Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 106

Tòa nhà tập đoàn CMC.

Thứ sáu cuối tuần như bao ngày, nhân viên lục tục đến công sở làm việc, nhưng là, không một nhân viên nào có thể bắt tay vào công việc của mình, bởi vì, toàn bộ máy tính của công ty đều nhiễm virus.

Nhân viên phòng kỹ thuật đã làm việc liên tục với công suất tối đa nhưng kết quả vẫn là công cốc, không những không diệt được lại còn khiến cho số lượng virus tăng đột biến không cách nào khống chế.

Trên dưới CMC lúc này rối thành một đoàn, mọi người bàn tán ầm ĩ về việc xảy ra, khiến cho chủ tịch CMC – Trần Minh Vĩ cũng phải sốt ruột. Ấy vậy mà lúc này, cậu con trai quý tử của ông vẫn còn chưa thấy bóng dáng.

Cầm lấy điện thoại, ông đích thân gọi cho Trần Trung Đức, thế nhưng chuông điện thoại đổ liên hồi mà đương sự vẫn còn chưa có bắt máy. Nóng ruột nóng gan, ông liền gọi cho thư ký riêng của gã, yêu cầu gã ngay lập tức đến gặp ông, nếu không tự lãnh hậu quả.

Viên thư ký sau khi được phân phó tức tốc chạy đi tìm gã. Cũng may là gã đang ở nhà, nếu không anh ta cũng chẳng biết có thể đi đâu mà tìm.

Vực Trần Trung Đức dậy từ trong chăn, viên thư ký liền nói ra sự tình trong công ty mặc cho gã còn chưa tỉnh táo hẳn.

Đêm qua có vẻ như gã đã uống không ít, nhìn trên sàn nhà vương vãi tàn tích bia rượu là biết.

Trần Trung Đức nghe xong liền tỉnh táo hẳn, ngay tức khắc chỉnh đốn bản thân, theo viên thư ký đi đến công ty.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cấp trên của mình vẫn còn biết phân biệt nặng nhẹ, không vì chuyện riêng cá nhân mà ảnh hưởng đến đại cuộc.

Đến CMC, Trần Trung Đức lập tức đi vào văn phòng chủ tịch trình diện.

Sau khi bị ông ta mắng một trận té tát, gã liền bắt tay vào xem xét vấn đề. Nhưng là, dù gã có muốn, gã cũng chỉ lực bất tòng tâm. Bởi vì ngoài việc xây dựng bản kế hoạch và đàm phán cùng đối tác, những việc liên quan đến máy tính, gã chỉ có thể nói hai chữ ‘xin lỗi’, gã vô năng!


Mất một buổi sáng công ty không thể hoạt động, hiện tại phương pháp duy nhất là nhờ người rành rọt về vấn đề này đến kiểm tra mà thôi. Cũng may gã còn biết tìm những người này ở đâu, nếu không, ngài chủ tịch chỉ còn nước cho gã về nhà ăn bám mà thôi.

Một đoàn hơn mười chuyên gia về máy tính lục tục đi vào tập đoàn CMC khiến không ít người tò mò tọc mạch. Hầu như đều là những lời dèm pha không tốt, bởi vì một tập đoàn điện tử được xem là lớn nhất nhì nước mà đến cả virus máy tính cũng không có cách nào xử lý, phải nhờ đến người bên ngoài, đây thật sự là một đả kích không nhỏ.

Đoàn người bắt tay vào xử lý sự cố, mãi đến giờ tan tầm vẫn chưa giải quyết được. Toàn bộ nhân viên công ty cứ thế được cho tan tầm sớm một ngày, bởi vì dù có ở lại cũng không thể làm việc, lại càng khiến cho công ty xào xáo cả lên.

