Ngay lúc này, người nhà Tần Nhã Linh cũng xồng xộc kéo đến.
Lúc Tề Phong chạy đến chỗ Tần Nhã Linh, Tần Lâm Dương lập tức kéo theo Lưu Khánh Đan chạy ngược hướng, trở về nơi người lớn đang tụ họp báo tin, cho nên lúc này, ai nấy đều mang theo sự tức giận chạy đến.
Tần Trọng Hải ngay khi nhìn thấy Trần Trung Đức liền muốn xông lên đánh gã một trận cho hả dạ, nhưng đã bị Lưu Gia Huy kịp thời ngăn lại, cậu ta chỉ có thể đứng ở phía sau hét lớn: “Trần Trung Đức, tên khốn kiếp nhà anh, anh còn dám xuất hiện trước mặt chị tôi sao? Anh có còn lương tâm không hả?”
“Gia Huy, con đưa nó đi cho ba. Trọng Khang, con dẫn mấy đứa nhỏ đi luôn đi, ở đây để ba mẹ giải quyết.” Thấy Tần Trọng Hải mất khống chế, Tần Trọng Huy lên tiếng nói với mọi người trong nhà.
“Con biết rồi.” Tần Trọng Khang gật đầu rồi cùng những người khác rời khỏi.
Khi chỉ còn vợ chồng Tần Trọng Huy cùng ba đương sự, ông mới nhìn thẳng vào gã ta, mặt không biểu cảm, cất giọng: “Trần Trung Đức, cậu còn muốn gì ở chúng tôi nữa?”
“Bác trai, con…”
Gã còn chưa nói hết câu, ông lập tức lên tiếng cắt ngang: “Không cần gọi nghe thân thiết như vậy, tôi thật sự không nhận nổi!”
“Không cần nói nhiều với hạng người này!” Hà Bội Như cũng không giấu được sự phẫn nộ trong lòng.
“Bác trai, bác gái, xin nghe con nói một chút!” Gã ta cố nài nỉ.
Hai vị trưởng bối không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn qua đứa con gái, mà cô lúc này dường như cũng đã bình tĩnh rất nhiều.
Tần Nhã Linh mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ, con rất ổn, không cần lo lắng cho con. Hai người về nghỉ ngơi đi, chuyện của con, con sẽ tự giải quyết, sớm muộn cũng phải đối mặt, nhanh một chút cũng tốt!”
“Nhã Nhã!” Mẹ cô vẫn là chưa yên tâm.
“Con biết ba mẹ lo cho con, nhưng con biết phải làm gì, còn có a Phong ở đây, anh ấy sẽ không để con chịu thiệt thòi.”
“Chuyện này…” Tần Trọng Huy lưỡng lự.
Lúc này Tề Phong cũng lên tiếng: “Ba mẹ, hai người yên tâm trở về đi.”
Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, Tần Trọng Huy cũng miễn cưỡng gật đầu: “Được, ba giao con bé cho con. Nhớ, đừng để nó quá kích động, có chuyện gì thì báo ngay cho ba biết.”
“Vâng, con biết rồi.”
Hai vợ chồng Tần Trọng Huy nhìn con gái thêm một lần, thấy được sự kiên cường toát ra từ người cô thì cũng thoả hiệp quay lưng rời khỏi.
Khi thấy họ đã đi xa một đoạn, Tần Nhã Linh nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người, rời khỏi vòng tay của Tề Phong, trao cho hắn ánh mắt yên tâm.
Hắn nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không nói thêm lời nào, xem như ngầm đồng ý, cũng là tin tưởng cô.
Cô từ từ tiến đến trước mặt Trần Trung Đức. Trên mặt cô lúc này chỉ còn là sự hờ hững, nhìn gã bằng một ánh mắt hoàn toàn xa lạ khiến tim gã đau thắt.
Từ lúc nào? Gã tự hỏi lòng từ lúc nào cô đối với gã lại tuyệt tình như vậy?
Cô nói với gã bằng giọng lạnh nhạt: “Trần Trung Đức, anh rốt cuộc muốn gì?”
“Nhã Nhã, đừng xem anh như người xa lạ như vậy có được không?”
“Xa lạ?”
Cô quét ánh mắt sắc lạnh về phía gã, nở nụ cười mỉa mai: “Tôi đứng đây trước mặt anh vẫn còn chưa đủ nhân từ sao? Anh còn muốn tôi xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?”
“Nhã Nhã, em biết anh yêu em như thế nào mà, anh không thể sống thiếu em. Chúng ta kết hôn, lập tức kết hôn có được hay không?”
Trần Trung Đức vừa nói vừa nắm lấy tay cô, nhưng khi tay gã vừa chạm vào, cô lập tức giật ra, tránh xa tựa ôn dịch.
Tròng mắt gã ánh lên sự bi thương tột độ, không nói nên lời.
Trước đây mặc dù cô không ghét sự đụng chạm của gã nhưng cũng chưa từng tỏ ra chán ghét như vậy. Cô thật sự đã xem gã như kẻ thù hay sao?
Ánh mắt kia nhìn gã lại không một tia gợn sóng, nửa điểm hận cũng chẳng nhìn thấy. Chẳng lẽ trong lòng cô, một chút xíu động tâm cũng chẳng còn hay sao?
“Kết hôn? Anh nghĩ chúng ta còn có khả năng sao?”
“Vì sao không có khả năng?” Hắn bấu víu một tia hi vọng.
“Những người phụ nữ kia thì sao? Ngoài tôi ra anh còn có bao nhiêu người? Không, phải nói là sau lưng tôi, anh đã làm ra những trò bỉ ổi gì tôi không biết?”
