Tầm mười phút sau, đám Andrew rốt cuộc cũng lần lượt dừng lại thao tác bàn phím.
Tề Phong nhìn màn hình trước mặt lên tiếng: “Được rồi, tôi sẽ đóng lại các nhánh con. JK, cậu hoàn thành bước cuối cùng đi, đừng quên tặng cho phía bên kia phần quà đáp lễ.”
JK hào hứng gật đầu: “Ok, đảm bảo khiến anh hài lòng.”
Lại mất thêm năm phút thao tác, JK cuối cùng cũng tri hô: “Đại công cáo thành. Đã lâu chưa được chơi vui thế này, thật là đã! William, lần sau nếu còn trò hay thì đừng quên gọi tôi đấy!”
“Có lần nào thiếu cậu à?”
Tề Phong khoanh tay dựa vào ghế, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười hài lòng. Quà đáp lễ này cũng không tồi, ngày mai sẽ nhanh chóng thấy kết quả.
Thấy mọi việc cũng đã giải quyết xong, hắn thu dọn đồ của mình đứng lên nói: “Được rồi, trở lại văn phòng thôi.”
Quay sang vị trưởng phòng phòng, hắn nói tiếp: “Các anh tiếp tục làm việc đi.”
Không đợi nhân viên đáp lại, hắn cùng Tần Nhã Linh dẫn đầu đoàn người rời khỏi đó, để lại bao cặp mắt trầm trồ thán phục cùng kinh ngạc, họ chính là còn chưa kịp hồi hồn.
Trở lại tầng cao nhất, sau khi mọi người đã an vị tại sofa, Tần Trọng Hải lúc này không còn nén nổi sự tò mò của mình nữa liền lên hỏi: “Anh rể, mọi người nãy giờ đang làm gì mà em chẳng hiểu gì cả.”
“JK, cậu giải đáp đi.” Tề Phong không nhanh không chậm trả lời.
JK nhìn cậu ta cười gian xảo: “Cũng chẳng có gì to tát cả, bọn anh chỉ là động tay động chân làm xáo trộn toàn bộ thông tin bảo mật của bọn họ, tung ra một vài bí mật doanh nghiệp, sau cùng là tặng họ một ít virus quấy phá.”
Tần Trọng Hải tỏ ra mờ mịt về những gì mà JK vừa nói.
JK thấy vậy cũng không muốn làm khó, tiếp tục cắt nghĩa: “Chính là ngày mai, thị trường cổ phiếu sẽ có biến động lớn.”
“Thị trường cổ phiếu?” Tần Trọng Hải vẫn chưng ra bộ mặt ngơ ngác.
“Đúng vậy, chính là thị trường cổ phiếu. Mà kẻ phải lãnh nhận dĩ nhiên là CMC.” JK hời hợt trả lời.
“CMC?” Tần Trọng Hải càng kinh hãi hơn nữa.
“Chứ gì nữa? Chẳng lẽ bọn anh rảnh rỗi đến độ động vào mấy cái thứ chẳng mang đến lợi ích gì?”
Bây giờ thì Tần Trọng Hải xem như cũng đã hiểu tình hình. Cậu nhìn về phía ông anh rể, đáp lại cậu chỉ là cái mỉm cười như có như không.
Lại nhìn đến chị mình, đáp lại cậu cũng là một nụ cười tương tự.
Trầm tư một lúc, Tề Phong lên tiếng: “Jason, ngày mai cậu theo dõi thị trường chứng khoán, sau đó thu mua toàn bộ cổ phiếu của CMC.”
Thomas tỏ ra ngạc nhiên: “Sao lại thu mua? Không phải cho phá sản rồi xử lý theo luật doanh nghiệp à?”
Nhìn sang Tần Nhã Linh, hắn khẽ cười rồi trả lời: “Tôi nghĩ lại rồi, phá sản tôi không thích lắm, tôi muốn nó đổi chủ hơn.”
“Đổi chủ? Vậy ai sẽ làm chủ? Chúng ta đâu cần một công ty chỉ có vỏ cái vỏ rỗng?” Thomas vẫn tỏ ra không hiểu cho lắm.
“Phải đấy!” Andrew cũng thêm lời.
