lao đến bàn ăn từ hai hướng khác nhau.

Hai nam nhân nhan sắccực kỳ đẹp trai, còn xuất thân từ gia tộc giàu có, nếm đủ món cao lương mỹ vị, nhưng giờ lại giống như hai đứa trẻ, tranh nhau những món cơm nhà nấu trên bàn.

Đang ăn cơm, trên đũa lại vướng thêm một cái cánh gà, Mộ Hi Thần vươn tay lấy nĩa trên bàn, cắm cho mình một cái khác, Mông Ngọc cũng làm. theo.

Đang ăn, trên đũa đang gắp một cái cánh gà, Mộ Hi Thần vươn tay lấy nĩa trên bàn gắp cho. mình một cái khác, Mạnh Ngọc cũng làm theo.

Tống Vân Khanh đứng đối diện với hai người họ, cách bọn họ một cái bàn hoàn toàn chết lặng.

Mạnh Ngọc dù ăn uống rất tao nhã nhưng tốc độ rất nhanh.

Mộ Hi Thần không quan tâm đ ến hình tượng của mình, nhưng anh cũng chỉ có một miệng hai tay.

Cả hai đều không nói gì chỉ mải mê cướp đồ ăn trên bàn.

Tống Vân Khanh nuốt nước bọt kìm nén cơn sốc.

"Được rồi, hai người đừng tranh nhau được không? Hết rồi em có thể làm thêm."

Cô thận trọng nói với hai người, may mà cô không nấu cá, nếu không với cách ăn uống này, không hóc xương cá mới là chuyện lạ.

"Được!"

"Không được!"

Mạnh Ngọc và Mộ Hi Thần đồng thời lên tiếng, nhưng ý nghĩa lại trái ngược nhau.

Tống Vân Khanh cười, lấy cánh gà trong tủ lạnh ra, may mắn là vừa nãy nó chưa bị đông lạnh, cô xử lý sơ qua, nêm gia vị rồi cho gần một chục cái cánh gà vào lò nướng. Món này cô học được từ mẹ Tống, cách làm này nhanh và ngon nhất, mẹ Tống thường làm cho cô khi không có ai ở nhà.

Trong lúc cô làm xong quay lại, một nửa thức ăn trên bàn đã hết sạch.

Tống Vân Khanh líu lưỡi:

"Hai người các anh rất đói bụng sao?"

Mạnh Ngọc trợn trắng mắt nhìn Mộ Hi Thần một cái:

"Không thú vị, ăn một mình đi!"

Mộ Hi Thần không quan tâm:

"Đồ ăn vợ tôi làm, sao tôi phải chia cho anh? Không đuổi anh đi đã là không tệ rồi."

Mạnh Ngọc nghỉến răng:

"Lòng lang đạ thú!"

Mộ Hi Thần bĩu môi:

“Anh mua về kêu vợ anh làm cho, nhất định rất ngon.”

“Chờ xem.”

Mạnh Ngọc không phục.

"Nếu anh có thể tìm được một người vợ theo tiêu chuẩn này, tôi sẽ phục."

Mộ Hi Thần khá tự hào.

Trong đ ĩa còn lại một miếng cánh gà cuối cùng, Mạnh Ngọc không thèm để ý đến anh, vươn nĩa nhắm vào cánh gà, mục tiêu của Mộ Hi Thần cũng giống vậy, bọn họ đồng thời ra tay, nữa và đữa cùng lúc chạm vào cánh gà.

Hai người thực sự dùng bộ dụng cụ ăn uống. làm vũ khí đánh nhau, không ai chịu nhượng bộ ai, cả hai đều quyết tâm giành được cái cánh gà cuối cùng,

Lúc này lò nướng kêu “ting” một tiếng.


Tống Vân Khanh không chịu đựng được nữa:

"Bây giờ ai ngồi xuống trước sẽ được ăn cánh gà nướng."

Một tiếng "leng keng" vang lên, hai người đồng thời đặt bộ đồ ăn trên tay xuống, ngồi thẳng đậy, nhìn chằm chằm vào nhau sau đó nhìn về phía lò nướng.

Tống Vân Khanh cảm thấy hai người đàn ông, cao lớn này thật buồn cười, đột nhiên có một loại cảm giác muốn nhìn những đứa trẻ ở trường mẫu giáo.

Mở cửa lò nướng, sau đó cô lấy hai cái đ ĩa ra đặt trước mặt mỗi người một cái.

Sau đó, dưới con mắt quan sát của hai người, phần sườn, thịt viên và rau xanh còn lại được chia đều mỗi món một ít trong hai đ ĩa.

