Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn

Chương 44

“Nghe nói em học ngành Khoa học Máy tính. Đại học M?”

Mạnh Ngọc hỏi Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh gật đầu, đặt đũa lên trên. bàn.

"Vẫn muốn tiếp tục học sao?"

Mạnh Ngọc lại hỏi.

Tống Vân Khanh lại gật đầu, cho chén đ ĩa vào máy rửa bắt.

“Đi RS?”

Mạnh Ngọc nhìn cô đọn đẹp bàn ăn nhanh thoăn thoắt.

Tống Vân Khanh lắc đầu:

"Đến tập đoàn gia, từ tuần sau bắt đầu đi làm, vì vậy nên từ tuần sau sẽ không có cơm trưa."

ầu, cho chén đ ĩa vào

Cô rót một tách trà hoa quả cho cả hai người họ:

"Uống một chút đi cho dễ tiêu hóa."

"Diệp gia?" Mạnh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Mộ Hi Thần.

Mộ Hi Thần gật đầu, anh biết chuyện này. ngay từ khi Gia Thụy lấy tờ đơn cho cô.

Tống Vân Khanh không để ý đến ánh mắt của. Mạnh Ngọc, tập đoàn Diệp là công ty cô đã chọn. từ lâu, cũng đã thông qua đánh giá của họ.

Cô sẽ không đến RS, tình hình hiện tại của cô và Mộ Hi Thần rất tốt.

Mộ Hi Thần là một sự tình cờ trong cuộc đời cô, anh đối với cô tốt như thế nào cô đều hiểu.

Cô nói rằng muốn cùng Mộ Hi Thần yêu đương thật tốt, nhưng cô không biết cách yêu đương như thế nào. Cô không có cách nào đối xử với người đàn ông khác như cái cách mà cô đã làm với Vệ Tử Kiệt.

Vào thời điểm đó, Vệ Tử Kiệt là niềm hy vọng của cô, thậm chí là một biểu tượng, tượng trưng. cho việc cô sẽ được tự do nếu lấy anh.

Hy vọng đó đã vụt tắt, cô cũng đã qua cái tuổi đặt hy vọng vào người khác rồi.

Trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi này, cô đã ngộ ra rất nhiều chuyện, nhất định phải bảo vệ thật tốt trái tìm mình, không được để bản. thân bị tổn thương thêm một lần nữa.

Lòng tốt của Mộ Hi Thần, cô có thể cảm nhận được từng li từng tí, không phải là cô không động lòng, cho nên cô đã báo đáp anh, cho anh một mái nhà ấm áp và một người vợ nhỏ, nấu cơm cho anh, mỗi ngày cùng anh trò chuyện, làm những chuyện trên giường kia, người này càng ngày càng, quá đáng, nghĩ đến đây mặt Tống Vân Khanh không tự chủ được mà đỏ lên.

Bọn họ giống như một vợ chồng ân ái vậy.

Nhưng Tống Vân Khanh sẽ không còn ràng buộc với bất kỳ ai. Vì vậy cô sẽ tự lập, làm những gì mà cô muốn làm. Tương lai của cô còn dài, những mục tiêu rất lớn của cô còn đang chờ cô từng bước hiện thực hóa chúng.

Cuối cùng cũng phải làm việc.

Sáng sớm, Tống Vân Khanh dậy sớm hơn đồng hồ báo thức năm phút, đêm qua dưới sự cầu xin và phải đồng ý rất nhiều điều kiện của Mộ Hi Thần, cuối cùng anh cũng buông tha cho cô, chỉ làm khó một lần.


Vươn eo, duỗi chân tay đau nhức, vừa định đứng dậy thì bị một thân hình nóng rực ôm lấy.

"Ngủ thêm một lát đi."

Một giọng nam trầm lười biếng còn đang ngái ngủ đặc biệt gợi cảm vang lên.

Anh nhắm mắt lại, dụi vào mặt cô, tìm kiếm môi cô hôn lên.

"Hừm..."

Tống Vân Khanh mở to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phóng to phía trước, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài khẽ run, Tống Vân Khanh không chịu nổi nữa, hé miệng nhấm nháp chiếc lưỡi đang luồn vào trong miệng mình.

"Ùm"

Lần này đến lượt Mộ Hi Thần hừ một tiếng, mở mắt ra, bất mãn rời khỏi môi cô, mở to mắt nhìn cô:

Cắn anh? Có phải ám chỉ anh làm không tốt không?"

Nói xong, anh lật người đè cô xuống dưới, hai bàn tay to đặt lên ngực cô.

