Cùng lúc đó tại căn biệt thự phía tây thành phố, trên mặt Trần Trung Đức là sự phẫn nộ cực độ. Gã không hiểu vì sao máy tính của mình đang hoạt động tốt bỗng dưng gặp sự cố, tiếng kêu báo nhiễm virus vang lên không ngừng, sau đó thì màn hình đen ngòm.
Gã rút chiếc thẻ nhớ từ laptop đã bị hỏng, sau đó gắn sang một chiếc laptop khác. Kết quả, chiếc thẻ nhớ trống không, liền sau đó chiếc laptop kia cũng có số phận tương tự như chiếc laptop ban đầu.
Gã tự hỏi không biết điều gì đang xảy ra. Hai chiếc laptop này lưu giữ toàn bộ dữ liệu quan trọng, nếu như thật sự hỏng thì chắc gã sẽ điên mất.
Gã lập tức mang đi sửa, thế nhưng kết quả khiến gã nấc nghẹn, cả hai chiếc laptop chính thức trở thành đống sắt vụn, không thể nào khôi phục.
Ngay lúc ấy, một cuộc điện thoại từ Trần Minh Vĩ khiến gã càng thêm phát điên. Gã tức tốc chạy đến công ty. Chờ đợi gã là cơn thịnh nộ của ngài chủ tịch cùng với những cổ đông của tập đoàn.
Điều gã không tưởng là lịch sử lại lặp lại, toàn bộ máy tính cùng màn hình led ở các dãy hành lang đều là tấm hình mà lúc trước gã đã nhận được: chân dung của gã bị một con dao đẫm máu cắm thẳng vào ngực.
Điều đó chứng minh, tất cả đều là nhắm vào gã. Lại nói, đối phương không phải dạng tầm thường nên mới có thể tấn công vào toàn bộ mạng lưới máy tính của cả một tập đoàn.
Các chuyên gia máy tính lại một lần nữa được mời đến. Chỉ là chưa một ai đụng vào được bàn phím thì tất cả máy tính đều đột nhiên trở lại bình thường khiến cho từ trên xuống dưới công ty đều bàng hoàng thảng thốt.
Nhóm chuyên gia lúc này liền bắt tay vào xem xét, nhưng mà tìm kiếm cả buổi trời vẫn không hiểu nguyên nhân từ đâu đành bất lực bỏ về.
Tại tầng cao nhất của tập đoàn CMC, tiếng quát thất thanh của ngài chủ tịch vang lên: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì được chưa? Lần này và cả lần trước, anh dám nói không phải nhằm vào anh?”
“Ba, con thật sự không biết!” Trần Trung Đức tỏ ra vô tội lắc đầu.
“Anh còn dám nói không? Từ ngày anh về đây nhậm chức, anh không làm được trò trống gì lại khiến công ty gặp bao nhiêu rắc rối. Anh có muốn ngồi tiếp cái ghế này không?”
“Ba, con thật sự không biết thật mà. Con nào có đắc tội với ai chứ? Con…”
Nói đến đây, Trần Trung Đức bỗng dưng im bặt, dường như gã đã nhớ ra điều gì đó. Nếu nói đến tội, gã chỉ có thể đắc tội với một mình cô mà thôi, nhưng là bên cạnh cô có một người…
Gã đi đi lại lại trong phòng, cố gắng suy nghĩ rồi lại phủ nhận suy nghĩ của chính mình. Gã chính là không tin người đàn ông kia có thể làm được chuyện này, trừ khi có người giúp cho hắn. Nếu thật sự như thế thì đối phương tuyệt không đơn giản.
Trần Minh Vĩ nhìn vẻ mặt cùng hành động khó hiểu của gã thì khẽ nhíu mày. Có phải hay không đứa con trai này của ông thật sự đã đắc tội với nhân vật lớn, khiến cho cả tập đoàn rối tinh rối mù cả lên.
Đè nén cơn thịnh nộ của bản thân, ông lên tiếng: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được chưa? Rốt cuộc anh đã đắc tội với người nào? Nếu thật sự có đắc tội, nhanh một chút đến xin lỗi để họ tha thứ, cũng là để cho cái công ty này được an ổn. Tôi không muốn cơ ngơi cả một đời của tôi lại bị hủy hoại trong tay thằng nghịch tử như anh.”
