Chương 876
Nhưng Lê Minh Nguyệt không nghe, cô không ngừng học tập chăm chỉ để một ngày nào đó có thể đi ra ngoài, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, cũng may là cha Lê đã âm thầm ủng hộ cô, nếu không cô đã sớm không thể cầm lòng trước những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh.
Đó là lý do tại sao cô vào đại học ở thành phố Hà Nội, với sự kiên cường và lạc quan đó, cô đến thành phố A để thực tập, mặc dù không bi mình đã phải chịu đựng bao nhiêu cựa khổ phải nhìn bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng, nhưng sau khi quen biết Lê Nhược Vũ, cô cảm thấy đột nhiên ở thành phố Hà Nội này cô đã có một nơi để nương tựa, sau đó cô gặp được Hà Duy Hùng, kỳ thật chính là Hà Duy Hùng đã cho cô sự tin tưởng, nếu không thì trong tiềm thức của cô sẽ luôn tự ti.
‘Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, mẹ Lê và Lê Dương đột nhiên xuất hiện, sợi dây giả vờ mạnh mẽ và tự tin của cô đột nhiên bị chặt đứt rồi..
Cuộc đời của cô chính là hoàn toàn khác với Hà Duy Hùng, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, anh là hoàng tử vừa sinh ra đã ngậm chiếc chìa khóa vàng, nhưng có thậm chí ngay cả là Lo Lem cũng không phải.
Hà Duy Hùng nhướng mày, gửi trả lại cho cô một dòng chữ: ‘Không phiền phức, tối nay đem thân bồi đáp cho anh là tố Lê Minh Nguyệt mặt đỏ lên ngay lập tức, cái lúc này rồi mà trong đầu Hà Duy Hùng vấn đang nghĩ về điều này sao!
Mẹ Lê càng nhìn càng thấy con rể vừa mắt, chưa kể có tiền có thế mà còn lớn lên rất đẹp trai “Trước tiên để con tự giới thiệu một chút, xin chào cô chú, con tên là Hà Duy Hùng, bạn trai của Lê Minh Nguyệt” Hà Duy Hùng cười nhẹ nói với cha mẹ Lê.
Cha mẹ Lê chưa kịp nói chuyện thì Lê Dương đã đứng dậy, niềm nở không thể tưởn anh ta vội vàng đưa tay ra, nói bằng tí thông ngượng nghịu: “Tổng giám đốc Hà, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là anh trai của Lê Minh Nguyệt, gọi là Lê Dương. “
Hà Duy Hùng gật đầu, nhưng không đưa tay ra, ấn tượng đầu tiên của anh về anh trai Lê Minh Nguyệt thực sự không tốt lầm, chỉ là nhìn vào mặt.
Lê Minh Nguyệt, không muốn cô đến Đài Loan quá nhiều, vì sợ rằng điều đó sẽ làm tổn thương Lê Minh Nguyệt, anh thản nhiên cầm thực đơn đưa cho Lê Dương.
“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cứ tùy tiện gọi món đi, mọi người chọn món mà mọi người thích ăn đi”
Lê Dương hai tay ở giữa không trung có chút ngượng ngùng, vẫn là cầm lấy thực đơn để xuống, hậm hực cười một tiếng.
Cha Lê là một người thật thà, ông không nhìn ra được ý tứ của Hà Duy Hùng, nhưng mẹ Lê thì hiểu, anh đây là có chút ghét bỏ bọn họ a?
Sau khi Lê Dương gọi đồ ăn, anh ta đã không khách khí liên tục gọi một loạt những món đắt tiền, mặc dù Hà Duy Hùng không cảm thấy tiếc tiền, nhưng ấn tượng của anh đối với Lê Dương lại chán ghét thêm một chút nữa rồi.
Mẹ Lê ho khan vài tiếng, đợi sau khi người phục vụ rời đi, bà ta liền dáng một vị trưởng bối nhìn Hà Duy Hùng: “Tôi nói, Nguyệt Nguyệt đã ở cùng cậu mấy năm rồi, chuyện hôn sự của hai đứa, vẫn là chưa muốn kết hôn sao!”
Hôn lễ ba năm trước của Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt lúc đó mỗi người mỗi ý nên đã làm qua loa cho xong chuyện, đương nhiên Lê Minh Nguyệt không thông báo cho gia đình, người nhà không biết là chuyện bình thường, hơn nữa cô cũng không muốn cho họ biết.
Hà Duy Hùng cũng hợp tác gật đầu một cái, mẹ Lê tuy sắc sảo nhưng dù sao cũng chả đi học được bao nhiêu năm, thông minh sắc sảo ở trong làng thì còn được, còn trước mặt Hà Duy Hùng thì kém xa, nhưng bà ta luôn không biết điều đó: “
Đúng vậy thưa di, nhưng con nghe nói chú bị bệnh, con nghĩ trước mắt bác gái không nên nghĩ đến chuyện kết hôn, bệnh của chú mới quan trọng. “