Không, không phải, em phải dậy đi làm."

Tổng Vân Khanh hoảng sợ.

Sức chiến đấu của anh không phải là thứ cô đám thách thức, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, cô không muốn chưa bắt đầu đi làm thì đã bị

nhắc nhở, bây giờ nhiệm vụ đầu tiên là phải giải quyết cái người đang vô duyên vô cớ xúc động. này.

Khóe môi Mộ Hi Thần hiện lên một nụ cười tà ác:

"Em muốn đi làm? Vậy vết cắn vừa rồi thì tính sao?

Tống Vân Khanh đáng thương xin lỗi:

"Em xin lỗi, em sai rồi, em không dám nữa, cầu xin anh để em dậy đi."

Mộ Hi Thần hôn lên môi cô:

"Nói câu gì đễ nghe một chút đi."

Ai da, lại nữa, được rồi, không thể cùng người này nói đạo lý được, chỉ có thể xem ai thông minh hơn thôi.

"Ông xã, em muốn dậy."

Thanh âm Tống Vân Khanh mềm mại.

Mộ Hi Thần rất hài lòng: " Đêm nay anh sẽ bù đắp cho em."

Tống Vân Khanh gào thét trong lòng, bù đắp cho em, chết tiệt.

Tuy nhiên, hảo hán không chỉ nhìn lợi ích trước mắt, cô gật đầu liên tục:

"Được, được."


Mộ Hi Thần cắn vào vành tai cô:

"Đã nói rồi thì phải làm! Nếu em dám lật lọng, anh sẽ trồng dâu tây lên cái cổ này của em.”

Nhìn cái cổ trắng nõn mịn màng của cô, anh. thực sự muốn cắn một miếng để lại dấu ấn của riêng mình trên nó.

Tống Vân Khanh sợ hãi rụt cổ lại, liên tục hứa hẹn:

"Được, được, được, em hứa anh muốn gì cũng được, để em dậy."

Mộ Hi Thần liếc nhìn đồng hồ:

“Vẫn còn sớm, bà xã, hay là trước tiên chúng ta tập thể dục đi, buổi sáng tập thể dục rất tốt cho. sức khỏe."

Tống Vân Khanh đỏ bừng mặt:

"Mộ Hi Thần, anh! Em! Em tức giận rồi đấy!"

Mộ Hi Thần nhìn người dưới thân vừa thẹn thùng vừa tức giận, tâm tình anh thật tốt, hôn nhẹ lên môi cô một cái, không tiếp tục trêu chọc cô nữa, nếu quá nóng vội thì sẽ mất lợi ích.

Anh cười khúc khích rồi đứng dậy ra khỏi giường, anh phải đi tắm nước lạnh.

Tống Vân Khanh biết anh làm gì, cô vội vàng. đứng dậy mặc quần áo, đọn đẹp giường rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Sáng sớm ở cùng phòng với anh trong bộ đồ ngủ là chuyện rất nguy hiểm, mặc quần áo đầy đủ chạy trốn là lựa chọn sáng suốt nhất, Tống Vân Khanh đã tiếp thu được kiến thức về sở thích đặc biệt của Mộ Hi Thần.

Khi Mộ Hi Thần chỉnh tể đi ra, Tống Vân. Khanh đã dọn bữa sáng lên bàn.

Mộ Hi Thần cười:

"Anh đưa em đi làm, không cần đậy sớm như vậy, cũng không cần khẩn trương như vậy đâu."

"Không được!"

Tống Vân Khanh thẳng thừng từ chối.

"Tại sao?"

Mộ Hi Thần rất đau lòng.

"Em chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, nếu em đi làm bằng xe hơi sang trọng thì sẽ trông như thế. nào chứ?"

Tống Vân Khanh không chịu nổi giải thích.

"Ồ, vậy anh sẽ đậu ở xa hơn, hay là anh đổi một chiếc xe phổ thông hơn?"

Mộ Hi Thần lập tức đề xuất lựa chọn.

Tống Vân Khanh không nói nên lời, đành phải thỏa hiệp:


“Được rồi, vậy anh đừng xe ở xa một chút.

Khóe môi Mộ Hi Thần cong lên, vui vẻ vì giành được thắng lợi.

Người này đúng là trẻ con! Tống Vân Khanh. vu oan cho hắn.

Tập đoàn Diệp gia cũng nằm ở trung tâm. thành phố, cách RS không xa. Mộ Hi Thần đỗ xe ở quảng trường trung tâm, Tống Vân Khanh chỉ cần băng qua quảng trường là đến.