“Ba, con… gần đây nhất con đến tìm Tần Nhã Linh. Nếu có đắc tội, chỉ có thể là cô ấy mà thôi!” Trần Trung Đức ủ rũ nói.
“Tần Nhã Linh?”
“Dạ phải.” Gã gật đầu thừa nhận.
“Anh tìm cô ta để làm gì? Anh đã đắc tội với người ta từ một năm trước rồi, giờ lại làm ra chuyện gì nữa? Mà cô ta làm sao có thể làm ra được chuyện gì? Anh đừng viện lý do ấu trĩ như thế!” Trần Minh Vĩ không tin nói.
“Đúng vậy, cô ấy thì không có khả năng đó nhưng người đàn ông bên cạnh thì con không chắc!” Gã biện minh.
Ông nhíu mày: “Người đàn ông bên cạnh cô ta? Hắn là ai, đã điều tra hay chưa?”
Gã gật đầu: “Con đã cho người điều tra, hắn ta là thiếu gia chuỗi nhà hàng khách sạn The Wind ở Mỹ, ngoài ra còn làm việc ở SLC, nhưng giữ chức vụ gì thì con không cách nào truy ra được.”
“SLC?” Ông trợn tròn mắt hỏi lại.
Gã gật đầu khẳng định lần nữa: “Dạ phải, hắn làm ở SLC. Mấy tuần trước hắn ta dẫn đầu đoàn thanh tra từ bên trụ sở chính qua huyết tẩy toàn bộ công ty. Con còn nghe nói chi nhánh ở đây đã đổi Giám đốc điều hành, còn ai đảm nhiệm thì hiện tại chưa có công bố chính thức.”
Ông ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó lên tiếng: “Sẽ không phải là hắn ta chứ?”
Gã cũng tỏ ra tần ngần: “Con cũng không chắc, bởi vì con không thể tra ra chức vụ của hắn ở công ty đó. Con cũng đã cho người đi thăm dò rất nhiều lần rồi nhưng những người ở bên đó dường như cũng không rõ ràng, chỉ biết đám người của hắn mỗi lần đến công ty đều ở tầng cao nhất, mà hầu hết những người đó đều phải nghe theo chỉ thị của hắn.”
Ngài chủ tịch lộ vẻ đăm chiêu: “Anh cầu mong cho hắn ta không phải là Giám đốc điều hành mới đi, nếu không hậu quả thế nào, tôi tin là anh có thể mường tượng được.”
Gã nghe vậy im lặng không nói gì, bởi gã biết nếu như thật sự như những gì ông nói, thì không những gã, mà đến sản nghiệp của gia đình, e rằng cũng vì vậy mà gặp sóng gió rồi.
Thấy gã không nói gì, ông bất lực lên tiếng: “Được rồi, chuyện đến nước này cũng không thể cứu vãn được gì nữa, hi vọng trời không tuyệt đường người. Anh tiếp tục cho người thăm dò tình hình bên đó, khi nào có Giám đốc điều hành mới, lập tức giúp tôi hẹn gặp bàn chuyện hợp tác.”
“Vâng con biết rồi.” Gã ủ rũ gật đầu.
Ông nghiến răng cảnh cáo: “Anh tốt nhất an phận cho tôi, không được tìm đến con bé đó, càng không được gây hấn gì thêm, tôi không muốn lại phải tiếp tục thu dọn tàn cuộc cho anh nữa đâu.”
“Con biết rồi.” Gã lí nhí trả lời.
Haizz… Ông thở dài rồi xua tay: “Được rồi, anh đi làm việc của mình đi.”
Trần Trung Đức nhìn người cha già của mình thêm một lần rồi im lặng rời khỏi.
Trở lại phòng làm việc của mình, tựa đầu vào ghế dựa, gã day day huyệt thái dương đăm chiêu suy nghĩ về những sự việc xảy ra trong thời gian qua. Xâu chuỗi lại, gã dường như đã hiểu ra đôi phần nhưng là vẫn còn vài điều chưa thông suốt.
Từ lúc gặp lại cô, cũng là nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô, những sự việc dường như khó có thể xảy ra lại cứ từ đó mà giáng xuống người gã hết lần này đến lần khác.
