Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 100

“Vì sao?” Trần Trung Đức lên tiếng hỏi.

Tần Nhã Linh nhìn gã bằng ánh mắt hờ hững chưa từng có, giọng nói cất lên cũng lạnh nhạt không có nửa tia độ ấm.

“Là vì tôi đã nhìn rõ con người của anh, anh không đáng để tôi phải hao tâm tổn trí. Tôi hận anh, có nghĩa tôi còn tình cảm với anh. Nhưng… thật xin lỗi, tôi đã không còn bất cứ tình cảm nào với anh, cho nên tôi không hận anh, tôi chỉ hận chính bản thân mình quá ngu ngốc mà thôi. Tôi còn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đối xử với tôi như vậy, để tôi sớm nhận ra con người thật của anh. Cho nên, lúc này, tôi cảm thấy anh thật sự vô cùng đáng thương. Tôi cho anh một lời khuyên, sống phải có tâm một chút, đừng để cả thế giới phải khinh miệt anh!”

“Nhã Nhã, em thật sự không còn chút tình cảm nào với anh thật sao?” Gã vẫn còn chưa chịu chấp nhận.

“Những gì nên nói tôi đều đã nói, cho nên anh cũng đừng nói gì thêm nữa, tôi không muốn nghe!”

Dứt lời, cô quay sang người đàn ông bên cạnh. Nhìn vết bầm tím trên mặt anh, cô bỗng thấy đau xót vô cùng.

Giơ tay lên vuốt ve nơi khoé miệng hắn, cô đau lòng nhẹ giọng hỏi han: “Có đau hay không?”

Tề Phong nãy giờ ở một bên nhìn biểu hiện của cô, mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng cũng không lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng theo dõi.

Nghe những lời cô nói với Trần Trung Đức vô cùng quật cường cùng kiên định, hắn biết, cô cuối cùng cũng đã chịu đối mặt rồi, hơn nữa lại vô cùng khả quan.

Lúc này khi nghe cô nói với hắn, hắn nhìn cô thật sâu, sau đó lắc đầu: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”

Cô gật đầu: “Vậy, chúng ta về thôi, em giúp anh xử lý một chút!”

“Được!”

Thấy hai người kia không thèm đếm xỉa đến mình, Trần Trung Đức tức giận hét lên: “Nhã Nhã, em theo hắn, anh sẽ khiến em phải hối hận!”

Cô định lên tiếng nạt nộ nhưng Tề Phong đã kịp thời ngăn lại: “Để anh!”

Hắn đi đến trước mặt gã, nói nhỏ chỉ đủ để hai người nghe: “Trần Trung Đức, anh nghe cho rõ, tốt nhất anh không nên làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không, người phải hối hận chính là anh, còn có tập đoàn CMC của nhà anh. Nhớ lấy, tôi nói được làm được, không tin anh có thể thử!”

Không chờ Trần Trung Đức kịp định thần lại, Tề Phong quay người đưa cô rời khỏi.

Đi được ba bước, hắn bỗng nhiên dừng lại rồi ngoảnh đầu nói với gã: “Tôi quên chưa nói với anh, tôi và Nhã Nhã đã là vợ chồng hợp pháp. Cho nên, anh mau thu hồi ý định của mình đi, anh không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi.”

Dứt lời, hắn nắm tay cô đi về hướng biệt thự Diamond, để lại Trần Trung Đức với giơng mặt trắng bệch nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.

Hai tay gã nắm chặt thành quyền, trong mắt là lửa hận ngút trời. Gã thề, bằng mọi giá phải mang cô trở về bên gã, cho dù có phải hủy hoại cô thêm một lần nữa, gã cũng nhất định không để cho cô rơi vào tay người đàn ông khác!

Trong cơn tức giận, Trần Trung Đức dường như cũng không mấy để tâm đến lời nói đầy khiêu khích của Tề Phong. Cho nên về sau, khi gã sực nhớ lại, thì mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa rồi.

Khi đã bước vào cánh cổng ngôi biệt thự, Tần Nhã Linh đã không còn có thể chế trụ thêm nữa, đôi chân run rẩy như muốn ngã quỵ, không còn có thể tiếp tục đứng vững trên đôi chân của mình nữa.

Những tưởng cô sẽ ngã xuống, đôi cánh tay rắn chắc của người đàn ông bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy cô ôm vào trong ngực.

Vuốt ve tấm lưng mỏng manh, Tề Phong cất giọng dịu dàng: “Không được thì dựa vào anh, đừng cố tỏ ra kiên cường như vậy, anh thật sự rất đau lòng có biết không?”

“A Phong!”

Nghe những lời vỗ về an ủi của người đàn ông đang ôm mình, cô đã không còn đủ sức chống đỡ nữa, liền ngã nhào vào lòng hắn, nước mắt không tự chủ cứ thế thi nhau rớt xuống.

Phải, cô đã gắng gượng đủ, đã quá mệt mỏi rồi, không còn đủ sức để chống đỡ thêm một giây phút nào nữa.

Đã ba năm rồi, hai năm của kiếp trước cộng thêm một năm của kiếp này, cô cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân, nhưng mà lúc này, cô thật sự không giấu nổi nữa, cũng không muốn giấu nữa.

Cô đã nói ra hầu như tất cả rồi, chỉ còn thiếu sự tình cô chết đi rồi trọng sinh mà thôi. Hắn có lẽ cũng đã đoán được sự thật mà bấy lâu nay cô đã cố che giấu.

