Kết cục đã rõ, cha con Trần Minh Vĩ dù có không chấp nhận cũng vẫn phải cắn răng mà chịu. Cơ ngơi ông ta gầy dựng cả đời, cuối cùng cũng mất về trên tay người mà có chết ông cũng không ngờ đến.
Tần Nhã Linh nở nụ cười giễu cợt nhìn cha con Trần Trung Đức, sau đó hất cằm ra hiệu cho vị luật sư đứng bên cạnh. Anh ta hiểu ý liền lên tiếng: “Vậy cổ đông Trần, xin mời ông rời khỏi ghế chủ tịch.”
Trần Minh Vĩ quét mắt nhìn cô, xong phải vịn vào tay Trần Trung Đức mới đứng lên được. Gã đỡ ông ngồi vào ghế của mình, còn bản thân thì đứng bên cạnh ông ta.
Tần Nhã Linh cũng chẳng buồn đứng lên ngồi vào cái ghế kia, cứ thế hiên ngang ngồi tại chỗ khoanh tay trước ngực bày ra bộ dáng cao cao tại thượng.
Vị luật sư tiếp tục nói: “Bắt đầu từ giờ phút này, bà Tần Nhã Linh chính thức kiêm chức chủ tịch CMC, có quyền hạn tuyệt đối can dự vào tất cả các cuộc họp lớn nhỏ trong tập đoàn, bao gồm việc quyết định hình thức kinh doanh, điều động nhân sự, và các công tác liên quan.”
Cả phòng họp im phăng phắc không ai dám lên tiếng bởi họ biết cho dù có lên tiếng cũng không thể thay đổi được gì. Tân chủ tịch nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần, tương đương nắm quyền lực tuyệt đối, mọi quyết định của cô không ai có quyền bác bỏ.
Giữ nguyên khuôn mặt lạnh như băng, Tần Nhã Linh bắt đầu ra chỉ thị: “Điều đầu tiên tôi xin tuyên bố cắt chức Giám đốc kinh doanh Trần Trung Đức. Toàn bộ nhân sự của tập đoàn sẽ được cơ cấu lại, trong lúc đó mọi công tác vẫn diễn ra bình thường. Điều thứ hai, để đảm bảo tập đoàn hoạt động dưới tay tôi không có bất kỳ sai sót nào, tôi đã mời công ty kiểm toán đầu giờ chiều nay thành tra toàn bộ chứng từ sổ sách của tập đoàn. Nếu như tra ra có bất cứ sai lệch nào, những người có liên quan đều sẽ dựa theo quy định của pháp luật mà truy tố trách nhiệm.”
Sắc mặt cha con Trần Trung Đức một lần nữa tái mét không còn nửa giọt máu. Lời tuyên bố của cô chẳng khác nào một bản án tử hình đối với cha con họ bởi lẽ một khi sổ sách bị thanh tra, dù ít dù nhiều cũng sẽ có sai lệch. Lại nói, hầu hết sổ sách của các công ty đều sẽ có biển thủ công quỹ, cộng thêm việc khai man chứng từ để trốn thuế. Chính vì vậy trước khi đến kỳ kiểm toán hàng năm cần phải có sự chuẩn bị để không bị phát hiện.
Bây giờ tân chủ tịch đột nhiên phát lệnh kiểm toán mà cựu chủ tịch chắc chắn là người bị quy trách nhiệm nặng nề nhất. Chính ông ta cũng không thể nắm chắc con số cụ thể, chỉ biết rằng đó là con số không hề nhỏ. Theo thời gian phát triển của công ty, con số biển thủ chắc chắn cũng tăng theo cấp số nhân. Chẳng qua ông ta cho rằng chiếc ghế chủ tịch của mình sẽ không bao giờ bị lung lay cho nên mới an yên qua nhiều năm như vậy. Lúc này đây, ông ta dường như đã đoán được số mệnh của mình.