“Để cho vợ tôi làm chủ là được thôi mà.”
Tề Phong nhìn đám Thomas trả lời, sau đó quay sang Tần Nhã Linh khẽ cười: “Bà xã, em sẽ tiếp nhận CMC chứ?”
Cô nhíu mày nhìn hắn: “Sao lại giao nó cho em? Em chưa đủ khả năng để điều hành một công ty lớn như vậy đâu.”
“Yên tâm, nếu như anh đã để cho em tiếp quản, dĩ nhiên anh sẽ cho người trợ giúp, từ thủ tục pháp lý, cách thức lãnh đạo điều hành cùng những vấn đề liên quan. Hoặc là em chỉ tiếp nhận trên danh nghĩa, còn lại thì để cho người em tín nhiệm thay em điều hành.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Hay là để cho anh trai em tiếp quản đi.”
“Được sao? Mặc dù anh ấy hiện tại cũng là Giám đốc nhưng hai công ty lại có ngành nghề khác nhau, nhất thời sẽ không thể hiểu rõ mà điều hành.” Cô nói ra điều mình lo lắng.
Hắn ôn nhu nhìn cô, trao cho cô ánh mắt thập phần an tâm.
“Chuyện đó càng đơn giản. Với khả năng của Trọng Khang, chỉ cần chỉ dẫn cho anh ấy một chút là sẽ không có vấn đề. Còn có Lưu Gia Huy nữa không phải sao? Anh tin với khả năng của hai người họ, đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Thomas tuy không hiểu Tề Phong và Tần Nhã Linh đang nói gì vì hai người đang nói tiếng Hoa nhưng có lẽ chỉ xoay quanh đến việc xử lý CMC nên mạnh dạn góp ý.
“Lily, tôi thấy ý của William cũng không tồi, CMC đối với bọn anh chẳng đáng để vào mắt, trước em cứ chơi đùa theo ý em muốn, sau đó thu mua cổ phần rồi em trở thành Chủ tịch trên danh nghĩa, không cần phải điều hành hay làm bất cứ việc gì. Em không thấy việc dùng gậy ông đập lưng ông rất thú vị à? Tưởng tượng mà xem khi bọn họ biết công ty của mình rơi vào tay em thì sẽ có vẻ mặt gì? Không đáng chờ mong à?”
Tần Trọng Hải nghe vậy liền nhanh nhẩu tán thành: “Phải ha, sao em không nghĩ ra nhỉ? Dùng thứ tâm đắc nhất của chúng đập vào mặt chúng. Chà, thật sự là vô cùng sảng khoái.”
Trịnh Ân nãy giờ im lặng theo dõi cuộc đối thoại của mọi người, trong lòng trầm tư suy ngẫm về quyết định của Tề Phong. Anh thật sự không ngờ hắn ta lại mang cả công ty kia đưa cho cô em họ của anh tiếp quản. Nhưng là quyết định này thật sự sáng suốt, một mũi tên trúng hai đích, vừa giúp em gái anh trả thù, vừa là một món hồi môn giá trị không gì sánh được. Sự tính toán của hắn ta quả nhiên hơn người, nhưng là anh thật sự ưng thuận.
Nhìn Tần Nhã Linh, Trịnh Ân thêm lời để cô có thể nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nhã Nhã, tiếp nhận đi. Những gì bọn họ nợ em, nợ gia đình em cũng đến lúc phải trả rồi. So với thanh xuân đã lãng phí và những đau khổ em phải chịu đựng, một cái CMC không đủ để trả hết đâu. Đừng do dự nữa.”
Nghe những lời này, Tề Phong mới chợt nhớ lại những lời mà Tần Nhã Linh đã kể cho mình nghe. Trịnh Ân nói không sai, so với những gì cô phải trải qua, một cái CMC còn chưa đủ để trả. Trong đầu hắn âm thầm vẽ lên kế hoạch, không những lấy CMC, hắn còn bắt bọn chúng phải trả giá đắt hơn nữa. Mua chuộc bằng pháp luật sao? Được thôi, hắn cũng sẽ dùng cách tương tự để trả lại, khiến tất cả những người có liên quan đều phải bị pháp luật trừng trị.