Cô âm thầm cười gượng trong lòng, ngày này cuối cùng cũng phải đến thôi, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý để nói ra sự thật cho hắn biết. Nhưng là, người tính không bằng trời tính, hắn lại biết được sự thật trong hoàn cảnh trớ trêu này. Cô không mong muốn điều này chút nào.

Đưa tay lên gạt những giọt nước mắt cuối cùng trên mặt, cô rời khỏi vòng tay của hắn, đứng thẳng người đối diện với đôi mât sâu thẳm của hắn.

Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Tề Phong mỉm cười: “Đã ổn rồi phải không? Nhìn em xem, thật là xấu chết đi!”

Nếu như là mọi khi nghe hắn nói lời này, cô sẽ mè nheo mà làm nũng với hắn. Nhưng là vào thời khắc này, cô không thể làm ra hành động ấu trĩ này.

“Em không sao nữa rồi!”

“Được, vậy trở về phòng thôi, đứng ở đây mà khóc, ai không biết lại nghĩ anh đang ức hiếp em đấy!” Hắn không nhịn được mà trêu chọc cô.

Tần Nhã Linh không nói lời nào, tiếp tục lau đi nước mắt trên mặt, sau đó chạy thẳng vào bên trong ngôi biệt thự.

Hắn nhìn theo bóng lưng cô, chỉ biết lắc đầu cười. Xem ra, tâm trạng của cô vẫn là bình ổn, không quá nghiêm trọng như mọi người nghĩ. Hắn chỉ có thể ở bên cô động viên cùng tiếp thêm sinh lực cho cô. Nút thắt còn lại, chỉ có thể để cô tự mình gỡ bỏ mà thôi!

Trở về phòng của mình, Tần Nhã Linh không nói không rằng đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn sạch, sau đó lại mở tủ lạnh lấy đá cho vào khăn rồi đi về phía giường lớn ngồi xuống.

Tề Phong như hiểu được hành động của cô, chậm rãi đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

Mi tâm cô nhíu chặt khi nhìn thấy vết bầm nơi khoé miệng hắn, trong lòng đau xót không thôi. Cô nhẹ nhàng đặt khăn chườm lên vết bầm trên mặt hắn.

Mặc dù hắn không hề than nửa lời nhưng cô biết, cú đấm của Trần Trung Đức không hề nhẹ chút nào, nhìn vết tích để lại là đủ để chứng minh.

“Rất đau có phải không?” Cô lo lắng hỏi.

Hắn không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu rồi im lặng nhìn từng biểu cảm trên gương mặt cô, không hề bỏ sót một động thái nào.

Ánh mắt cô tràn ngập sự lo lắng cùng bất an, kèm theo một nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng. Tay cô dịu dàng qua lại trên mặt hắn, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ sẽ khiến hắn đau. Mỗi khi chạm vào vết nứt nơi khoé miệng, hắn khẽ nhăn mày thì mi tâm cô cũng nhíu chặt hơn, tay cầm khăn chườm lại càng thêm cẩn thận.

Nhìn biểu cảm này của cô, hắn thật sự không kiềm lòng nổi nữa, đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay đang cầm khăn chườm, nhẹ nhàng kéo xuống.

“Không cần chườm nữa, anh không sao!”


Buông chiếc khăn để lên trên bàn, Tần Nhã Linh cứ ngồi đó đăm đăm nhìn hắn mà không nói câu gì, tựa như đang chờ đợi hắn đến hỏi tội.

Nhưng là, hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu khiến cô tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì tiếp theo.

Cô lặng lẽ cúi đầu tránh đi ánh mắt của hắn, cất giọng vô cùng nhỏ: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Thấy cô đang ngập tràn sự lo lắng bất an, hắn đang nuôi ý định trêu chọc cô đành phải thu lại. Thực chất hắn đã hiểu cô đang nói đến chuyện gì, nhưng cuối cùng lại vờ như không hiểu.

“Về vấn đề gì?” Hắn bày ra bộ dáng thản nhiên.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mày liễu càng thêm nhăn.

Hít sâu một hơi tiếp thêm khí lực, cô thành thành thật thật lên tiếng: “Về người đàn ông kia, còn có chuyện của em trước đây!”

Đưa tay lên vuốt ve đôi mày liễu của cô, hắn biết cô đang vô cùng đắn đo cùng sợ hãi. Hắn đã thật sự không muốn cô phải nói ra hết thảy nhưng vì muốn tốt cho cô, muốn cô phải tự đối mặt, hắn đành phải nhẫn tâm một chút. Chỉ khi cô nói ra toàn bộ những gì đã xảy ra vào năm đó thì cô mới có thể thật sự buông bỏ, quên đi quá khứ mà sống cho bản thân.

Dĩ nhiên sau khi cô đã nói ra tất cả, hắn sẽ ở bên cô cùng nhau đối diện, bờ vai của hắn mãi mãi để cô dựa vào, trái tim hắn dĩ nhiên cũng đã thuộc về cô từ rất lâu, rất lâu rồi.

Nhìn cô thật sâu, hắn cất giọng dịu dàng: “Anh muốn em có thể tự nói với anh, nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không ép buộc em. Anh đã từng nói rồi, anh sẽ chờ em mở lòng với anh!”

Tròng mắt cô đã mờ sương, trái tim cũng bắt đầu kêu gào: “A Phong, xin anh, đừng bao dung với em như vậy, em thật sự không nhận nổi!”

Hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, giọng nói cất lên cũng nhu tình hơn: “Nhã Nhã, em hiểu vì sao mà, không nên nói những lời như thế nữa.”

Bình Luận (0)
Comment