Tần Nhã Linh một lần nữa liếc mắt nhìn Trần Minh Vĩ cười lạnh. Sổ sách chứng từ của CMC cô sớm đã cho người xem xét, hiện tại chỉ là đang công khai mà thôi. Đợi sau khi kết thúc kiểm toán, cha con các người đợi ngồi nhà đá đền tội đi.
Thấy sự việc đã đi đến hồi kết, vị luật sư một lần nữa lên tiếng: “Cựu chủ tịch, giám đốc Trần, hai người có nửa ngày để bàn giao và thu thập đồ đạc.”
Anh ta dừng lại một chút quét mắt toàn bộ phòng họp rồi dõng dạc tuyên bố: “Trong khoảng thời gian công ty kiểm toán tiến hành thanh tra, tất cả cổ đông và nhân viên công ty không được rời khỏi thành phố này cho đến khi kiểm toán kết thúc. Các cá nhân có hành vi vi phạm sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới. Nếu để chúng tôi phát hiện có người trốn tránh tự ý rời đi, chúng tôi sẽ trực tiếp yêu cầu pháp luật can thiệp. Mong tất cả các vị hợp tác để việc kiểm toán được tiến hành nhanh chóng và chính xác. Cảm ơn.”
Vị luật sư nói xong, khoé miệng Tần Nhã Linh khẽ cong lên rồi đứng dậy khỏi ghế, không nhanh không chậm cất giọng: “Cuộc họp cổ đông kết thúc tại đây. Cựu chủ tịch, hi vọng đến chiều nay tôi đã có thể vào phòng làm việc của mình.”
Dứt lời, cô lập tức xoay người hiên ngang đi ra khỏi phòng họp để lại bóng lưng tiêu sái cho những người ở lại. Đoàn người theo cô cũng cất bước theo sau, trả lại không gian yên ắng như chưa từng bước chân vào.
Không lâu sau, những người còn lại trong phòng họp cũng lục tục rời đi trở về chỗ của mình. Liền sau đó cả tập đoàn xào xáo cả lên khi biết được tập đoàn đã đổi chủ, cộng thêm việc bị kiểm toán càng khiến cho những người có liên quan đến việc làm sổ sách chứng từ khống phải run rẩy sợ hãi.
Tuy rằng cô tuyên bố như vậy nhưng không có nghĩa cô sẽ truy tố đến cùng, bởi lẽ họ cũng chỉ là những người làm công ăn lương, buộc phải thực thi mệnh lệnh của cấp trên. Cô không phải người quá tuyệt tình, nếu như trong phạm vi chấp nhận được, cô sẽ bỏ qua, hoặc là sa thải, hoặc là kiểm điểm. Chỉ riêng cha con Trần Trung Đức thì cô tuyệt không bỏ qua.
Công ty kiểm toán mà Tần Nhã Linh mời đến làm việc vô cùng hiệu quả, chỉ mất một tuần mà đã hoàn thành và cho ra kết quả cuối cùng.
Dựa theo số liệu cụ thể, việc truy tố những người có liên quan cũng tiến hành ngay sau đó và rất nhanh cũng đến ngày mở phiên tòa phúc thẩm. Song song đó, toàn bộ nhân sự của CMC cũng đã được cơ cấu lại và đi vào hoạt động để kịp tiến độ bàn giao hợp đồng đến hạn cho công ty đối tác.
Trong khoảng thời gian này, SLC cũng diễn ra cuộc họp thường niên nên Tề Phong cùng đám Thomas cũng phải trở về Mỹ một chuyến. Tần Nhã Linh tuy chỉ có một mình điều hành CMC nhưng không thể làm khó cô vì trước đó cô đã được hắn dạy dỗ đến nơi đến chốn, cũng cho trợ thủ ở bên cạnh giúp đỡ.
Vì còn mất thời gian để sang Hà Lan thu thập công ty của ông Jim và cho Jenifer một bài học nhớ đời nên mãi đến gần ngày mở phiên tòa, Tề Phong mới trở lại để cùng Tần Nhã Linh thu dọn chiến trường.
