Tề Phong liếc nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu: “Ừm, quả thật cũng không còn sớm.”
Tần Nhã Linh hối thúc: “Vậy anh nhanh một chút đi tắm rửa. Em giúp anh chuẩn bị đồ.”
“Được.”
Dứt lời, hắn liền kéo tấm mền ra để toàn thân lõa thể trước mắt cô sau đó tiêu sái bước xuống giường đi ngang qua người cô.
Cô xấu hổ đỏ mặt vội vàng quay đi. Nãy giờ ngồi trước mặt hắn, nhìn nửa thân trên cường tráng sáu múi với cơ bắp rắn chắc, cô đã muốn thổ huyết rồi. Tuy rằng cô không dám khẳng định bản thân không háo sắc nhưng cơ thể đẹp như vậy ai lại không mê mẩn?
Bây giờ hắn lại làm như không thấy cô, có thể không biết xấu hổ mà phơi mình như thế, cô làm sao không thấy cay mắt? Nhất là nơi hạ vị kia, tiểu đệ đệ lại sung sức đứng thẳng ngạo nghễ.
Cô la hét trong lòng. Hắn không biết xấu hổ nhưng cô cũng không dám nhìn a!
Nhìn thấy gương mặt cùng vành tai ửng đỏ của cô, hắn thật muốn đem cô ăn đến xương cũng không còn. Hắn chính là đã kiềm chế lắm rồi, chỉ là tiểu đệ đệ không chịu nghe lời mà thôi, không thể trách hắn được.
Bước chân hắn khựng lại, quay đầu ghé vào bên vành tai cô, khẽ hôn một cái từ đằng sau. Lại như chưa đủ thỏa mãn, hắn tiếp tục gặm cắn, từ từ trượt xuống nơi hõm cổ, rồi tới sau gáy.
Nụ hôn đi đến đâu liền khiến cô nóng ran đến đấy. Hắn biết tất cả những điểm mẫn cảm trên người cô mà dễ dàng khơi mào dục vọng. Đến khi bàn tay to lớn luồn vào bên trong áo choàng tắm ôm trọn một bên ngực cao ngất, chút ý chí còn sót lại mới khiến cô dần thanh tỉnh, đưa tay lên chặn lại bàn tay đang muốn làm càn kia.
“A Phong, không cần!”
“Nhã Nhã!” Hắn nỉ non bên tai cô, đã muốn không thể khống chế nữa rồi.
Hắn lại cắn nhẹ một cái trên vành tai cô khiến cô run rẩy mới hài lòng buông cô ra, cất giọng khàn đặc: “Nhớ, buổi sáng không nên trêu chọc đàn ông, sẽ rất dễ bốc hỏa có biết không?”
Câu nói đầy mờ ám văng vẳng bên tai khiến cô thật sự rùng mình. Cô trêu chọc hắn lúc nào chứ?
Thấy cô vẫn còn xấu hổ cúi gằm mặt, hắn chỉ đành thở dài trong lòng. Lại phải đi tắm nước lạnh chứ biết làm sao?
“Không chọc em nữa, đợi anh một lát, rất nhanh liền xong.”
Dứt lời, hắn chế trụ gáy cô rồi hôn một cái vào môi mới chịu rời đi.
Cô đưa tay lên chạm vào môi mình, cười khẽ. Cảm giác ấm áp này, có lẽ chỉ có người đàn ông kia mới có thể mang đến cho cô.
Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cô lẩm bẩm trong miệng: “A Phong, cảm ơn anh!”
Tề Phong và Tần Nhã Linh sau khi tắm rửa thay đồ có mặt ở phòng khách biệt thự cũng đã chín giờ. Dĩ nhiên lúc này cả nhà cô đều không có ở đây. Đoán chừng có lẽ đang tụ tập ở nơi nào đó nên cô đề nghị trước đi ăn sáng rồi mới tìm họ sau.
Tìm đến vị trí tối hôm qua dừng chân, không ngờ lại gặp được cả nhà không thiếu một ai mà lúc này ai nấy đều đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi uống cafe tám chuyện, chủ yếu là chờ hai người họ.
Nhìn hai đứa trẻ tay trong tay, Tần Trọng Huy trong lòng vui mừng khôn xiết. Xem ra chuyện tối hôm qua đã gián tiếp làm cho con gái chịu mở lòng, cũng khiến hai đứa xích lại gần nhau hơn.