Tỉ như sự việc ngày hôm nay một lần nữa lặp lại, không phải nhằm vào gã thì là gì nữa? Thế nhưng gã lại không cách nào đánh đồng tất cả những điều này cùng với người đàn ông bên cạnh cô.
Qua một lúc, gã gọi người thư ký thân cận vào hỏi: “Việc lúc trước tôi kêu anh điều tra đã có kết quả chưa?”
Viên thư ký trả lời: “vẫn chưa. Bên phía SLC quá kín tiếng, dường như phía bên dưới chẳng nắm được thông tin gì cả. Hơn nữa bên đó vừa mới tổng thanh tra, những người chúng ta có thể nhờ cậy hầu hết đều bị khai trừ.”
Nghe vậy, mi tâm gã càng nhíu chặt. Không ngờ mối quan hệ mà CMC cố gắng thiết lập với SLC giờ lại tan thành bọt biển, điều này khiến công ty tổn thất không nhỏ. Lại nói trong tình hình hiện tại, để xoay sở tình hình khó khăn trước mắt là chuyện vô cùng khó khăn.
Gã thở dài một cái rồi cất giọng: “Vậy việc liên hệ với các công ty IT khác thì thế nào? Có công ty nào đồng ý hợp tác với chúng ta không?”
Viên thư ký nhìn gã, khó xử trả lời: “Tôi đã liên hệ với rất nhiều công ty lớn nhỏ trong nước nhưng vẫn chưa nhận được sự phản hồi từ họ. Họ nói là cần xem xét, sẽ cho chúng ta câu trả lời sớm nhất.”
“Xem xét? Hợp đồng béo bở như thế mà họ còn cần xem xét?” Gã dường như mất kiềm chế hét lên.
Viên thư ký tần ngần muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn vẻ giận dữ của cấp trên, anh ta cũng không dám mở miệng.
Thấy nét mặt muốn nói lại thôi của người trước mặt, gã cố gắng điềm tĩnh trở lại: “Anh muốn nói gì cứ nói thẳng.”
Thấy gã đã bình tĩnh hơn, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: “Việc là… Theo như những gì mà tôi điều tra, cũng là bên phía những công ty kia tiết lộ, họ không phải không muốn cùng chúng ta hợp tác, chỉ là có bên thứ ba gây sức ép khiến họ không thể không làm như vậy.”
“Bên thứ ba?” Gã ngạc nhiên hỏi lại.
“Dạ phải.” Viên thư ký gật đầu.
“Là ai mà lại có thực lực như vậy?”
“Tôi đã dò hỏi nhưng những người mà tôi tiếp xúc đều không thể nắm rõ tường tận, chỉ biết là một công ty của Mỹ, còn đích xác là công ty nào thì họ không biết. Tôi cũng đã cố gắng điều tra nhưng vẫn không có bất cứ thông tin nào.”
Lại là công ty ở Mỹ? Gã đã nghe ba gã nhắc về sự việc này, hơn nữa ông còn nói bên đó còn chỉ đích danh gã. Gã tự hỏi bản thân, gã nào có chút liên quan gì đến công ty ở Mỹ kia? Đến lãnh thổ đó gã còn chưa bước chân tới, hà cớ gì lại có liên quan đến một phần tử ở đó đây?
Gã lại một lần nữa day day huyệt thái dương suy nghĩ về vấn đề rắc rối này.
Một ý nghĩ bất ngờ hiện lên trong đầu: Công ty ở Mỹ? SLC không phải có trụ sở chính là ở Mỹ sao? Mà người đàn ông kia lại làm việc ở SLC? Không lẽ tất cả đều do người đàn ông kia?
Gã lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng phủ định ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Gã tự nói với bản thân: không thể nào! Người đàn ông kia không thể nào có thế lực đến vậy!
Phải rồi, không phải gã vừa mới nhờ vả một người quen cũ hay sao? Được rồi, gã sẽ cố gắng nhẫn nhịn chờ đợi thêm một thời gian nữa rồi lại tính tiếp.
Thở dài một cái, gã cất giọng trầm trầm: “Tôi biết rồi, anh tiếp tục cho người dò hỏi bên SLC, có động tĩnh gì liền báo cho tôi. Còn nữa, soạn thảo lại hợp đồng với bên đó, khi nào biết Giám đốc điều hành mới là ai, lập tức liên hệ đàm phán.”