Tống Vân Khanh mặt đỏ bừng bước xuống xe, anh nhất định phải hôn tạm biệt mới chịu mở cửa, nhưng nụ hôn của anh không bao giờ đễ đàng kết thúc như vậy.

Thấy Tống Vân Khanh hoảng sợ bỏ chạy, Mộ Hi Thần tâm tình rất tốt lái xe đến RS.

Cô vợ bé nhỏ của anh bất giác đã dần mất cảnh giác mà chính cô cũng không nhận ra.

Anh nguyện ý chậm rãi chờ đợi như vậy, chờ đợi cô đần đần bước ra khỏi cái vỏ ốc của mình.

Đến RS, Lâm Gia Thụy đã chờ anh ở sảnh sau đó đi theo anh vào tòa nhà:

"Lão đại, Phi Trì đã gửi một tin nhắn rằng. Mân Côi Đường đã đổi chủ rồi."

"Diệp Tu Văn?"

Mộ Hi Thần nhướng mày.

Lâm Gia Thụy gật đầu.

Mộ Hi Thần không ngạc nhiên:

"Để Phi Trì gửi một tin nhắn chúc mừng để bày tỏ lập trường của chúng ta. Từ bây giờ Liệt Diễm sẽ chung sống hòa bình với Mân Côi Đường, sau đó nói với Diệp rằng, nếu cần chúng ta giúp đỡ gì hắn chỉ cần nói một tiếng là được."

"Vâng!"

Lâm Gia Thụy quay lại bước ra ngoài.

Tình huống bên Mộ Hi Trác thế nào rồi?"

Mộ Hi Thần gọi Lâm Gia Thụy lại hỏi.

"Đang yêu đương."

Lâm Gia Thụy nói ngắn gọn.

Mộ Hi Thần gật đầu:

"Diệp Tỉnh Huy thì sao?"

"Diệp tổng gần đây thường xuyên đến thăm. lão gia, thỉnh thoảng có gặp Mộ Hi Trác, nhưng chưa từng gặp riêng một mình."

Lâm Gia Thụy báo cáo hoàn cảnh thu thập. được.

MộHi Thần cười lạnh:

"Bọn họ nhất định sẽ gặp mặt, nhất định sẽ có biện pháp trốn tránh tai mắt của chúng ta. Để Phi Trì chú ý tới Diệp Tu Văn, nếu như anh ta quay trở về, đem tất cả tin tức về Diệp Tỉnh Huy mà chúng ta có được giao cho anh ấy."

Lâm Gia Thụy gật đầu, đi ra ngoài làm việc.

Mộ Hi Thần bật máy tính lên, nền màn hình máy tính là một ngọn lửa sáng rực.

Liệt Diễm là một tổ chức do anh, Diệp Tu Văn và Mạnh Ngọc đồng sáng lập nhưng không một ai biết về nó, ngay cả ông nội cũng nghĩ rằng anh đã hoàn toàn cắt đứt với quá khứ.


Nhưng một khi đã bước vào rồi làm sao có thể đễ dàng thoát ra được?

Với sự giúp đỡ và che đậy danh tính của Mạnh Ngọc, anh và Diệp Tu Văn đã chiến đấu để thoát khỏi bằng đảng ban đầu, sau đó đành thêm hai năm để xây dựng một tổ chức hoàn toàn mới.

Tất nhiên, cái gọi là hoàn toàn sạch sẽ chỉ là một thuật ngữ tương đối. Trên đời này không chỉ có hai màu đen và trắng.

Nhưng sau đó, Diệp Tu Văn xảy ra chuyện, vì bảo vệ bọn họ, anh ta lựa chọn rút lui khỏi Liệt Diễm, vạch rõ ranh giới với bọn hắn, từ đó về sau, bọn họ không hề có tin tức gì về anh ta nữa.

Anh và Mạnh Ngọc đã tuân theo thỏa thuận, tôn trọng quyết định của Diệp Tu Văn và bỏ qua không tiếp tục tìm kiếm tin tức của anh ta nữa.

Mân Côi Đường là tổ chức đã gài bẫy Diệp Tu Văn năm đó, bọn họ đã phát hiện ra nhưng quyết định không làm gì cả, vì họ biết Diệp Tu Văn sẽ tự mình ra tay giải quyết.