Trước mặt cô, gã nói gã yêu cô, muốn cô làm vợ mà thực sự hai người cũng đang trên đường tiến tới hôn nhân. Thế nhưng sau lưng cô, gã không biết có bao nhiêu tình nhân. Nếu như người phụ nữ kia không đến tìm cô, cô còn tưởng gã ta là chính nhân quân tử.
Ông trời vẫn là thương xót cô, cho cô nhận ra bộ mặt thật của gã, còn cho cô trọng sinh làm lại cuộc đời. Nếu cô vẫn còn chấp mê bất ngộ, há chẳng phải uổng thêm một kiếp sống hay sao?
Lại nói, cô hiện tại đã có một người đàn ông tốt hơn gã ta gấp trăm ngàn lần Hắn yêu thương cô, chiều chuộng cô, nâng niu cô, bao dung cô hàng trăm hàng ngàn vạn lần, cô chẳng lẽ lại từ bỏ một người như vậy mà quay về với kẻ phụ bạc đã khiến cô phải chết một lần?
“Không, Nhã Nhã, em phải tin tưởng anh, anh thật sự yêu em, những người kia chỉ là vui chơi qua đường mà thôi, người anh muốn lấy làm vợ chỉ có em!”
Thâm tâm gã luôn một mực quả quyết, cô mới là người xứng đáng trở thành vợ của mình còn những người phụ nữ kia, chỉ là ngươi tình ta nguyện, giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi, ngoài ra không có bất cứ tình cảm nào.
“Trần Trung Đức, anh thật sự quá ti tiện!”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói tiếp: “Người tự nguyện với anh thì anh nói vui chơi qua đường, còn người anh cưỡng bức thì anh cho là thật lòng hay sao? Anh thật sự không bằng cầm thú!”
“Nhã Nhã, anh hoàn toàn không muốn làm như vậy với em. Vì em muốn chia tay với anh, muốn rời bỏ anh nên anh mới phải làm như vậy. Anh yêu em nhiều như thế nào em biết mà! Anh không thể mất em được. Nhã Nhã, anh sai rồi, anh không nên làm như vậy, em cho anh cơ hội bù đắp có được không?”
“Bù đắp?” Cô cười trong tuyệt vọng, cất giọng sắc lạnh: “Anh có biết khi ấy tôi thế nào không? Sống không bằng chết, cảm thấy bản thân bị chà đạp dơ bẩn đến thế nào! Phải, chúng tôi không có nhiều tiền như các người, không có gia thế bằng các người, nhưng mà không có nghĩa để cho các người mặc sức chà đạp chúng tôi. Anh có biết những năm qua tôi sống như thế nào không? Anh nói cho tôi biết, tiền có thể bù đắp được sao?”
“Nhã Nhã, anh…”
Gã còn chưa kịp mở miệng, cô đã lên tiếng cắt ngang: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói thêm gì nữa, con người của anh xem như tôi đã tỏ tường, đừng đến làm phiền tôi nữa. Tôi xin anh, xin anh buông tha cho tôi đi!”
Cô lúc này dường như đã phẫn nộ đến đỉnh điểm, nghiến răng nghiến lợi mà quát vào mặt hắn, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay, có thể rỉ máu bất cứ lúc nào.
Trần Trung Đức thật sự đáng bị khinh bỉ, trên đời này còn tồn tại hạng người như thế hay sao? Thế giới này sao lại bất công như vậy? Hay chỉ những người có tiền tài địa vị cao trong xã hội mới có thể chà đạp người khác?
“Nhã Nhã, không cần vì loại người này mà tức giận, hắn không đáng.”
Lúc này, nhìn sự uất ức cô đang phải gánh chịu, người đàn ông phía sau vội vàng tiến lên đỡ lấy bả vai cô đang run rẩy vì tức giận. Tâm trạng hắn lúc này cũng không hơn cô là bao, vô cùng phẫn nộ, nhiều hơn là đau lòng.
Khi nghe hai từ ‘cưỡng bức’ phát ra từ miệng cô, hắn dường như đã có thể hiểu rõ mọi chuyện mà cô phải gánh chịu. Thì ra một năm trước gã đã làm ra trò bỉ ổi ti tiện như vậy. Đúng là không bằng cầm thú.
Nhưng cũng may gã ta không đạt được ý nguyện, bởi vì cái đêm cùng cô triền miên kia và vết tích lưu lại trên ga trải giường đã minh chứng điều đó.
Hắn quay sang đối mặt Trần Trung Đức, nhìn gã bằng ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người. Hắn thề sẽ không để cho gã ta sống yên ổn, sẽ khiến cho gã phải chịu dày vò khổ sở hơn cô gấp trăm ngàn lần. Không những gã, mà cả gia đình gã cũng sẽ không thoát khỏi.
CMC sao? Đối với hắn cũng chỉ là con kiến, hắn có thể tùy thời tùy lúc giẫm đạp dưới chân. Bằng mọi giá, hắn phải giúp cô trả món hận này.
“Em không sao, không cần lo lắng, em tự biết cân nhắc.” Cô nhìn hắn mỉm cười, trao cho hắn ánh mắt an tâm.
“Nhã Nhã, em thật sự hận anh đến như vậy sao?”
Trần Trung Đức bi thương gọi tên cô nhưng không nhận được sự đáp trả, đổi lại là ánh mắt lạnh lẽo tựa băng hàn khiến gã chìm trong sự tuyệt vọng. Gã thật sự đã làm sai rồi sao?
Cô nhìn gã, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười ai oán, nhưng giọng nói cất lên lại bình tĩnh đến không ngờ: “Thật sự khi đó tôi hận anh, hận đến thấu xương, nhưng bây giờ, ngay lúc này tôi đã không còn hận nữa rồi, anh có biết vì sao hay không?”