Tần Nhã Linh sau khi tiếp quản CMC thì cho sáp nhập với công ty xây dựng bất động sản Khang Huy đổi tên thành tập đoàn Khang Huy chuyên về cả hai lĩnh vực xây dựng và điện tử. Không lâu sau đó Tề Phong cũng chuyển giao công ty điện tử của ông Jim bên Hà Lan cho cô chuyên dùng sản xuất các thiết bị điện tử phân phối cho thị trường trong nước và quốc tế.
Việc sáp nhập và khuếch trương tập đoàn ngốn không ít thời gian của cô nhưng vì Tề Phong cho người tận lực hỗ trợ nên chỉ trong vòng ba tháng, Khang Huy cũng đi vào ổn định.
Vì không muốn bản thân phải quá lao lực cũng như giành thời gian cho người đàn ông của mình, Tần Nhã Linh chỉ giữ chức vụ chủ tịch trên danh nghĩa, việc điều hành tập đoàn đều giao lại cho Tần Trọng Khang và Lưu Gia Huy tiếp quản.
Tần Trọng Hải sau khi tham gia kỳ thi hàng năm của tổng bộ đạt yêu cầu thì cũng đã theo Andrew đi Mỹ nhận đào tạo, cô cũng thấy an tâm cho tương lai của cậu ta.
Hàng ngày cả hai đi làm ở hai nơi khác nhau nhưng Tề Phong vẫn giữ nhiệm vụ đưa đón Tần Nhã Linh mỗi ngày, cho dù công việc có bận rộn đến đâu cũng sẽ không tăng ca, và cô không được làm trái nếu không hắn sẽ không cân nhắc để cho cô được tự do làm việc mình muốn. Đó là điểm mấu chốt của hắn rồi, hắn sẽ không khoan nhượng thêm.
Cuộc sống của mọi người trong gia đình đều đã yên ổn, cũng đến lúc cô phải lo nghĩ cho cuộc sống của chính mình, về người đàn ông sẽ cùng cô đi đến cuối đời.
Tiết trời những ngày cuối xuân vô cùng mát mẻ, khắp nơi nắng dịu cùng hương gió trong lành thổi hương hoa phiêu tán khiến lòng người cũng bình yên rất nhiều.
Cầm trên tay giấy xét nghiệm của bệnh viện, Tần Nhã Linh vui vẻ bắt taxi đi thẳng đến toà nhà SLC.
Bước vào bên trong đại sảnh, lễ tân niềm nở chào cô bằng chức danh hiện thời “Tần tổng” vô cùng kính trọng, không chỉ về danh phận là vợ của Giám đốc điều hành, hơn cả là vị trí chủ tịch tập đoàn Khang Huy đã được không ít báo giới nhắc đến.
Ai nói phụ nữ không thể làm đại sự? Phụ nữ một khi đã bước chân ra ngoài xã hội, bằng bản lĩnh của chính mình cũng không bao giờ thua kém đấng mày râu. Tuy rằng cô có một cây đại thụ chống lưng nhưng nếu không có kiến thức và tầm nhìn thì cũng chẳng làm nên công trạng gì. Cho nên cô có được vị thế ngày hôm nay cũng là dựa vào bản lĩnh của mình, không ai có thể bác bỏ.
Thang máy chuyên dụng của Tổng tài đi thẳng lên trên và dừng lại tại tầng cao nhất của toà nhà.
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, lúc này còn chưa đến bốn giờ chiều, một ly cafe bổ sung tinh thần giúp đầu óc thanh tỉnh là vô cùng cần thiết, thế là cô quyết định đi phòng trà nước một chuyến.
Cầm ly cafe nóng hổi toả hương thơm dịu nhẹ, Tần Nhã Linh sắc mặt tràn ngập cao hứng đi về phía văn phòng Giám đốc điều hành gõ cửa.
“Mời vào.”
