Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 877

Chương 877

“Ôi!” Mẹ Lê nặng nề thở dài, “Ở chỗ chúng ta, người đến tuổi này còn chưa lấy chồng sẽ bị người khác chê cười! Cha nó cũng vì chuyện này mà tức giận đến bị bệnh, nếu không một người đang sống tốt như vậy, như thế nào có thể bị bệnh chứt “

Những lời nói này làm cho Lê Minh Nguyệt không thể giải thích được, chuyện bị bệnh này vẫn là đổ hết lên đầu cô sao?

Hà Duy Hùng làm sao không biết bà ta đang thúc giục họ kết hôn trước cơ chứ, anh nhướng mày: “Nếu đã như vậy, chú nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không Lê Minh Nguyệt sẽ bị buộc tội bất hiết “Được rồi được rồi!”

Cha Lê cau mày, ông vốn dĩ không muốn đến thành phố Hà Nội, nhưng mẹ Lê và Lê Dương muốn ông giả bệnh để lừa Lê Minh Nguyệt, nếu không Lê Dương sẽ chết trước mặt ông, lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, Lê Dương lại là con trai, kế thừa gia nghiệp cũng chỉ có thế dựa vào anh ta!

Cuối cùng cha Lê cũng không thể vặn được bọn họ, cuối cùng vần phải thỏa hiệp, nhưng đối mặt với việc mẹ Lê làm như vậy, trong lòng ông càng thêm bất an, ông từ khi xuống tàu lửa tới giờ đã luôn rất khó chịu rồi, người ở công ty trong thành phố hình như đều là khó chịu, tụ lại trong ngực ông thế nào cũng không thể thoát ra.

“Ăn cơm trước đi, những chuyện khác thì chúng ta lại để ngày khác hãn nói” Hà Duy Hùng cũng đã mở miệng giải vây, nếu không hôm nay sẽ trở thành bữa thúc giục kết hôn?

Nhưng anh và Lê Minh Nguyệt đã kết hôn ba năm trược rồi, như thế nào lại muốn kết hôn lần nữa?

Nhưng mẹ Lê lại bất mãn, mở miệng cứ như con sư tử há miệng lớn: “Đừng nói cái gì nữa! Cậu và Nguyệt Nguyệt ở bên nhau lâu như vậy, đã lãng phí tuổi thanh xuân của Nguyệt Nguyệt nhiều năm như vậy, tiền sính lễ này, tốt xấu gì cfing phải đưa cho chúng tôi vài chục vạn chứ?

Vốn dĩ ban đầu họ muốn vài vạn, nhưng mà trải qua ngày hôm nay, bọn họ không còn hài lòng với vài vạn nữa, cũng cảm thấy vài chục vạn dường như là quá ít đối với người đàn ông này.

Hà Duy Hùng mặt đen lại, mấy chục vạn này cũng chẳng là gì đối với anh, nhưng anh không ngờ bà ta lại nói những câu như thế này, cô có phải là con gái của bà ta không? Rõ ràng là bà ta đưa ra giá cả rõ ràng để bán con gái của mình mà?

Lê Minh Nguyệt cũng nhận thấy sắc mặt của Hà Duy Hùng đang chìm xuống, trong lòng trở nên bất an, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hà Duy Hùng, cô cũng không ngờ mẹ mình lại nói ra lời như vậy.

Hà Duy Hùng siết chặt lòng bàn tay cô ra hiệu cô đừng lo lẳng, nhìn mẹ Lê, anh bày ra một biểu tình ngoài cười nhưng trong tâm không cười: “Dì à, nếu như dì mang chú tới đây để khám bệnh, vậy thì con vàLê Minh Nguyệt sẽ tận tâm tận sức, còn nếu như là vì chuyện khác, vậy thì tha thứ cho con không thể phụng bội rồi. “

Mẹ Lê không vui, đứng dậy chỉ vào mũi Hà Duy Hùng: “Ý của cậu là gì! Là định đuổichúng tôi đi xe”

“Mẹ!” Lê Minh Nguyệt nhanh chóng nắm tay mẹ Lê ra, mím môi: “Mẹ có thể đừng có không nói đạo lý như vậy được không”

Với tính khí của Hà Duy Hùng nếu ai đó chỉ vào anh thế này, thì không biết người đó đã trở thành cái dạng gì, chưa kể anh từ trước tới giờ chưa bao giờ bị ai chỉa vào mũi mình.

Hà Duy Hùng hít một hơi thật sâu, may mà anh không so đo tính toán với phụ nữ, chưa kể người phụ nữ đanh đá này lại là mẹ của Lê Minh Nguyệt “Con giúp cậu ta?!” Mẹ Lê trợn to mắt, nói xong thì vỗ đùi một cái, ngồi trên ghế đầu khóc, “Ây da! Tục ngữ có câu con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, cái này vẫn còn chưa có gả đi! Mạng của tôi sao mà khổ thế này, thật không dễ dàng mà nuôi dưỡng một đứa con gái, thế mà lại là một: con sói mắt trắng! “

“Đủ rồi!” Hà Duy Hùng rốt cuộc chịu không nổi, lạnh lùng mang theo Lê Minh Nguyệt bước ra ngoài, nếu biết bộ dạng bọn họ ghê tởm như thế.

này, ban đầu anh sẽ không để Lê Minh Nguyệt tới gặp bọn họ, tìm trợ lí đưa họ đi khám bệnh cho họ một số tiền rồi đuổi đi, để không làm cho bản thân thấy khó chịu.

 

Bình Luận (0)
Comment