Biệt thự Lục gia càng về đêm càng tĩnh mịch, Lục Triết Tiêu vừa nhấp ly nước dứa thơm lừng vừa chăm chú trên màn hình máy tính, chẳng để ý Chu Tuyết Sương đã rời đi chưa.
Thấy vậy Chu Tuyết Sương bèn lên tiếng, một phần muốn tạo thêm chú ý, một phần tạo thêm cơ hội cho bản thân: “Tiêu Tiêu ngày mai anh có bận việc gì không?”
“Sao thế?”- Hình như lúc này anh mới cảm thấy Chu Tuyết Sương vẫn còn tồn tại.
Chu Tuyết Sương tỏ ra vẻ nũng nịu: “Thực ra em về nước cũng đã được một thời gian rồi nhưng mà cũng chưa đi được đâu cả. Anh có thể đưa em đi có được không? Có được không?”
Lục Triết Tiêu ngước mắt lên nhìn cô ta, ánh mắt hững hờ và lạnh lẽo: “Ngày mai thì không được, anh có hẹn đối tác quan trọng rồi. Em bảo Sở Minh đưa đi đi.”
Chu Tuyết Sương Sương lập tức sầm mặt, giận dỗi: “Anh ấy cũng giống như em, bọn em đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi không còn quen thuộc với cung đường trong nước nữa, hơn nữa cũng không biết nên đi đâu. Còn anh thì khác, lâu nay anh vẫn ở trong nước sẽ thông thạo mọi thứ.”
Lục Triết Tiêu cười nhạt: “Em nhầm rồi, tuy anh ở trong nước nhưng chuyên mục đi chơi vẫn không qua nổi Sở Minh được.”
Từ khi gặp Cố Y Lạc quay về anh hoàn toàn như biến thành con người khác, thái độ đối với cô ta cũng khác hẳn.
Đương nhiên Chu Tuyết Sương cũng không phải là cô gái không hiểu chuyện, cô ấy biết thời gian đã làm cho bọn họ thực sự trở nên xa cách, hơn nữa cuộc gặp gỡ bất ngờ nhất thời khiến anh ấy chưa thật sự chấp nhận được.
Có lẽ anh vẫn cần thời gian.
“Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, lúc nào anh rảnh chúng ta đi vậy.”- Có chút u buồn trong giọng nói, Chu Tuyết Sương bưng ly sứ đã cạn nước ép đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng rầm lại, Chu Tuyết Sương dựa lưng bên cửa, thở dài một hơi đằng đẵng.
Vừa lúc Cảnh Sở Minh đi ngang qua, dừng lại hỏi han: “Sao thế?”
Chu Tuyết Sương lắc đầu, nhưng sắc mặt xịu xuống: “Không có gì.”
Cảnh Sở Minh bắt đầu luyên thuyên mấy lời đạo lí: “Cậu cũng nên cho Tiêu Tiêu chút thời gian, đừng ép cậu ấy quá, dù gì hai người đã không gặp nhau năm năm rồi cơ mà. Kiều như người ta nói gì mà: xa lòng…”
Chu Tuyết Sương nghiến răng: “Là xa mặt cách lòng. Không biết thì đừng phơi, anh còn sợ người ta không biết mình học được ngôn ngữ phương Tây mà kém ngôn ngữ nước nhà hả?”
“Phải, phải, Tuyết Sương nói gì cũng phải, Tuyết Sương của chúng ta vừa xinh đẹp vừa có tố chất, trên đời này nhất định không ai địch lại nổi.”- Cảnh Sở Minh hót ra một tràng nịnh bợ.
Trên bờ môi Chu Tuyết Sương bất chợt nở nụ cười tươi tắn, cô ta cố ý hỏi lại: “Hơn cả Cố Y Lạc sao?”
Nhắc đến cái tên này Cảnh Sở Minh lại hơi bối rối, cười gượng: “Cái này thì… Cô ấy chỉ thua em một chút xíu… Một chút xíu thôi.”
Chu Tuyết Sương lại được trận cười hả hê: “Anh thực sự thật lòng thích Cố Y Lạc sao? KHông phải như những lần trước.”
Cảnh Sở Minh lập tức lắc đầu phủ nhận: “Đương nhiên là không phải. Những lần trước anh chỉ yêu bằng mắt nên nhanh chóng chán, đối với Cố Y Lạc là cảm nhận bằng con tim.”
Quen biết nhau lâu tới vậy rồi đây là lần đầu tiên Chu Tuyết Sương nghe cơn mưa lời khen một cô gái từ miệng Cảnh Sở Minh, trước nay cho dù anh ta có quen hàng chục cô nhưng chưa một lần nhắc đến nửa chữ thật lòng, bây giờ bảo anh ta liệt kê ra danh sách người cũ chắc cũng chẳng nhớ nổi tên nữa.
Mặc dù chưa có scandal tình ái nào xuất hiện trên truyền thông, nhưng tình trường anh ta dày đặc, dài tựa dãy ngân hà, mỗi gợn sóng là một màu áo, mà bọt nước là một cô nương.
Chu Tuyết Sương gật đầu: “Vậy thì tôi cũng yên tâm rồi. Anh nhất định phải cố gắng nhiều hơn đó.”