Đây, đừng tranh giành nhau nữa, mỗi người đều có phần, lát nữa cánh gà nướng sẽ chia cho mỗi người một nửa, ai không nghe lời sẽ không có phần."

Hai người gật đầu lia lịa, không quên liếc mắt nhìn nhau.

" Đây là nhà của tôi."

Mộ Hi Thần thách thức Mạnh Ngọc.

"Tôi muốn chuyển đến đây."

Mạnh Ngọc lên tiếng.

“Đừng có mơ.”

Mộ Hi Thần thẳng thừng từ chối.

"Trả tiền thuê nhà."

Mạnh Ngọc thương lượng điều kiện.

“Không”

Mộ Hi Thần thẳng thừng từ chối.

Mạnh Ngọc đừng một chút, đột nhiên nở nụ Cười:

"Tôi gọi điện thoại cho ông nội Mộ, mời ông đến chơi hai ngày: "Cậu có thể thỉnh thoảng qua ăn cơm."

Mộ Hi Thần thay đổi ý kiến, nghiến răng. Mạnh Ngọc cười càng tươi hơn:

"Được thôi!"

Sắc mặt Mộ Hi Thần bất mãn.

Tống Vân Khanh lấy kẹp gắp từng miếng gà cho vào đ ĩa của hai người, cả hai nhìn chiếc kẹp lên lên xuống xuống với ánh mắt thèm muốn.

Cuối cùng Tống Vân Khanh để lại ba cái cánh gà cho mình:

"Cái này là của em."

Dù sao nếu chia không đều, hai người lại vì một cái cánh gà kia mà đánh nhau.

Hai người gật đầu, không có gì ý kiến, hài lòng nhìn đống cánh gà chất đầy trên cái đ ĩa trước mặt, lúc này mới bắt đầu chậm rãi ăn.

Tống Vân Khanh đứng dậy cầm lấy ấm trà, cho lá trà và trái cây thái hạt lựu vào, bắt đầu đun sôi.

Với cách ăn này của hai người, một lúc nữa nhất định sẽ khiến họ cảm thấy khó chịu, vì vậy liền muốn pha một ấm trà có thể giúp họ tiêu hóa sau khi ăn xong.

Hai người chậm rãi dùng cơm, cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện đàng hoàng, Tống Vân Khanh cũng yên tâm ăn phần của mình.

Mộ Hi Thần đưa vài món trong đ ĩa của mình cho Tống Vân Khanh.


Mạnh Ngọc liếc hắn một cái, cũng không nói gì giễu cợt hắn.

Rõ ràng, tay nghề nấu nướng của Tống Vân Khanh đã chinh phục được anh.

“Bố cậu và những người khác chuyển đến sống cùng cậu à?"

Mạnh Vũ vừa cắn một miếng cánh gà vừa từ tốn hỏi.

Mộ Hi Thần gật đầu.

"Mộ Hi Trác đang hẹn hò với con gái phó thị trưởng thành phố N, vị phó thị trưởng kia là người phụ trách kinh tế. Nghe nói anh ta sẽ đấu thầu một miếng đất của thành phố N. Hy vọng anh ta sẽ bận rộn và bớt để ý đến anh.

Mạnh Ngọc ngữ khí đều đều nói.

Mộ Hi Thần bình tĩnh nói:

"Anh ta thâm nhập vào hệ thống RS, thường. xuyên qua lại thăm đò."

Mạnh Vũ hơi kinh ngạc:

"Anh nói cái gì?"

Mộ HiThần không nhắc lại:

“Những người hắn cài trong RS đã bị phát hiện. Tôi cũng không động đến hắn. Không sao đâu. Rút phích cắm ra thì cài lại. Tôi phải vất vả lắm mới tìm ra, giờ mới biết là ai. Bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay tôi, chỉ có tin tức nào tôi muốn cho anh ta biết thì anh ta mới nhận được thông tin ấy."

“Làm sao cậu tìm được người đó vậy?”

Mạnh Ngọc nhìn Mộ Hi Thần điềm nhiên như không có việc gì mới yên tâm một chút, nhưng không nhịn được mà tò mò hỏi một câu.

Mộ Hi Thần hếch cằm, liếc mắt nhìn Tống. Vân Khanh đang vừa ăn vừa nhìn điện thoại:

“Vợ tôi tới chơi, vô tình thấy được.”

Mạnh Ngọc nghiền ngẫm nhìn Tống Vân Khanh.

"Không nghĩ tới, vợ cậu thật sự là bảo bối."

Anh ta híp mắt.

Mộ Hi Thần khẽ gật đầu.

"Cậu... cậu thật sự quyết định rồi sao?"

