“William, có người điều tra thân thế của anh.”
Tề Phong đang bận rộn với chiếc laptop của mình thì JK bất ngờ xộc vào phòng làm việc của hắn kêu la thất thanh. Thế nhưng hắn dường như không bận tâm lắm về điều cậu ta vừa nói, vẫn đang chuyên tâm múa những ngón tay điêu luyện trên bàn phím.
JK thấy vậy liền tiếp tục vừa gọi vừa tiến tới sau lưng hắn: “William, anh…”
Ngay khi vừa nhìn thấy màn hình laptop của hắn, miệng cậu ta liền ngậm chặt. Chính là không chờ cậu ta đến báo, hắn đã biết rồi, thậm chí còn đang bắt tay giải quyết.
Chỉ chưa đầy năm phút tính từ lúc JK bước vào, Tề Phong đã chính thức dừng đôi tay của mình lại, sau đó ngả người về ghế dựa nở nụ cười tà mị.
“Đối phương cũng chẳng ra gì. Nói đi, có chuyện gì mà khiến cậu vội vàng như thế?”
“Có người điều tra anh, mà hình như chỉ để ý đến chức vụ ở SLC.” JK chống cằm lên thành ghế da của hắn trả lời.
Hắn liếc mắt nhìn cậu ta, gằn giọng nói: “Cút ra chỗ khác.”
“Anh…”
JK còn chưa kịp nói ra ý tứ của mình thì liền bị cặp mắt sắc lạnh của hắn một lần nữa chiếu tới.
Nhìn sang người phụ nữ đang ngồi cạnh hắn, cậu ta tố khổ: “Chị dâu nhỏ, chị xem anh ấy suốt ngày la mắng em.”
Tần Nhã Linh cười gượng. Cô chính là không biết phải hành xử như thế nào cho đúng.
Tề Phong xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Em mặc kệ cậu ta, cứ xem tài liệu đi. Chỗ nào không hiểu thì hỏi anh.”
Cô gật đầu nhìn hắn, lại nhìn sang JK rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Bị chị dâu nhỏ bỏ mặc, JK đành phải cun cút đi về phía bàn bên kia, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, trong lòng âm thầm mắng: “Suốt ngày nhét cẩu lương cho tôi ăn. Tôi hận mấy người!”
Tề Phong liếc JK một cái, sau đó mới cùng anh ta nói về chuyện ban nãy: “Nếu tôi đoán không sai, người vừa đột nhập vào hệ thống bảo mật của tôi và người điều tra tôi là cùng một người.”
“Xử lý xong rồi?”
“Cho dù tôi không cần đụng tay vào, đối phương cũng chẳng thể nào phá được bảo mật mà tôi thiết lập. Chỉ là, tôi thấy cách thức đối phương có vẻ hơi quen, nên tôi gửi tặng lại chút quà đáp lễ.” Hắn cười như không cười trả lời.
JK khẽ nheo mắt: “Sẽ không phải cũng bị anh cho một vố giống tôi đấy chứ?”
Hắn cười như không cười: “Cậu nói xem?”
Nhìn nụ cười của người đối diện, JK chợt thấy lạnh sống lưng. Kiểu này thì anh chỉ có thể cầu phúc cho kẻ dám đột nhập vào máy chủ của hắn, hi vọng bọn chúng đừng quá sốc.
“Cách thức hơi quen? Anh có biết chính xác là ai không?” JK nghi hoặc hỏi.
“Cũng không thể đoán chính xác là ai, có điều tác phong khá giống với cậu đấy.”
“Giống tôi?” JK chỉ vào mặt mình hỏi lại.
“Đồng môn thì tôi nghĩ là không rồi. Cho nên tôi đoán là học trò của cậu.” Tề Phong khoanh hai tay trước ngực nhìn JK cười nói.
“Đến tôi còn chịu thua cậu chứ nói gì mấy bọn nhãi nhép.”