Bây giờ, Diệp Tu Văn cuối cùng đã trở lại và nắm quyền Mân Côi Đường, anh không biết rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì trong những năm này, và anh không biết liệu anh ấy có còn là người anh trai ngoài lạnh trong nóng khi xưa hay không.

"Thời thế đã thay đổi, Mộ Hi Thần không còn là chàng trai trẻ ngây ngô năm đó nữa, đau khổ là bài học tốt nhất, không ai cả đời thuận buồm xuôi gió cả.

Chỉ là bây giờ anh đã bình yên hơn một chút.

"Tìm lại được Tống Vân Khanh, có được cô ấy, khiến anh cảm thấy ông trời cũng không phụ anh.

Nếu có thể, anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, cùng với Tống Vân Khanh sống một cuộc sống bình thường.

Diệp Tu Văn và anh đều là những đứa trẻ bị nguyền rủa, họ có nợ máu và tội lỗi của chính mình. Cả cuộc đời này bọn hắn phải đi trên con đường tự cứu lấy chính mình, tự mình nếm trải niềm vui nỗi buồn hay đẳng cay.

Anh không cho người điều tra những gì Diệp Tu Văn đã trải qua là vì tôn trọng Diệp Tu Văn, nhưng cũng vì lòng trắc ẩn sâu sắc. Bọn họ đều là người kiêu ngạo, khi gặp khó khăn thà tự mình vượt qua chứ không cần sự giúp đỡ và thương hại của người khác.

Tống Vân Khanh vô cùng phấn khích đi theo giám sát viên đào tạo đến thăm Diệp, nhóm của họ có ba mươi thực tập sinh, sau khi kết thúc hai ngày đào tạo, họ sẽ được phân công đến các bộ phận khác nhau.

Việc đào tạo và đánh giá diễn ra suôn sẻ.

Tống Vân Khanh cuối cùng đã vào chung. nhóm với một cô gái tên Tu Quân.

"Xin chào, tôi là Tống Vân Khanh."

Trong lúc nghỉ giải lao, Tống Vân Khanh đưa tay về phía Tu Quân.

Tu Quân là một cô gái rất xinh đẹp, không phải nét đẹp của các cô gái thịnh hành bây giờ, mà là một vẻ đẹp rất cổ điển.

Cô ấy không cười, nhìn có chút lạnh lùng, nhưng trong mắt lại chất chứa một tỉa u sầu, khiến cho sự lạnh lùng của cô ấy có chút đáng, thương.

"Xin chào, Tu Quân."

Tu Quân bắt tay Tống Vân Khanh, tay cô ấy. khá lạnh nhưng mềm mại.

Tống Vân Khanh đột nhiên nghĩ đến đôi tay thon thả mềm mại không xương, cô vốn là một cô gái lý trí và không thích những gì quá mềm mỏng, nhưng cô gái này lại khiến Tống Vân Khanh có cảm giác cực kỳ yêu thích từ tận đáy lòng.

Tuy nhiên, hai người đứng bên cạnh nhau lại không còn gì để nói.

Tống Vân Khanh không giỏi kết bạn, cô ấy luôn bị động trong việc giao tiếp xã hội, từ Sở Mạc Dao đến Bùi Tiêu Tiêu

Sở Mạc Dao là người hướng ngoại, cô có tài ngoại giao bẩm sinh, khi bọn họ ở bên nhau, hầu hết mọi việc đều là do Sở Mạc Dao xử lý, còn Tống Vân Khanh chỉ âm thầm đi theo.

Bởi vì bóng tối năm đó mà giao tiếp giữa người với người của Tống Vân Khanh gặp trở ngại sâu sắc, Sở Mạc Dao trở thành người phát ngôn của cô, cô đã quen dựa đẩm vào cô ấy.

Sau này khi gặp gỡ Bùi Tiêu Tiêu. Bùi Tiêu Tiêu luôn là người có mục đích rõ ràng, cô ấy rất kén chọn trong việc trở thành người phát ngôn của Tống Vân Khanh. Bởi vì Tống Vân Khanh đã quen cô độc một mình mà nói, như vậy là đủ rồi.

Lần này ra ngoài thực tập, Tống Vân Khanh thực sự muốn thay đổi bản thân nên đã chủ động chào hỏi Tu Quân.

Cũng bởi vì Tu Quân rất giống với con người trước đây của cô, nên Tống Vân Khanh thẩm cảm thấy rằng chính mình thật buồn cười.

Nhưng trực giác của cô lại cảm thấy Tú Quân là một người tốt, và cô ấy có khoảng thời gian rất giống mình.

Bình Luận (0)
Comment