Hắn có chút không xác định được, Tống Vân Khanh này dị thường, cũng không nằm trong kế hoạch của bọn họ, bọn hắn có quá nhiều việc phải làm, lại chưa từng nghĩ muốn đặt tình yêu vào trong đó.

Mộ Hi Thần liếc nhìn anh ta

"Anh muốn xem giấy đăng ký kết hôn sao? Chuyện như vậy chắc chắn anh chưa từng thấy qua, để anh bái phục một chút."

cái:

Mạnh Ngọc nhún vai:

"Không, tôi không có hứng thú."

Mộ Hi Thần không hề phô trương.

Mạnh Ngọc trầm ngâm một lúc:

“Tối qua anh có đọc báo cáo của Liệt Diễm không?”

“Không, có chuyện gì quan trọng sao?”

Tối qua anh hộ tống bà xã đi mua vài món đồ mới trong nhà.

Nếu Liệt Diễm có vấn đề khẩn cấp, sẽ có người trực tiếp đến gặp anh, vì vậy anh không cần lo lắng.

"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là trong. một đêm có bảy ông chủ chết ở Mân Côi Đường."

Sắc mặt Mạnh Vũ nghiêm túc.

"Ổ? Ai làm?"

Mộ Hi Thần có chút kinh ngạc.

Mạnh Ngọc lắc đầu:

"Camera đã bị phá hủy từ trước, thủ đoạn rất gọn gàng."


Mộ Hi Trần trầm ngâm.

Mạnh Ngọc nhìn anh:

"Tôi nghĩ đến một người."

Mộ Hi Thần cũng nhìn anh ta:

"Steven?"

Mạnh Ngọc gật đãi

"Phi Trì chỉ xem xét được hai tấm hình. Thủ pháp rất giống chúng ta, nếu không phải cậu cũng không phải tôi, chỉ có thể là anh ta thôi.”

Mộ Hi Thần nghiêm mặt:

“Nếu thật sự là anh ta, cậu nghĩ anh ta sẽ làm gì tiếp theo?”

Mạnh Ngọc chậm rãi nói:

“Nếu là anh thì sao?"

Mộ Hi Thần hít một hơi thật sâu:

"Chỉnh đốn lại Mân Côi Đường."

"Sau đó?"

Mạnh Ngọc hỏi.

Mộ Hi Thần im lặng.

" Quay về Trung Quốc, đoạt lại những gì thuộc về hắn."

Mạnh Ngọc khẽ nói.

Cả hai không ai lên tiếng nữa.

Để Phi Trì chú ý. Nếu anh ta trở về rồi, chỉ cần anh ta muốn, chúng ta phải toàn lực ứng phó. Bất kể anh ta làm gì, bất kể anh ta có cần hay. không, Liệt Diễm sẽ luôn mở rộng cửa chào đón anh ta."

Mộ Hi Thần gẩy gẩy vài cọng rau xanh trong đ ĩa.

“Nếu là anh, anh sẽ cầu cứu sao?”

Mạnh Ngọc cười khổ nói.

Mộ Hi Thần im lặng.

Mạnh Ngọc tiếp tục nói:

“Cứ chờ xem chuyện gì xảy ra, đó là việc riêng của anh ta với nhà họ Diệp. Nhưng RS hiện có ba mươi phần trăm cổ phần do Diệp Tỉnh Huy nắm giữ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị liên lụy. Mộ Hi Trác cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Xem ra cậu đã trở thành một miếng thịt béo bở rồi."

Mộ Hi Thần gắp một miếng sườn heo bỏ vào. miệng:

Sườn heo của tôi, ăn rất ngon, nhưng chỉ sợ cắn vào sẽ gây răng.”

Mạnh Ngọc cũng ăn một miếng trong đ ĩa của mình, gật đầu:

“Ừm, ngon.”

Tống Vân Khanh đang đắm chìm trong điện thoại cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, bởi vì cô vừa nghe thấy từ “ngon”.

“Cánh gà xào chua ngọt hay nướng ngon?

“Đều ngon!”

Hai người đồng thanh đáp.

Tống Vân Khanh mỉm cười hài lòng.

Mạnh Ngọc nhìn cô gật đầu, nói với Mộ Hi Thần: " Cười lên thật giống như trẻ con, miễn cưỡng chúc mừng cậu một lần nữa vậy.”

Mộ Hi Thần khinh bỉ nhìn anh ta một cái: “Bỏ hai từ miễn cưỡng đi.”

Mạnh Ngọc nhún vai:

“Hiếm khi tôi tử tế như vậy, cậu tốt nhất nên trân trọng đi.”

Bình Luận (0)
Comment