JK sau khi có chút tên tuổi trong giới hacker, một số người biết được thông tin của anh liền tìm đến mong được chỉ dạy, thế nhưng không phải ai cũng được anh chiếu cố, mà cho dù có được chiếu cố đi chăng nữa cũng không chắc sẽ tiếp thu được toàn bộ.
Tính đến hôm nay, JK có tổng cộng hơn mười đệ tử, nhưng tâm đắc nhất thì chỉ có hai người đạt được trình độ nhất định. Trong lòng anh ta lúc này chỉ hi vọng sẽ không phải là một trong hai người này.
Mấy năm trước, hệ thống bảo mật của SLC do Tề Phong thiết lập đã khiến JK trày đã tróc vảy cũng chỉ mò vào được hai tầng, kết quả sau đó còn đi luôn cả dàn máy tính khủng. Huống chi sau ngần ấy năm, hệ thống dĩ nhiên cũng phải ngày càng được nâng cấp hơn. Hàng tháng cậu ta còn phải đích thân giúp hắn kiểm tra, cho nên hiện tại hệ thống tối ưu như thế nào, cậu ta đương nhiên nắm rõ.
Điều mà JK không ngờ là có người lại có thể phá được tường lửa của máy chủ tổng bộ, không ai khác chính là người phụ nữ đang xuất hiện ở đây, đã thế còn chỉ ra lỗ hổng và giúp nâng cấp thêm một tầng. Đến mức này thì cho dù hacker mạnh cỡ nào cũng khó mà phá vỡ được.
JK âm thầm cảm thán trong lòng: “Đúng là cặp vợ chồng biến thái! Sau này bớt dây vào để bảo toàn tính mạng.”
Tề Phong nhếch miệng cười trào phúng: “Cho nên kết quả thế nào không cần bàn. Có điều, kẻ này lá gan cũng không nhỏ.”
JK vuốt cằm suy tư một lúc rồi lên tiếng: “Nếu đối phương là đồ đệ của tôi thì thằng nhóc này não có vấn đề. Trước đây tôi đã từng cảnh cáo không được mò vào SLC chơi, vậy mà giờ vẫn cố mà vào. Điều này chỉ có thể nói, thằng nhóc này là được nhờ vả rồi.”
Tề Phong gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Đã rất lâu rồi chưa từng có người nào có hứng thú với bảo mật của tôi, nay tự nhiên lại xâm nhập, lại còn muốn điều tra chức vụ của tôi. Cộng với tình hình hiện tại, khiến tôi liên tưởng người đứng đằng sau tất cả…”
“CMC?” JK tỏ ra hứng thú.
“Chắc là nghe phong phanh việc tôi dẫn đầu đoàn thanh tra huyết tẩy chi nhánh Hoa quốc nên bọn họ đang suy đoán thân phận của tôi, lại muốn biết trong SLC tôi giữ chức vụ gì đây mà.”
Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh liền ngẩng đầu nhìn hắn, mi tâm cũng nhíu lại. Cô cũng xém chút quên mất đám người bên CMC.
Xem ra những ngày qua bọn họ phô trương thanh thế quá nên mới khiến họ lo sợ đây mà. Chỉ là bọn họ sẽ không thể nào ngờ được thân phận người đàn ông của cô sẽ khiến họ kinh hãi đến mức nào. Thật sự có chút chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của đám người đó.
Tề Phong im lặng vài giây rồi nói tiếp: “Nếu đã như vậy, sắp tới tôi lại phải cho đối phương chút quà nữa rồi.”
Ngay lúc này, Thomas cầm một túi giấy lớn bước vào lên tiếng: “Thiệp mời đã xong rồi đây, cậu xem lại đi.”
Cầm một tấm thiệp trên tay nhìn qua một lượt, hắn gật đầu: “Được rồi, cậu cho người gửi đi đi. Nhớ đừng quên gửi bên CMC.”
“Tôi biết rồi.” Thomas nhận lấy tấm thiệp gật đầu.