Nhìn thấy cả nhà đang tụ một chỗ, cùng hướng ánh mắt về phía cô, mà ánh mắt kia có bao nhiêu hàm ý, cô dĩ nhiên hiểu.
Nở nụ cười rạng rỡ tiến về phía mọi người, cô lên tiếng: “Chào cả nhà, mọi người đang chờ con sao?”
Tề Phong cũng lên tiếng chào hai vị trưởng bối và anh em trong nhà. Tuy rằng hắn lớn tuổi hơn một số người trong gia đình cô nhưng luận vai vế thì chỉ lớn hơn Tần Trọng Hải, cho nên về tình về lý vẫn phải làm tròn bổn phận.
Tần Trọng Huy gật đầu hài lòng: “Ừm. Hai đứa ăn sáng chứ?”
“Dạ, ba!” Cô mỉm cười.
Phục vụ đưa menu lên, hắn và cô gọi vài món ăn nhẹ cùng đồ uống.
Phục vụ đi rồi, cô nhìn sang Tần Trọng Khang, lên tiếng hỏi: “Anh hai, hôm nay có kế hoạch gì không?”
“Sáng nay chắc chỉ loanh quanh ở đây thôi. Mấy đứa nhỏ nói muốn tắm hồ.”
Tần Trọng Hải chen vào: “Gần đây có nơi leo núi, quang cảnh cũng khá đẹp, mọi người có hứng thú đi không?”
Tần Nhã Linh quay sang Tề Phong hỏi ý kiến. Thấy hắn gật đầu thì cô mới lên tiếng: “Ừm, đầu giờ chiều rồi đi. Tiện thể ghé khu mua sắm mua đôi giày thể thao và đồ dùng cần thiết.”
Có người đồng tình, Tần Trọng Hải càng thêm háo hức: “Vâng vâng. Vậy thì tối nay ăn bên ngoài luôn. Em mới tra mạng biết được gần khu leo núi có một nhà hàng đặc sản được đánh giá khá tốt. Đã đến đó rồi thì thưởng thức đi. Chị thấy sao?”
“Chị không có ý kiến.”
Quay sang hai vị trưởng bối trong nhà, cô mỉm cười hỏi: “Ba mẹ thì sao ạ?”
Tần Trọng Huy cười gượng: “Ba mẹ già rồi, sao leo núi nổi. Mấy đứa các con cứ đi chơi thoả thích đi.”
Tần Trọng Hải lại liếng thoắng: “Ba mẹ đừng lo, không leo núi được thì có xe chở lên mà.”
Ông cười: “Ừm, vậy đi thôi.”
Trong khi hai người dùng bữa sáng thì Tần Diệu Linh và Mai Huyên Nhi – vợ Tần Trọng Khang – đưa bọn nhỏ đi thay đồ bơi vì chúng nó cứ hối thúc đòi đi bơi mãi. Trước đó họ chưa muốn rời đi chung quy là đang đợi hai người, lại muốn nhìn xem cô đã bình ổn hay chưa. Hiện tại thấy cô vui vẻ như vậy, họ mới an lòng rời đi.
Rốt cuộc cũng đợi được hai nhân vật chính dùng xong bữa sáng, Tần Trọng Hải lại bắt đầu nhiều chuyện: “Chị, anh rể, kết thúc kỳ nghỉ hai người có kế hoạch gì không? Có tính đi du lịch tiếp không để em giúp hai người đặt vé?”
Tần Nhã Linh lắc đầu: “Tạm thời thì chưa, anh ấy còn có công việc phải giải quyết.”
Sáng nay hắn gọi điện thoại cô thấy được, cũng đã hỏi qua hắn, hắn nói công việc có chút rắc rối nên có lẽ kết thúc kỳ nghỉ hắn sẽ phải bận rộn một thời gian. Hiện tại cô thì khá rảnh rỗi cho nên cứ đợi hắn giải quyết xong việc của mình rồi muốn đi đâu thì đi. Cho dù phải trở về Mỹ thì cũng chẳng phiền hà gì, cô đương nhiên vui vẻ xách vali đi theo.
Nghe đến hai chữ ‘công việc’, mắt Tần Trọng Hải bất chợt sáng như sao: “Anh rể, công việc có vấn đề sao, sắp phải trở về?”