Tần Nhã Linh vì những lời của Trịnh Ân nói cũng ngộ ra không ít. Gia đình cô vì cô đã xém chút mất đi tất cả, còn phải chịu sự khinh miệt của bọn họ, khi đó cô cũng quyết tâm trả lại tất cả những gì bọn họ đã làm với gia đình mình.
Hiện tại thời cơ đến rồi, cô cũng nên một lần nữa hạ quyết tâm, không cần phải mềm lòng vì những người đã tổn thương đến cô và gia đình cô. Hơn nữa bên cạnh cô còn có người đàn ông kia, hiện tại đã là chồng cô, vậy thì cô dựa dẫm vào hắn cũng là chuyện hiển nhiên không phải sao?
Nhìn sang Tề Phong bằng ánh mắt dịu dàng, Tần Nhã Linh mỉm cười ngọt ngào: “Vâng, cứ làm như những gì anh nói.”
Hắn hài lòng xoa đầu cô, sủng nịnh nói: “Ừm, mọi việc cứ để anh lo. Em không cần phải suy nghĩ nhiều có biết không?”
“Vâng.”
Việc tư đã xong, hiện tại cũng nên xử lý việc công một chút. Nhìn sang Thomas, Tề Phong lên tiếng hỏi: “Thomas, cơ cấu nhân sự cùng hợp đồng lao động thế nào rồi?”
Thomas gật đầu: “Đều xong cả rồi, cậu muốn khi nào công bố?”
“Chiều nay luôn đi, sau đó thông báo tối thứ sáu tuần sau sẽ mở cuộc họp báo cùng party công bố giám đốc điều hành mới nhậm chức, nhớ gửi thiệp mời đặc biệt đến CMC.”
“Ok, không vấn đề, tôi sẽ lập tức tiến hành.”
“Ok cái gì mà ok!” Andrew không hài lòng lên tiếng: “Đến tuần sau mới mở họp báo, cậu không tính để tụi này tham gia với à?”
“Không phải cậu chuẩn bị về nước?” Thomas hỏi.
“Thì cũng tính về, nhưng mà có chuyện vui như thế, cậu cũng nên để bọn này góp mặt chứ, ít nhất cũng phải nhìn xem CMC là nhân vật ‘lớn’ thế nào?” Andrew ra sức nài nỉ.
“Cũng nhiều chuyện gớm nhỉ?” JK dè bỉu.
“Tôi cũng muốn biết CMC là nhân vật thế nào.” Jason, người ít chuyện nhất cũng bất ngờ lên tiếng.
Thomas nhìn Jason khẽ nhíu mày. Anh cũng sớm đoán được cậu ta sẽ có suy nghĩ đó. Xem ra nếu không để cậu ta can dự thì cậu ta cũng chẳng chịu ngồi yên.
Tề Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được. Vậy các cậu định khi nào về?”
“Còn vài dự án mới nhận nhưng chưa triển khai, chắc cũng không ở lại được lâu thêm nữa. Trễ nhất một tuần, còn mất hơn một ngày ngồi máy bay nữa.” Andrew trả lời.
Thomas bất ngờ đề xuất: “Sao cậu không thử đưa vài dự án để bên này làm, biết đâu lại có chút kỳ tích? Hơn nữa hiện tại nhân viên kỹ thuật ở đây đang khá rảnh rỗi. Tiện thể cậu lại được ở đây thêm mấy ngày, thế nào?”
“Này, ý kiến cũng không tồi.” Andrew tỏ ra hào hứng, quay sang Tề Phong xin ý kiến: “William, cậu thấy thế nào?”
Tề Phong tay gõ gõ trên mặt bàn rồi gật đầu: “Cũng được, tiện thể xem khả năng nhân viên kỹ thuật ở đây thế nào.”
“Vậy họp báo có cần tổ chức sớm hơn không?” Thomas hỏi.
“Vậy chắc là không cần nữa nhỉ Andrew?” Hắn nhếch miệng cười.
“Ừm, vậy không cần nữa, tụi này ở đây cho đến khi xong dự án cũng không chừng. William, chỗ ăn ở của tụi này, cậu lo đấy.” Andrew hăm hở.
“Không vấn đề, các cậu muốn ở bao lâu cũng được.”
“Vậy tụi này không khách sáo nha!”