Nghe tiếng động lớn Cảnh Sở Minh vội vã chạy vào, thở một hơi nhẹ nhõm khi thấy Cố Y Lạc vẫn đứng vững dựa mình bên tường.
Cũng may không phải bị ngã…
Khi thấy Cảnh Sở Minh cô mơ hồ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi không yên tâm nên đã đi theo cô.”- Cảnh Sở Minh vội vàng giải thích.
Đôi chân Cố Y Lạc vẫn không ngừng đá xéo nhau, cô không thể nào giữ được thăng bằng, cũng may Cảnh Sở Minh đỡ: “Tôi giúp cô.”
“Cảm ơn.”
Sau một lúc ấp úng, suy đi tính lại cuối cùng Cảnh Sở Minh vẫn quyết định hỏi: “Nếu như cô muốn chọn một mẫu đàn ông thì cô muốn như nào?”
Thần trí cô nửa tỉnh nửa mơ hiện lên hình ảnh Lục Triết Tiêu, tất cả cứ y như thật, miệng cười không khép: “Ngoài lạnh trong ấm.”
“Còn gì nữa không?”- Cảnh Sở Minh hỏi thêm nữa.
“Và còn lạnh lùng với cả thế giới, nhẹ nhàng chỉ một mình tôi.”- Trong đầu Cố Y Lạc không ngừng mơ tưởng về hình ảnh Lục Triết Tiêu.
Cảnh Sở Minh suy xét mãi mà chẳng thấy mình có điểm nào trong đó cả.
“Thế cô thấy tôi là người thế nào?”- Cảnh Sở MInh hỏi thêm.
Bước chân cô dừng lại, ánh mắt lờ đờ nhìn lên gương mặt điển trai Cảnh Sở Minh, khi bộ lọc đi qua đôi mắt cô bỗng trở thành Lục Triết Tiêu từ lúc nào không hay. “Rất đẹp trai, rất tốt.”
“Thật sao?”- Cảnh Sở MInh cười như được mùa thốt lên.
“Ừ.”
Từ xa xa nghe thấy tiếng bước chân đầy sát khí, như thể muốn dẫm chết người khác vậy.
Quay đầu lại nhìn, Cố Y Lạc sững sờ, cô như thần trí điên đảo, nhìn đâu cũng ra Lục Triết Tiêu.
“Mình điên rồi sao?”
Nhưng sự thật khiến cô tỉnh táo, một cái kéo tay anh ôm trọn cô vào lòng trước vẻ ngơ ngác ngạc nhiên của Cảnh Sở Minh.
Bị bất ngờ nên cô chưa có bất kì phản ứng nào đã bị kéo ra hành lang: “Thả tôi ra, Lục Triết Tiêu anh muốn gì?”
Ánh mắt anh như mũi dao sắc bén nhìn khiến cô phút chốc hơi run, không dám trực diện vào đôi mắt ấy, cô hỏi: “Ruốt cuộc anh muốn gì?”
Giọng lạnh lùng anh cất tiếng hỏi: “Sao em uống say như vậy?”
“Sao tôi phải giải thích với anh.”- Cố Y Lạc vừa bước lên được mấy bước nhỏ đã ngay lập tức bị kéo lại.
“Em có biết người ta như nào không mà cả gan uống say rồi một mình đi cùng họ như vậy?”- Trong lời nói anh có nhiều phần tức giận, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cô.
“Dù sao cũng không lưu manh như anh.”
“Tôi lưu manh…”
Sắc mặt anh đỏ ửng, đôi mắt ghê rợn hơn, nhìn cô không chớp lấy một cái, cảm thấy nguy hiểm cần kề, lồng ngực Cố Y Lạc đập thình thịch.
“Thôi xong, động phải tổ ong vò vẽ rồi.”
Không nằm ngoài dự tính, Lục Triết Tiêu điên cuồng bước về phía cô, chầm chậm, chầm chậm nhưng lại đáng sợ vô cùng.
Theo phản xạ tự nhiên Cố Y Lạc lùi mình về sau, không ngờ chỉ tầm năm bước đã va phải tường, đang định bỏ chạy thì ngay lập tức bị hai cánh tay chắc nịch của anh cản lại, như thể xung quanh cô là lớp hàng rào toàn gai, cô thật sự bất lực.
Trên môi hé nụ cười gượng gạo: “Ý tôi là…”
Còn chưa nói hết câu ngay lập tức bị chặn họng, môi chạm môi, đôi mắt Cố Y Lạc trợn tròn sững sờ.
Thật sự rất mềm, rất ngọt.
“Anh…”- Cố Y Lạc thốt lên.
Nhưng còn chưa phát ra trọn vẹn tiếng đã bị tiếp một nụ hôn khác chặn lại, anh không ngần ngại mà tiến tới, nồng say và cuồng nhiệt.
Cô càng vùng vẫy thì anh lại càng tiến sát hơn, cảm giác nghe rõ nhịp tim và hơi thở của đối phương.
Bị đánh liên tiếp hai lần Cố Y Lạc đứng im bất động, cô thật sự phản ứng không nổi nữa rồi.
Ánh mắt anh dần nguôi cơn giận nhưng vẫn không quên cảnh cáo thêm: “Nếu để tôi thấy em thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác nữa thì tôi sẽ hôn em ngay trước mặt mọi người.”
Cố Y Lạc phẫn nộ, tức nghẹn ứ cổ họng: “Anh… Thật vô liêm sỉ…”
Lục Triết Tiêu lại đánh tiếp một cú bất ngờ, anh không trả lời mà trực tiếp ghé sát xuống hôn nhẹ trên bờ môi cô thêm lần nữa.