Tề Phong lắc đầu: “Không có, anh tạm thời chuyển công tác về đây, sắp tới sẽ đi làm cùng chỗ với em.”
“Thật sự?” Cậu ta kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hắn gật đầu: “Thời gian cụ thể chưa biết, khi nào Thomas qua đây sắp xếp, anh mới tới làm.”
Cuộc gọi cùng Thomas hắn cũng xem như đã sắp xếp xong công tác sắp tới của mình nhưng ít nhất phải đợi tổ chức xong hôn lễ mới được, công việc chỉ là thứ yếu.
“Thomas?” Tần Trọng Hải vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Là Thomas Jowet phó Tổng tài?”
“Đúng vậy, là cậu ấy, em biết cậu ấy à?” Lần này đến lượt Tề Phong thắc mắc.
Cậu ta cười gượng: “À thì phó Tổng mà, em chỉ nghe nói đến thôi chứ chưa từng gặp anh ấy lần nào. Nghe đâu lần gần đây nhất anh ấy đến đây thì em còn chưa vào đó làm cơ.”
“Hiếu kỳ sao?” Hắn hỏi.
“Dạ phải, dĩ nhiên rồi.” Cậu ta gật đầu khẳng định.
“Nếu em muốn gặp cậu ta, rất nhanh sẽ có cơ hội. Sau này khi qua trụ sở chính, em sẽ hằng ngày phải gặp cậu ta, sẽ thấy cậu ta vô cùng nhàm chán. Cho nên, không cần ca ngợi cậu ta quá, cậu ta sẽ tự đắc. Không tin em có thể hỏi chị em.” Tề Phong mỉm cười.
Tần Trọng Hải hai mắt lại lấp lánh: “Chị, chị gặp phó Tổng của công ty em rồi?”
Tần Nhã Linh nhíu mày nhìn hắn: “Em gặp qua rồi?”
Hắn gật đầu: “Đám người mà em đã từng gặp qua có Thomas trong đó.”
Cô cười gượng: “Xin lỗi, em không để ý.”
Ngày đó cô gặp đám bạn thân của hắn vài lần nhưng kỳ thật không để ý lắm. Cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt mũi thế nào chứ đừng nói tên. Có chăng thì cô chỉ nhớ đến thư ký của hắn Jason vì gặp anh ta nhiều lần, và cũng vì tấm thẻ đen kia mà có ấn tượng sâu sắc hơn.
Hắn xoa đầu cô tán thành: “Ừm, em không cần để ý đến đám người nhàm chán đó. Họ thật sự rất phiền.”
“Anh rất thân với anh ấy sao?” Tần Trọng Hải vẫn chưa hết hiếu kỳ.
Hắn gật đầu: “Là bạn thân học cùng nhau nhiều năm, vào SLC cùng một thời điểm. Thời gian anh phải gặp cậu ta còn nhiều hơn thời gian anh ngủ.”
“Ồ.”
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu mất hứng thú của Tần Trọng Hải, Tề Phong bồi một câu khiến cậu ta lập tức tràn đầy sức sống: “Sắp tới Andrew cũng sẽ đến đây, anh sẽ cho cậu ta trực tiếp hướng dẫn em để em có thêm kinh nghiệm tham gia kỳ thi. Cố gắng nắm bắt đấy.”
Quả nhiên lời hắn vừa nói lập tức khiến cậu ta bừng bừng sức sống, gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, cám ơn anh rể. Anh rể là số một.”
Hắn cười cười: “Không cần khách sáo. Anh không hướng dẫn em được thì tìm người khác giúp cũng như nhau cả thôi. Nếu muốn cảm ơn thì giúp anh một việc đi.”
Tần Trọng Hải bất giác ngồi thẳng người, tỏ ra vô cùng hứng thú: “Vâng vâng, em sẵn sàng, anh muốn em giúp anh việc gì?”
Tề Phong không trả lời cậu ta mà quay sang Tần Nhã Linh nhẹ giọng nói: “Anh nhờ Trọng Hải chút việc, anh đi rồi trở lại.”
Cô mỉm cười: “Vâng, anh đi đi.”
Hắn chào cả nhà rồi kéo theo Tần Trọng Hải đi về phía cổng khu Đông.