“Được…”
*****
Nhà hàng bình dân giữa lòng thành phố, tuy thức ăn bình thường nhưng lại mang đến cho con người ta cảm giác ấm áp, hơi ấm của bữa cơm gia đình. Có đôi lúc ăn mãi đồ Tây, đồ Nhật cũng cảm thấy chán chường, chỉ duy nhất bữa cơm gia đình truyền thống là mãi mãi không phai nhạt.
Đoàn phim kết thúc lịch trình sớm, cả đám ghé vào dùng bữa, xem như giải tỏa căng thẳng.
Trong khi tất cả mọi người đã ngồi gọn vào bàn thì Cố Hiểu Đồng nghe xong cuộc điện thoại rồi rời đi, lúc quay trở lại đang tay trong tay cùng Khương Nhạc đi tới.
Khương Nhạc đảo nhìn qua một lượt, cười nhẹ nói: “Hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi, tôi mời.”- Ánh mắt anh ta nhìn mấy người ngồi cuối dãy, mà đúng hơn là để ý Cố Y Lạc rồi nói: “Ngô Quyến, Cảnh Sở Minh hai người vừa từ nước ngoài trở về chắc nhớ dư vị quê nhà lắm, cho nên ăn nhiều hơn một chút.”
Trong khi Cảnh Sở Minh vui vẻ gật đầu thì Ngô Quyến lại khó chịu ra mặt: “Mấy ai mà được Khương tổng mời cơm, đương nhiên phải ăn nhiều rồi.”- Ngay lập tức anh qua thì thầm bên tai Cố Y Lạc: “Tôi chỉ sợ nuốt không trôi thôi.”
Cố Y Lạc nâng ly rượu nhấp một ngụm, nhếch mép cười nhạt: “Người ta mời thì cứ ăn đi, đâu mất tiền mà sợ.”
Tô Nhã Ngọc ưỡn người qua Ngô Quyến hạ thấp giọng hỏi: “Y Lạc cậu không sao chứ?”
Cố Y Lạc mỉm cười: “Vẫn ổn,”
Cảnh Sở Minh tuy không hiểu gì nhưng cũng phát giác ra được điều bất thường liền quay sang hỏi Cố Y Lạc: “Em sao thế? Hình như em không thoải mái lắm thì phải.”
Cố Lạc quay đầu góc bốn mươi lăm độ, hơi nhíu mày hỏi lại: “Anh thấy vậy sao?”
“Phải…”
“Vậy thì anh nhầm rồi, tôi rất ổn.”
Kẻ ngốc chẳng đi tin mấy lời đó vì nét mặt cô lộ lên thấy rõ ràng là bất ổn.
Chỉ là cô cảm thấy khinh bỉ những kẻ kia, sau tất cả mọi chuyện vẫn cố diễn vở tình ý trước mặt cô.
Nếu bây giờ được chọn lại lần nữa chắc chắn cô sẽ không chọn làm người Cố Gia, không mù quáng yêu và tin tưởng một người, không ép bản thân phải thay đổi vì bất cứ ai.
Bốn ly rượu đơn phương chạm khẽ từ đám người Cố Y Lạc vô tình thu hút ánh mắt Cố Hiểu Đồng, ả cố ý nói với Khương Nhạc: “Anh Nhạc anh xem kìa, em đã nói với chị Lạc bao nhiêu lần rồi, vậy mà chị vẫn tự đánh mất bản thân, anh xem bao nhiêu vị trí mà chị ấy không chọn lại chọn ngồi cạnh hai người đàn ông thế kia, và còn cười nói vui vẻ, liếc mắt đưa tình nữa chứ.”
Khương Nhạc đang dốc ly rượu được phân nửa bỗng dừng lại, ánh mắt chú ý theo lời nói của Cố Hiểu Đồng. Anh ta ngưng mọi việc, đi về phía Cố Y Lạc, lập tức nhận cái lườm khinh miệt từ Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc.
Giả vờ tỏ ra nhân cách cao thượng, thân thiện Khương Nhạc nâng ly về trước ngỏ ý mời: “Nghe danh Ngô Quyến và Cảnh Sở Minh đã lâu mà nay mới được gặp, tôi mời mọi người một ly.”
Giữ phép lịch sự tối thiểu Ngô Quyến nâng ly lên cụng, rồi nhanh chóng đặt lại vị trí, không nhấp một ngụm nào, đây chắc hẳn là tột đỉnh của khinh bỉ, mà đối với những kẻ khốn nạn như thế thì cứ đối xử tốt làm cái gì cho phí ra.
Uống kha khá rồi Cố Y Lạc muốn vào nhà vệ sinh, cô lảo đảo bước, suýt nữa ngã, may mà có Cảnh Sở Minh đỡ kịp.
Cảnh Sở Minh hỏi: “Cô chắc tự mình đi được chứ!”
Bàn tay xua vội phủ nhận: “Không sao, không sao cả.”
Không yên tâm nên anh ta vẫn lặng lẽ đi phía sau cô, dựa mình vào tường chờ sẵn, càng ngày lòng anh lại cảm thấy Cố Y Lạc thực sự đáng yêu, thi thoảng tâm trí lại miên man cười ngẩn ngơ một mình.