Tuy nó không đủ sâu nhưng vẫn ngọt…
“Thế thì từ nay em phải cẩn thận với người đàn ông vô liêm sỉ này. Vì tôi sẽ không biết bản thân mình lúc giận sẽ cuồng điên như thế nào đâu.”- Anh nói nhưng cũng không quên dùng ánh mắt đe doạ.
Đột nhiên trong ánh mắt ấy Cố Y Lạc chững lại, cô cảm thấy hơi rùng mình.
Trên đường quay trở về phòng ăn Cố Y Lạc liên tục chạm tay lên môi, tâm trí cứ luẩn quẩn bên nụ hôn vừa nãy, trái tim cô vẫn chưa hết loạn nhịp.
Rốt cuộc cảm giác quái quỷ gì thế này…
Vừa trở về chỗ ngỗi Cố Y Lạc lại bắt gặp ánh mắt Lục Triết Tiêu bên ngoài khung cửa kính, ánh mắt chờ đợi, ánh mắt thúc giục.
Đang định ngồi xuống bỗng nhiên cô quay sang Tô Nhã Ngọc: “Nhã Ngọc, cậu có thể đổi chỗ ngồi cho tôi được không?”
Tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Tô Nhã Ngọc vẫn vui vẻ hoãn đổi.
Khi thấy Cố Y Lạc chỉ ngồi cạnh Tô Nhã Ngọc thì Lục Triết Tiêu mới an tâm rời đi.
“Sao thế Y Lạc?”- Tô Nhã Ngọc hỏi.
Cố Y Lạc thở phào một hơi nhẹ nhõm, cứ như thể mới đánh một trận tàn khốc tỉnh lại, nâng ly rượu uống một hơi lấy lại tinh thần.
“Nãy tớ gặp Lục Triết Tiêu anh ta bắt tớ phải ngồi xa người đàn ông khác.”- Cố Y Lạc buồn rầu kể.
“Dựa vào cái gì chứ?”- Tô Nhã Ngọc tức giận thốt.
“Không biết, chỉ là anh ta thật sự rất đáng sợ, mình không dám làm trái ý.”- Cố Y Lạc phân trần.
“Sao phải sợ… Anh ta là cái thá gì chứ!”- Tô Nhã Ngọc hơi lớn tiếng liền bị Cố Y Lạc kéo áo ra hiệu nhỏ lại.
“Ban nãy anh ta còn…”- Đột nhiên nhớ ra mình quá lời.
“Còn gì?”- Tô Nhã Ngọc hỏi lại.
“Còn đe doạ tớ…”
“Anh ta cũng chiếm hữu quá rồi đó.”
Sắc mặt Cố Y Lạc u buồn, cô không dám uống thêm ngụm rượu nào nữa, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
Dụng ý của anh là gì?
Cô thật sự nghĩ mãi không ra.
Rõ ràng bên cạnh đã có Chu Tuyết Sương xinh đẹp, tài năng, nổi tiếng rồi còn chạy tới đây bạo dâm.
Vô liêm sỉ… Thật là vô liêm sỉ…
Trong khi mọi người đã rời khỏi, đám người Cố Y Lạc cũng toang bước đi, bỗng có tiếng gọi sau lưng: “Y Lạc… Cố Y Lạc.”
Theo phản xạ tự nhiên cô quay đầu, dành cho hai kẻ kia ánh nhìn hờ hững: “Có chuyện gì?”
Cố Hiểu Đồng nhẹ giọng nói: “Bố có gọi cho em bảo em khuyên chị về nhà một chuyến.”
Cố Y Lạc cười nhạt: “Nhà sao?”
Khương Nhạc thấy vậy bèn chen vào: “Dù sao em cũng là con cháu Cố gia nên làm trọn chữ nghĩa.”
Vẫn nụ cười như ban đầu, Cố Y Lạc thẳng thắn đáp: “Vậy cho tôi hỏi ở Cố gia có ai xem tôi là người nhà sao?”
Cố Hiểu Đồng ngoài tỏ ra khinh bỉ nhưng vẫn cố diễn đứa em gái nhu mì hiểu chuyện: “Em biết từ bé đến lớn chị đều phải nhường em cho nên chị cảm thấy mình thiệt thòi, nhưng không sao từ nay trở đi em sẽ không dành với chị nữa đâu.”
Cố Y Lạc cố ý chọc lại: “Ờm… Vậy cô nhường lại người đàn ông của mình cho tôi đi.”
Cố Hiểu Đồng gắt lên: “Chị đừng quá đáng. Điều gì em cũng có thể nhường cho chị ngoại trừ anh Nhạc ra.”
Cố Y Lạc vẫn bình tĩnh, hơi nhíu mày nhẹ, nhếch môi cười đểu mấy tiếng: “Tôi cũng không có thói quen dùng lại đồ cũ mình đã bỏ đi.”
Khương Nhạc cảm thấy bị sỉ nhục lập tức lớn tiếng: “Em đừng thấy chúng tôi nhún nhường mà làm tới.”
Cố Y Lạc dùng ngón trỏ chỉ qua lại giữa mình và cặp kia: “Có sao? Là hai người gọi tôi lại mà.”
“Em…”
Hắn định nói gì nữa vô tình Ngô Quyến xuất hiện, gọi lớn: “Y Lạc đi thôi.”
Không nói thêm lời nào nữa Cố Y Lạc trực tiếp quay gót rời khỏi.