Bên trong phòng làm việc vang lên thanh âm quen thuộc, cô nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào. Chỉ là người đàn ông đang ngự tại bàn làm việc vẫn chuyên tâm xem văn kiện trên bàn, không có ý định ngẩng đầu xem người đến là ai.
Bước chân Tần Nhã Linh mỗi lúc một gần mang theo hương cafe đặc biệt khiến người nào đó khẽ nhíu mày. Hắn chính là đang sợ chính mình lầm tưởng người phụ nữ của mình đột nhiên xuất hiện bởi hương vị cafe mà cô tự mình pha chế là độc nhất vô nhị, cho nên trong tâm vẫn cố gắng chối bỏ, sợ càng hi vọng thì sẽ thêm thất vọng.
Mắt hắn càng dán chặt vào văn kiện trên bàn, miệng cất lên giọng điệu lạnh nhạt: “Để trên bàn rồi ra ngoài đi.”
Khoé miệng Tần Nhã Linh cong lên thấy rõ. Cô vẫn làm theo lời hắn đặt ly cafe xuống bàn nhưng giữa chừng lại đặt ngay trên phần văn kiện hắn đang xem.
Người nào đó bị quấy nhiễu đến phát bực liền ngẩng đầu nhìn xem là ai to gan dám làm càn trước mặt hắn. Đến khi nhìn thấy gương mặt kiều diễm đang nở nụ cười xinh đẹp động lòng người thì mọi buồn bực đều không cánh mà bay.
Hai mắt hắn sáng lên trông thấy. Thì ra hắn không phải đang lầm tưởng mà chính là người phụ nữ của hắn đang hiện hữu trước mặt. Thật sự là cho hắn một cái kính hỉ không nhỏ.
Đặt bút trên bàn, Tề Phong ngả lưng về ghế dựa, khoé miệng cong lên ra lệnh: “Lại đây!”
Tần Nhã Linh chỉ khẽ nhướn mày, sau đó thong thả cất bước vòng ra sau bàn làm việc tiến về phía hắn. Khi chỉ còn cách một sải tay, hắn liền nhanh chóng siết lấy eo cô đặt cô ngồi trên đùi mình rồi hung hăng ngậm lấy môi cô trừng phạt.
Có trời mới biết lúc này hắn muốn cô nhiều như thế nào nhưng nơi này là phòng làm việc, hắn vẫn nên kiềm chế thú tính của mình, đợi trở về rồi “ăn” cô cũng không muộn, hiện tại nếm thử chút khai vị cho thoả cơn đói khát cũng không tệ.
Môi lưỡi giao nhau, hắn chiếm lấy toàn bộ ngọt ngào của cô đến khi thoả mãn chính mình mới chịu dừng lại, cô chỉ có thể xụi lơ hô hấp khó nhọc nép vào ngực hắn như chú chim non cần được bảo vệ.
Sự chiếm hữu bá đạo này vô cùng đáng đánh, nhưng là cô thích, cho nên vẫn luôn vui vẻ tiếp nhận. Những lúc hắn như thế này, cô càng cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu của hắn giành cho cô và cô sẽ toàn lực đáp lại để chứng tỏ tình yêu của cô đối với hắn cũng không hề thua kém.
Sau khi ổn định nhịp thở, Tề Phong nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên đến đây?”
Tần Nhã Linh giang tay ôm lấy cổ hắn, cười ngọt ngào: “Nhớ anh nên đến tìm có được không?”
Người nào đó trong lòng như được rải mật, nhe răng cười vô cùng khoa trương: “Phải không?”
“Hay là em trở về nhỉ?” Cô tỏ ra giận dỗi.
Hắn siết chặt eo cô kéo sát lại, không cho cô có cơ hội chạy thoát: “Đừng mơ!”
“Công việc của anh xong chưa?”
Hắn cười: “Không quan trọng. Nói anh nghe xem sao đến đây lúc này, sao không gọi cho anh để anh đến đón?”