Lúc này đã gần sáu giờ chiều, JK ngồi trước máy tính nhấm nháp ly cafe nhìn những thông số nhấp nháy trên màn hình nở nụ cười tự mãn. JK đã ra tay mà còn có thể sống sót được thì JK từ nay sẽ thoái ẩn giang hồ rồi. Tiếc là, giang hồ vẫn còn quá nhiều tiểu nhân đắc ý, cho nên vẫn còn phải hành tẩu để trừ gian diệt ác giúp đời thôi.

Không sai, virus nhiễm toàn bộ máy tính ở CMC chính là do một tay cậu ta làm ra. Trình độ của cậu ngày càng cao tay, mà cậu ta chỉ là muốn chơi đùa một chút mà thôi, ai ngờ cái CMC này lại quá đỗi ngu ngốc, một con virus đơn giản như vậy mà không thể xử lý, lại làm cho nó gia tăng cấp số nhân, quả đúng là một lũ tôm tép, khiến cậu chơi chẳng vui chút nào.

Vậy mà người nào đó lại đề cao quá không biết? Một tập đoàn nhỏ xíu, mạng lưới máy chủ nội bộ cũng quá cùi bắp mà cũng khiến cậu để mắt đến, thật có phúc phần nha.

Cầm chiếc di động trên tay, JK bấm một cuộc điện thoại gọi đi, không bao lâu đã có người bắt máy, cậu ta bắt đầu than vãn: “William, cái công ty CMC kia chẳng thú vị chút nào!”

Tề Phong lúc này đang cùng cả nhà Tần Nhã Linh lái xe đến một nhà hàng đặc sản gần khu leo núi dùng bữa tối, nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi tới, hắn vui vẻ nói chuyện: “Cậu lại có chuyện gì?”

“Theo chỉ thị của anh, tối qua tôi đã giở trò một chút ở mạng lưới máy tính bên đó, đưa một con virus chất lượng cũng không tính là cao vào, kết quả… Haizzz… Chẳng vui chút nào, đến giờ này, bên đó vẫn là dậm chân tại chỗ.”

Hắn quay sang nhìn cô khẽ mỉm cười khi cô cũng đang nhìn hắn, sau đó trả lời điện thoại: “JK, cậu có phải rất rảnh rỗi hay không?”

JK tỏ ra không vui: “William, tôi là đang làm theo ý cậu muốn đấy!”

“Ý định ban đầu của tôi là gì, chẳng lẽ cậu quên rồi?” Hắn lạnh nhạt nói.

Cậu ta ỉu xìu trả lời: “Thì là chơi đùa với máy chủ của bọn họ. Nhưng mà anh cũng không thể trách tôi được, lớp bảo vệ của họ quá mỏng, tôi chỉ mất một phút đã phá được rồi. Chẳng có chút kích thích nào nên tôi mới cho virus vào chơi đùa một tí, ai biết đâu có mỗi con virus cấp thấp mà cái hệ thống ấy đã muốn sập rồi.”

Hắn thở dài: “Được rồi, vậy dừng ở đó thôi, tôi xem như đã hiểu đại khái rồi. Khôi phục lại máy chủ cho họ rồi tiếp tục theo dõi đi.”

“Ồ.” JK ỉu xìu đáp lại.

“Được rồi.” Tề Phong nói chuyện đã hòa hoãn hơn.

Nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, hắn nói tiếp: “Hiện tại giúp tôi một việc.”

JK nghe đến lại có việc để làm, cậu ta nhanh nhẩu trả lời: “Không thành vấn đề, có việc để làm sẽ không khiến tôi buồn chán. Nói đi, anh cần tôi giúp việc gì?”

“Phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan đến người của tôi!”

“Người của cậu?” JK nghi hoặc.

“Phải, người của tôi!” Tề Phong lặp lại.

“Chị dâu nhỏ?” JK dường như đã hiểu ra.

“Ừm.” Hắn gật đầu.

“Cô ấy đang ở cạnh anh?” Cậu ta cười gian xảo.

“Ừm.” Vẫn chỉ một chữ.

JK cười thành tiếng: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đến bạn bè cũng không cần.”

