Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 29

“Nãy hai người kia nói gì với cậu vậy?”- Ngô Quyến hỏi.

Chưa đợi Cố Y Lạc trả lời thì Tô Nhã Ngọc chen ngang: “Ai chứ hai kẻ đó vừa nhìn vào đã biết ngay không phải hạng tốt đẹp gì rồi.”

Lục Triết Tiêu ngồi bên bàn làm việc, không tập trung, mải suy nghĩ gì đó, thi thoảng lại cười vu vơ.

Lần đầu tiên xảy ra hiện tượng lạ…

Cảnh Sở Minh vừa về, rón rén nhẹ chân bước tới, hù một tiếng khiến anh giật mình, vẻ mặt lập tức quay về trạng thái lạnh như băng.

“Cậu bị thần kinh sao?”

Cảnh Sở Minh ngồi bệt xuống ghế sô pha, dựa đầu thư giãn rồi hỏi: “Cậu hôm nay sao thế? Cứ ngồi thẫn hết cả người ra.”

“Không có.”- Lục Triết Tiêu phủ nhận.

“Cậu còn chối sao? Tôi vào đến mà cậu còn không biết.”

“Thần kinh.”- Dứt lời Lục Triết Tiêu một đường thẳng đi lên phòng, đóng rầm cánh cửa lại, dựa lưng vào tường thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Một cuộc điện thoại gọi tới, Lục Triết Tiêu nhấc máy: “Alo… Mẹ…”

“Bao giờ con dẫn Tuyết Sương về nhà chơi vậy?”

“Dạo gần đây công ty hơi bận, mấy hôm nữa con dẫn cô ấy tới.”

“Không được, ngày mai mẹ sẽ chuẩn bị bữa trưa con nhất định phải dẫn hai đứa nó tới cho mẹ.”

“Ngày mai con có việc rồi.”

“Không cần biết là việc gì ngày mai mẹ ở nhà chờ mấy đứa ha. Vậy nhé, tạm biệt.”

Tuy miệng nói cứng là vậy nhưng Lục TRiết Tiêu vẫn luôn sợ mẹ buồn, đúng hẹn liền dẫn Cảnh Sở Minh và Chu Tuyết Sương tới biệt thự ngoại ô Lục gia.

Ông bà Lục vui mừng thấy rõ, hớn hở ôm chầm lấy hai người kia vô cùng tình tứ, chỉ mình Lục Triết Tiêu đứng im như trời trồng.

“Chào cô, chào chú.”

“Đã lâu rồi không gặp, hai đứa thực sự đã lớn và trưởng thành hơn nhiều rồi.”- Trình An Lệ- phu nhân Lục khen ngợi.

Chu Tuyết Sương bén lén đưa túi quà vào tay Trình An Lệ, nhẹ giọng nói: “Cháu ở nước ngoài vô cùng, vô cùng nhớ cô chú.”

Ông bà Lục nhìn nhau cười, nụ cười tươi tắn, Trình An Lệ thốt lên: “Ông xem đứa trẻ này thật biết ăn nói quá.”

Lão Lục- Lục Đình Khôi gật đầu lia lịa: “Phải, phải, thật là tốt.”

Lục Cảnh Minh bước lên: “Cô chú theo như cháu thấy năm năm đối với hai người chẳng thấm thoát vào đâu vẫn tươi trẻ như xưa.”

Lục Đình Khôi cười như được mùa: “Không có, bọn ta đã già rồi.”

Trình An Lệ liếc mắt về con trai mình: “Con xem người ta biết ăn nói chưa kìa, còn con mở miệng ra được mấy chữ.”

Lục Cảnh Minh bào chữa giúp: “Là anh ấy ít nói nhưng lại rất giỏi và khiến cô chú nở mày nở mặt, hãnh diện đó thôi.”

“Phải, phải, cháu nói đúng.”- Trình An Lệ nãy giờ vẫn không ngớt cười.

Vừa ngồi xuống bên ghế sô pha Trình An Lệ đã liên tục hỏi han: “Hai đứa ở nước ngoài lâu như vậy đã tìm được người nào thích hợp chưa?”

Cảnh Sở Minh cười, lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Ánh mắt Trình An Lệ quay sang Chu Tuyết Sương, cô ta mỉm cười nhẹ, đáp: “Cháu cũng chưa.”

“Vậy thì tốt.”- Rồi bỗng nhiên bà ấy khựng lại khi nhận thấy mình đã quá lời: “Ý cô nói là mình cứ yêu rồi cưới người trong nước vẫn thích hợp hơn. Đúng không?”

“Dạ phải.”- Tiếng đồng thanh một nam một nữ đáp.

Lục Triết Tiêu cản lại: “Mẹ làm gì vậy, đang điều tra người ta sao?”

Ánh mắt hơi phẫn nộ và khựng lại Trình An Lệ nhìn con trai: “Cái thằng này.”

Vừa lúc Lục Minh Trí cũng tới, cơm nóng đã được dọn sẵn trên bàn, mọi người di chuyển tới nhà ăn dùng bữa.

Chu Tuyết Sương nhìn qua một lượt thức ăn rồi thốt lên: “Ngon quá, cô à lâu rồi cháu mới được ăn thức ăn cô nấu. Cô không biết đâu lúc còn ở nước ngoài bọn cháu tìm món ăn Trung thực sự rất khó.”