Tần Nhã Linh vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn hắn càng thêm dịu dàng: “Hôm nay là ngày đặc biệt nên em muốn cho anh ngạc nhiên.”
Tề Phong khẽ nhướn mày suy nghĩ. Ngày đặc biệt? Hắn thế nhưng lại không tìm ra được ý nghĩa đặc biệt của ngày hôm nay.
Nhìn vẻ mặt suy tư ngẫm nghĩ của hắn, cô cũng không có ý định làm khó, tự mình nói ra căn nguyên: “Ông xã, ngày này một năm trước, anh cứu em khỏi vụ tai nạn xe, cũng là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh nói xem có phải đặc biệt không?”
Khúc mắc được giải đáp, lòng Tề Phong càng thêm mềm mại, nhìn cô cất giọng cưng chiều: “Đúng là ngày đặc biệt, nhưng mà hôm đó không phải là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Không phải? Làm sao có thể?”
Cô nhíu mày nghi hoặc. Trí nhớ của cô rất tốt mà, làm sao có việc cô nhớ sai cho được? Nếu như cô đã từng gặp hắn trước đây thì cô phải có ấn tượng chứ?
Lần này đến phiên hắn giúp cô giải đáp: “Lần đầu tiên anh gặp em, nếu anh đoán không lầm thì có lẽ là ngày đầu tiên em đến San Jose. Khi đó em chạy bộ buổi sáng, mà em hình như mải nói chuyện điện thoại với ai đó không để ý đến chung quanh, và vô tình va vào anh khi đến khúc cua.”
Hắn đột nhiên thở dài nói tiếp: “Có lẽ lúc đó anh quá mờ nhạt nên em chẳng có chút ấn tượng nào cả.”
Tần Nhã Linh lặng im suy tư, cuối cùng cô cũng nhớ ra có chuyện như thế thật liền đối hắn cười gượng: “Em nhớ rồi. Đúng là em mới đến San Jose từ hôm trước. Thật sự chúng ta gặp nhau lần đầu vào ngày đó à?”
Hắn gảy nhẹ mũi cô: “Còn có thể giả sao?”
Vuốt ve gương mặt và cánh môi cô, hắn mỉm cười: “Bà xã, thật không gạt em, ngày đó gặp em anh thật sự giống như trúng tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu. Chính anh cũng không tin vào điều đó nhưng anh không thể phủ nhận được. Cũng từ lúc ấy, ngày nào anh cũng âm thầm chạy bộ theo em nhưng em không hề hay biết. Cũng may anh vẫn luôn làm điều đó, nếu không sao có thể kịp thời cứu em khỏi vụ tai nạn kia.”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng cô khẽ chảy qua dòng nước ấm. Thật không ngờ người đàn ông này lại có thể vì cô mà làm tới mức này. Tiếng sét ái tình sao? Cô cũng không tin lắm nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì không thể. Chẳng phải khi hắn cứu cô khỏi vụ tai nạn, cô cũng giống như bị chạm sợi dây thần kinh nào đó mà đồng ý mọi điều kiện của hắn hay sao? Nếu như cô không đồng ý chăm sóc hắn, cô và hắn liệu sẽ có ngày hôm nay?
Sau tất cả, người có duyên sẽ gặp được nhau, người có tình sẽ về bên nhau, luật nhân quả bù trừ, trước nay chưa từng sai. Mà cô và hắn cũng là có một mối duyên phận không tầm thường: cô sống lại một đời cũng là để cùng hắn viết nên hai chữ “duyên phận”, hai người sống ở hai nửa trái đất tìm về với nhau để hoàn thành ước nguyện của bậc trưởng bối đã khuất.
Nếu đây không phải là “duyên trời định” thì còn có thể định nghĩa như thế nào nữa đây? Cô và hắn, kiếp này định sẵn thuộc về nhau, không ai có thể tách rời.