Cả người được giải thoát khỏi Trần Trung Đức, Tần Nhã Linh nhanh chóng chạy đến nơi an toàn.
Nhìn thấy điện thoại được đặt ngay trên bàn, cô nhanh chóng cầm lấy, bấm số gọi đi.
Điện thoại vừa thông, không chờ bên kia nói tiếng nào, cô liền kêu la thất thanh: “Anh hai, cứu em! Trần Trung Đức, hắn muốn cưỡng bức em!”
Đầu bên kia, Tần Trọng Khang – anh trai của cô cất giọng hoảng hốt: “Em đang ở nơi nào?”
Cô không nói lời dư thừa, nhanh chóng nói ra địa chỉ nơi mình đang ở, không quên bồi thêm một câu: “Anh nhớ báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!”
Tần Trọng Khang còn chưa nói được thêm câu nào nữa thì bên trong điện thoại đã vang lên tiếng “tút tút” báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.
Tần Nhã Linh cũng hoảng hồn khi điện thoại trên tay bị Trần Trung Đức giật phăng đi. Sự sợ hãi vừa mới giảm đi chưa lâu nay lại tiếp tục dâng cao.
Kiếp trước trong tình cảnh này, cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, huống chi là cầm được điện thoại báo tin cho người nhà đến cứu.
Sau đó cô cũng ngậm bồ hòn làm ngọt, tự mình thống khổ, không dám nói cho bất cứ ai biết chuyện xảy ra chỉ vì không muốn người nhà lo lắng, cũng muốn cho yên chuyện tiếp tục sống qua ngày.
Chỉ là cô càng cam chịu thì hắn lại được nước lấn tới, không muốn cho cô được sống an ổn, để rồi cô lại bị hắn cưỡng bức thêm một lần, dồn vào đường cùng chỉ có thể tìm đến cái chết.
Nếu như hắn không chịu buông tha cho cô, vậy thì để cô tiễn hắn một đoạn đi.
Chỉ cần báo cảnh sát, sau đó cô đâm đơn kiện, không tin pháp luật không khiến hắn trả giá.
Với thân phận của hắn, ít nhiều cũng sẽ khiến cánh nhà báo rục rịch soi mói, liền có thể khiến hắn bị người đời trỉ trích, xã hội khinh miệt. Chỉ cần có thể khiến hắn thân bại danh liệt, danh dự của cô không đáng nhắc tới, cô sẽ gánh chịu hết.
Mặc kệ trên người chỉ còn bộ nội y, Tần Nhã Linh chạy thục mạng rời khỏi căn phòng ấy đi xuống lầu, một đường chạy vào phòng bếp cốt để tìm thứ gì đó phòng thân.
Đáng tiếc chẳng thể tìm được thứ gì ra hồn bởi vì phòng bếp vẫn còn chưa mua sắm vật dụng.
Đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, ánh mắt cô dừng lại trước mấy chai rượu đã được xếp ngay ngắn trên quầy bar. Cô chạy nhanh đến cầm lấy cổ một chai rượu, nắm chặt trong tay.
Trần Trung Đức lúc này cũng vừa vặn bước vào. Hắn đăm đăm nhìn cô, cười ngả ngớn: “Nhã Nhã, em còn định chạy đến khi nào?”
Tần Nhã Linh hai mắt tràn ngập tơ máu. Cô giơ chai rượu ra trước mặt hắn, run rẩy hét lên: “Anh đừng qua đây!”
Nghe cô kêu gào, hắn chẳng những không thương xót mà càng thêm cao hứng, từng bước đi về phía cô, cất giọng khiêu khích: “Em sẽ làm gì?”
Lý trí nhất thời bị sự sợ hãi cắn nuốt, Tần Nhã Linh tay cầm chai rượu nhắm thẳng vào đầu hắn đập xuống.
Màu đỏ chói mắt từ tóc hắn chảy xuống trán, sau đó vương vãi trên chiếc áo sơ mi tối màu.
Là màu đỏ của rượu hay màu đỏ của máu, không ai có thể nhìn ra nhưng Trần Trung Đức thì biết, thứ chất lỏng màu đỏ đó bao gồm cả máu và rượu.
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười tàn nhẫn, đôi chân tiếp tục cất bước về hướng Tần Nhã Linh, nhìn cô bằng ánh mắt khát máu.
Bàn tay còn cầm nửa thân trên của chai rượu vỡ nát trở nên run rẩy, cô vẫn không chịu từ bỏ cơ hội thoát khỏi bi kịch khi xưa, cố gắng dồn hết sức lực vào cổ tay, nhắm thẳng chai rượu sứt mẻ vào người hắn.
“Anh đừng qua đây!”
Trần Trung Đức cười càng thêm sảng khoái: “Cùng lắm cả hai chúng ta cùng nhau chết tại đây. Được chết cùng em, anh cũng không còn gì hối tiếc. Em chỉ cần biết trên đời này không có ai yêu em nhiều hơn anh đâu!”
Hắn ưỡn ngực về phía cô, chỉ vào ngực của mình: “Đây, chỗ này, em đâm đi. Không có em, nó đập còn có ý nghĩa gì nữa.”