Như nhớ ra điều gì, Tề Phong lên tiếng: “À, để lại cho tôi vài tấm, tôi đưa cho bên gia đình vợ.”
Nghe hắn nhắc đến gia đình mình, Tần Nhã Linh ngẩng đầu lên hỏi: “Đưa cho gia đình em làm gì?”
Hắn gật đầu: “Em là Giám đốc điều hành mới nhậm chức mà. Nhân vật chính thì phải mời người nhà đến chung vui chứ! Hay em không định để cho gia đình biết?”
Cô tần ngần suy nghĩ. Thân phận của Tề Phong, cô vẫn chưa nói với gia đình mình vì cho rằng chuyện đó không cần thiết. Dù hắn có gia thế như thế nào thì cũng vẫn là chồng cô, là con rể của cha mẹ cô. Hơn nữa nếu nói ra rồi, gia đình cô sẽ lại thêm lo lắng khi cô gả vào nhà hào môn. Vậy thì thà cứ giấu nhẹm đi còn hơn. Nếu như họ phát hiện ra thì cô thừa nhận cũng không muộn.
Hắn nói tiếp: “Em trở thành Giám đốc điều hành sẽ được báo chí nhắc đến, sớm muộn mọi người trong gia đình em cũng sẽ biết. Nếu đã vậy thì chi bằng đưa họ tới buổi họp báo, đường đường chính chính công khai, để mọi người trong gia đình em đều có thể ngẩng cao đầu trước mặt đám người kia. Như vậy không phải tốt hơn sao?”
Tần Nhã Linh nhìn Tề Phong đang mang theo vẻ mong đợi khiến cô không cách nào có thể từ chối.
Được rồi, vậy cứ theo như ý hắn muốn đi. Lại nói, người đàn ông của cô đường đường là Tổng tài SLC, cô còn sợ cái gì nữa đây?
“Cứ làm theo ý anh đi.” Cô thoả hiệp.
Tề Phong hài lòng gật đầu. Người phụ nữ của hắn phải mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa hắn thừa tự tin khiến cho tất cả mọi người phải ngẩng đầu mà dõi theo cô, nhất là đám người CMC, bọn họ nhất định phải hối hận vì dám gây thương tổn cho cô và xem thường gia đình cô.
Quay sang Thomas, Tề Phong lên tiếng: “Thomas, mọi kế hoạch cứ như cũ tiến hành. Có điều hôm đó, các cậu để ý bên phía gia đình vợ tôi, tránh đừng để đám người bên CMC tiếp xúc quá gần, càng không được để cái gã kia có cơ hội động vào vợ tôi.”
“Này anh không cần phải lo, trừ khi anh ở bên cạnh họ, thời gian còn lại cứ để bọn tôi giải quyết.” JK nhanh nhẩu nói.
“Vậy JK, việc này giao cho cậu. Hôm đó tôi cũng phải lo nhiều việc, cũng cần phải cùng William đi chào hỏi nhiều người như thông lệ, cho nên tôi không thể quan sát được toàn bộ hội trường. Cậu nói mọi người đừng để chuyện không hay xảy ra.” Thomas nhắc nhở JK lại lần nữa.
“Biết rồi, hai anh cứ an tâm làm việc của mình, bảo đảm không có bất cứ chuyện gì không hay xảy ra.” JK khẳng định chắc nịch.
“Tốt nhất là vậy. Cái tính cẩu thả của cậu, mê ăn mê uống tôi còn lạ gì?” Thomas nhìn chằm chằm JK nói.
“Biết rồi biết rồi. Không phải còn có Andrew, Jason, còn cả Alex nữa hay sao?” JK chống chế.
Thomas lúc này mới nhớ đến Jason. Xíu nữa anh cần phải nhắc nhở riêng cậu ta, hi vọng hôm đó cậu ta sẽ không làm ra hành động gì quá khích.
“Dù sao thì cậu cũng nên tiết chế bản thân đi.” Thomas một lần nữa nhắc nhở.