Trình An Lệ vui vẻ thúc giục: “Vậy cháu ăn nhiều hơn một chút đi ha. Sau này cứ qua chỗ cô thường xuyên chắc chắn sẽ nấu thật nhiều món ăn tiếp đãi.”

“Thật sao ạ?”

“Ừm…”

Cảnh Sở Minh cũng hùa theo: “Còn có cả cháu nữa.”

“Được được, cả hai đứa.”

Lục Minh Trí bỗng nhiên đặt bát xuống bàn, tỏ ý nũng nịu: “Con không biết đâu, bây giờ mẹ có hai người đó nên ghẻ lạnh hai đứa con ruột này luôn rồi.”

Trình An Lệ bật cười: “Xem con kìa, bao nhiêu tuổi rồi mà như trẻ con thế hả?”

Lục Minh Trí khoanh hai tay trước ngực ra vẻ giận dỗi: “Con vẫn còn ít tuổi hơn mấy người họ.”

“Được rồi, con trai hôm nào con về mẹ cũng chuẩn bị thật nhiều món ngon và bổ dưỡng, được không?”- Bà mẹ đành xoa dịu.

“Được rồi mau ăn tập trung ăn cơm đi, có gì lát nữa rồi nói.”- Lục Đình Khôi thúc giục.

Trường quay, đoàn phim đang chuẩn bị cảnh quay số 54, cảnh nóng bỏng giữa Cố Y Lạc và Ngô Quyến.

Lục MInh TRí vừa xem tin tức mật báo liền quay sang nói với Lục Triết Tiêu: “Không hay rồi anh hai.”

“Có chuyện gì?”

Sắc mặt Lục Triết Tiêu vẫn còn bình thường cho đến khi đọc được mấy dòng tin trong điện thoại Lục Minh Trí, không kịp suy nghĩ anh trực tiếp đứng dậy rời đi mặc cho mấy người kia cố gọi như thế nào đi chăng nữa.

Trình An Lệ nhắm ánh mắt mũi tên vào con trai thứ: “Minh Trí mau nói cho mẹ biết anh con có việc gì?”

Lục Minh Trí bối rối: “Ở công ty có việc gấp.”

“Chuyện công ty sao không báo trực tiếp vào máy nó mà lại qua con.”- TRình An Lệ vẫn hiềm nghi.

Lục Minh Trí cười nhẹ: ” Có thể là máy anh ấy hết pin cho nên…”

Thấy tình hình có hơi căng thẳng Cảnh Sở Minh vội bào chữa giúp: “Cô à…có thể cậu ấy thực sự bận, cô xem gấp gáp vậy kia mà.”

“Cái thằng này…”- Trình An Lệ bất lực nhưng có lẽ đã bị Cảnh Sở Minh thuyết phục.

Lục MInh Trí bèn nói đùa: “Không biết con có thật sự là con ruột mẹ không nữa. Con nói nhiều vậy mà mẹ không tin vậy mà anh Cảnh Minh chỉ cần nói một câu là mẹ lập tức nguôi giận.”


“Cả con nữa… chỉ toàn giỏi bao che cho nó thôi.”- BÀ Lục chỉ tay về con trai.

“Anh ấy không bao che cho con thì thôi chứ cần gì đến con sao?”

Bất lực…

Chiếc xe băng vun vút rồi dừng gấp trước cửa phim trường, Lục Triết Tiêu lạnh lùng bước tới.

Cả hậu trường bị doạ một phen hú hồn, như thể bị tập kích bất ngờ, ai ai cũng cứng đờ ngơ ngác.

Mất một lúc hấp thụ đạo diễn mới từ trong chạy ra: “Chào anh, chủ tịch Lục. Không biết hôm nay anh đến có chuyện gì không?”

Ho nhẹ mấy tiếng, vì vội quá chưa chuẩn bị sẵn kịch bản nên trông anh có vẻ luống cuống: “Với tư cách nhà đầu tư quan trọng nhất tôi đến khảo sát không được sao?”

Đạo diễn Thành Luân ái ngại đáp: “Nhưng không thấy anh báo trước tiếng nào cho nên chúng tôi chưa kịp chuẩn bị gì.”

“Không sao, cứ quay như thường là được rồi, không cần để ý đến tôi.”- Miệng anh đáp nhưng ánh mắt ám chỉ lại hướng về phía Cố Y Lạc.

Ngô Quyến thốt lên: “Y Lạc à… Sao ở đâu có cậu là ở đó có mặt tên mặt lạnh Lục Triết Tiêu kia thế.”

Tô Nhã Ngọc hùa theo: “Phải gọi là Lục dây xích mới đúng.”- Chững lại một lát cô ấy nhắc nhở thêm: “Cảnh cậu sắp sửa quay là cảnh nóng đó. Liệu có ổn không?”

Không nói đến thì thôi đột nhiên nhắc tới khiến Cố Y Lạc căng thẳng vô cùng.

Sao đột nhiên anh ta lại đến?

Lẽ nào là ghen?

Không phải… không phải… Cố Y Lạc dẹp ngay cái ý nghĩ điên rồ ấy đi

Bình Luận (0)
Comment