“Cậu lại muốn gì đây?” Tề Phong chợt nghiến răng.

“Ok, xem như tôi chưa nói gì.” JK đầu hàng.

“Tốt nhất là vậy!”

“William, khi nào có thể gặp anh, tôi ở đây buồn chết mất.” JK than thở.

“Đợi Thomas qua rồi tính, tôi hiện tại còn chuyện quan trọng phải làm, không thể tiếp cậu, lúc khác sẽ gọi lại, vậy đi.”

Dứt lời, Tề Phong liền cúp máy, không để JK nói thêm lời nào.

Màn hình điện thoại hiển thị đã ngắt cuộc gọi, cậu ta chửi thề một tiếng sau đó ném điện thoại sang một bên.

Nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, JK nhếch miệng cười mỉa. Tạm tha cho các người một lần, lần tới sẽ không có cửa đâu.

Gõ gõ trên bàn phím một hồi, toàn bộ thông số trên màn hình giữ nguyên hiện trạng không còn nhấp nháy nữa. Sau đó, cậu tắt cửa sổ đi, trên màn hình lúc này chỉ còn lại giao diện như những chiếc máy tính bình thường, cứ như trước đó chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nhìn màn hình hồi lâu, JK mở một giao diện mới, bắt đầu nhiệm vụ vừa được giao, trong miệng âm thầm chửi rủa: “William, anh càng ngày càng khiến cho thân phận của tôi tuột dốc không phanh. Nếu mà để cho những người trong giới hacker biết JK lại làm ra những chuyện này, không ít kẻ sẽ trợn tròn mắt vì chuyện động trời này đâu.”

Lúc này, tại tập đoàn CMC, toàn bộ virus bỗng nhiên không cánh mà bay. Cuối cùng trên màn hình chính của toàn bộ máy tính công ty đều là hình của Giám đốc kinh doanh Trần Trung Đức, con trai chủ tịch hội đồng quản trị Trần Minh Vĩ.

Có điều, hình ảnh xuất hiện trên đó lại hết sức kinh dị, chính là một con dao cắm vào ngực gã máu me be bét, khiến ai nấy đều phải rùng mình.

Mà đương sự đứng bên cạnh, mặt tức thì trắng bệch một mảng, không dám tin những gì đang hiện ra trước mắt. Điều này chỉ có thể nói lên rằng, chuyện vừa xảy ra hoàn toàn nhắm vào một mình gã.

Sau khi tiễn chân đoàn chuyên gia máy tính rời khỏi công ty, ngài chủ tịch lại một lần nữa tìm Trần Trung Đức hỏi tội.

“Anh nói cho tôi biết đây là chuyện gì xảy ra? Anh lại gây ra chuyện hay ho gì nữa?”

“Ba, con thật sự không biết!” Gã lên tiếng chống chế.

“Không biết? Anh nói không biết là xong chuyện à? Đây đích thị là nhắm vào anh, anh giải thích cho tôi nghe xem?” Trần Minh Vĩ tức giận quát tháo.

“Con làm sao biết? Con chỉ mới về nước không lâu, làm sao có thể đắc tội với ai chứ?” Gã một mực phủ nhận.

“Thật không làm được trò trống gì, hợp đồng bị hủy, giờ lại xảy ra sự việc này! Anh tốt nhất biết thân biết phận cho tôi! Mau đi xử lý những chuyện còn lại, ngày mai còn phải giải thích với ban quản trị. Còn có, đã liên hệ với những công ty khác hay chưa?”

“Con đang cố gắng, sẽ nhanh có kết quả.”

“Tốt nhất là vậy, không được chậm trễ nữa, nếu không tôi thật sự hết cách cứu anh. Không những anh, mà đến cái công ty này chưa chắc trụ nổi anh có biết không?” Ông lắc đầu.

“Con biết rồi, ba yên tâm.” Trần Trung Đức uể oải đáp lại.

“Được rồi, anh đi làm việc của mình đi!”

Bình Luận (0)
Comment