Với những bằng chứng thép trong tay, tất cả những người có liên quan đến việc làm giả số sách chứng từ đều bị truy tố. Người lãnh án cao nhất là Trần Minh Vĩ, tiếp đó là Trần Trung Đức, không chỉ phải ngồi tù mà còn phải đền bù thiệt hại đã gây ra. Số tiền thu được từ việc bán cổ phần còn lại dĩ nhiên không đủ để bù vào cho dù cổ phiếu đã tăng lên sau khi Tần Nhã Linh tiếp quản tập đoàn, cho nên tài sản của ông ta cũng bị đem đi thành lý toàn bộ và dĩ nhiên vẫn không thể bù vào con số khổng lồ đã thâm hụt kia.
Trần Minh Vĩ chỉ trong một thời gian ngắn mà như già hơn chục tuổi, Trần Trung Đức cũng chẳng khá hơn là bao. Mẹ của gã – Lưu Tuệ Hinh, từ quý bà thanh cao trở thành người trắng tay cũng vì thế mà suy sụp, tìm đến Tần Nhã Linh cầu tình nhưng bị cô ngó lơ không đoái hoài tới.
Cô không dùng những lời lẽ khó nghe với bà ta đã là sự nhân từ nhất rồi, muốn cô bỏ qua đó là điều không bao giờ xảy ra. Âu cũng là ác giả ác báo.
Kết thúc phiên tòa, Trần Trung Đức yêu cầu được gặp Tần Nhã Linh lần cuối, Tề Phong ngoài mặt không muốn nhưng cũng vẫn cùng cô đến gặp gã.
Nhìn hai người hạnh phúc bên nhau, Trần Trung Đức chỉ biết lặng lẽ nuốt cay đắng vào lòng. Ngoài xin lỗi cũng chỉ biết chúc phúc cho cô. Là vì gã không biết trân trọng cô, cái giá phải trả như thế này cũng không hề oan uổng. Chẳng qua là gã liên lụy đến cha mẹ, khiến cho họ đến cuối đời phải chịu khổ sở.
Khi chỉ còn hai người đàn ông với nhau, Tề Phong cười nửa miệng nói: “Tôi đã cảnh cáo anh rồi, là anh không chịu an phận, vậy thì cũng đừng trách ai.”
Trần Trung Đức nhìn hắn, giống như được khai sáng tức thì: “Anh rốt cuộc có thân phận gì? Một người bình thường làm sao có thể dễ dàng khiến chúng tôi lâm vào bước đường này?”
Hắn khẽ nhún vai: “Trong lòng anh không phải đã rõ rồi sao? Nhưng sự thật là tôi không nhúng tay vào, nếu như là tôi tự ra tay, làm gì có chuyện kéo dài đến tận bây giờ. Anh nên cảm thấy biết ơn vì Nhã Nhã đã nương tay với anh.”
Gã biết chứ, cô vẫn là nhân từ thiện lương như vậy, không tuyệt tình đến độ đuổi cùng giết tận. Đến cuối cùng cô vẫn để cho Trần Minh Vĩ được tại ngoại không phải chịu cảnh giảm cầm sau song sắt, gã nên cảm thấy biết ơn vì điều đó.
Trần Trung Đức vẫn còn canh cánh trong lòng về thân phận của Tề Phong, không nhịn được lại hỏi một lần cuối: “Anh rốt cuộc là ai?”
Nếu đã cố chấp muốn biết vậy thì hắn cũng không cần thiết phải giấu nữa, để cho gã tâm phục khẩu phục đi.
Hắn nhìn gã nở nụ cười khinh miệt: “Tổng tài SLC là tôi.”
Dứt lời, hắn xoay lưng rời khỏi, để lại cho Trần Trung Đức bóng lưng cao ngạo đủ để vùi dập gã không còn manh giáp.
Trần Trung Đức cười khổ. Hắn nói không sai, nếu là hắn ra tay, gã thật sự không thể an ổn đối mặt với cô đến giờ phút này. Đổi lại, gã thật sự an lòng, Tần Nhã Linh xứng đáng có được một người yêu thương che chở cho cô hết mực. Gã thành tâm cầu chúc cho cô hạnh phúc viên mãn.