Chân hắn lại bước thêm một bước về phía cô, vừa vặn thân chai sứt mẻ ghim vào ngực hắn, máu tươi bắt đầu chảy xuống, thấm vào chiếc áo sơ mi của hắn.
Thấy hắn lại muốn ép tới, cô sợ hãi buông chai rượu ra, ngã quỵ, hai tay ôm chặt lấy chính mình, không ngừng run rẩy, lệ nóng cũng từ từ lăn dài.
Còn hắn, cầm lấy cổ chai nơi cô vừa buông ra, rút mạnh. Tức thì máu tươi trào ra.
Có lẽ do mất máu quá nhiều, Trần Trung Đức sau đó cũng ngã xuống sàn, nằm im bất động.
Không lâu sau, từng bước chân dồn dập tiến về phía phòng bếp nhưng cả hắn và cô đều không mảy may có chút động tĩnh.
Đến khi chiếc áo vest được khoác lên vai, Tần Nhã Linh mới hồi hồn trở lại, nước mắt cũng đã ngừng chảy tự lúc nào.
Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, mặt không biểu cảm cất giọng khàn đặc: “Anh hai!”
Tần Trọng Khang ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không cần sợ, có anh hai ở đây rồi.”
Sự bất an cùng hoảng loạn trong lòng Tần Nhã Linh vì một câu nói này mà buông xuống, cô nhào vào lòng anh trai mình, khóc thành tiếng.
Có lẽ bao uất ức cùng cam chịu bấy lâu nay của chính mình đã được giải thoát, cô khóc như chưa bao giờ được khóc, hệt như một đứa trẻ khi bị ngã đau được mẹ an ủi vỗ về.
Khóc đủ rồi, cô mệt mỏi mà thiếp đi trong lòng Tần Trọng Khang. Những chuyện xảy ra sau đó, cô hoàn toàn không hề hay biết.
Tần Nhã Linh tỉnh lại cũng đã là chuyện của hai ngày sau.
Bên ngoài phòng bệnh, mặt trời đã lên cao chiếu những tia nắng ấm áp, len lỏi vào khe màn cửa sổ hắt lên khuôn mặt trắng bệch của cô, cũng không thể làm cho cô thêm chút sức sống.
Đôi mắt sáng long lanh sinh động của trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là sự trống rỗng vô hồn, cũng giống như tâm tình của cô lúc này, lạnh lẽo thê lương.
Những gì bản thân đã trải qua, cả kiếp trước lẫn kiếp này, dường như đã trở thành bóng ma tâm lý, nhấn chìm cô trong bóng tối sâu thẳm mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng.
Nếu như có thể, cô chỉ ước gì mình không bao giờ tỉnh lại nữa, cứ thế chết đi! Nhưng là những người yêu thương cô, quan tâm cô thì sao? Cô không thể ích kỷ mà trốn tránh tất cả, sẽ chỉ khiến cho họ càng thêm đau lòng mà thôi.
Vì một kẻ nhẫn tâm độc ác như thế mà đánh đổi cả cuộc sống và tương lai của mình, có đáng không?
Không! Không đáng một chút nào!
Một mình đau khổ quằn quại để làm gì khi mà đối phương vẫn sống bình an hạnh phúc? Cô phải phấn chấn lên, quật cường lên, phải khiến cho người đã hại cô phải trả một cái giá xứng đáng.
Cách trả thù tốt nhất là bản thân phải sống vui vẻ và hạnh phúc không phải sao? Cho nên hiện tại, cô nhất định phải vực dậy chính mình, tìm cách khiến cho hắn cũng phải nếm trải một chút những đau khổ mà cô đã hứng chịu.
Quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên đang ngồi bên cạnh nhìn mình chăm chú, hai mắt phiếm đỏ, quầng thâm hiện rõ, sắc mặt cũng tiều tụy mấy phần, Trần Nhã Linh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Mẹ, thực xin lỗi, con khiến cho mọi người phải bận tâm rồi!”
Hà Bội Như – mẹ cô khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn con gái không giấu nổi sự lo lắng: “Nhã Nhã, con chịu khổ rồi.”
Từ lúc nhận được tin Tần Trọng Khang báo về, cả gia đình đều lo lắng đến mất ăn mất ngủ, mà bà lại là người chịu đả kích hơn cả.
Mấy ngày trước con gái đột nhiên thông báo hủy hôn sự, ai nấy đều phải xót xa. Đến hôm nay lại xảy ra cớ sự này, người làm mẹ như bà làm sao lại không đau lòng?
Nếu như có thể, bà chỉ ước gì người chịu khổ là chính mình chứ không phải là đứa con dứt ruột đẻ ra.
Nhìn người trước mặt đang cố gắng nhẫn nhịn để nước mắt không rơi xuống, Tần Nhã Linh nắm lấy bàn tay đã hằn vết chai sạn vì năm tháng của bà, ra sức trấn an: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng lại sinh bệnh.”
Hà Bội Như cũng nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô, nhẹ vỗ về: “Ừm, vậy thì tốt. Có đói không, mẹ có nấu cháo cho con, ăn một chút cho lại sức, con đã nằm đây hai ngày rồi.”
Cô mỉm cười gật đầu: “Vâng, phiền mẹ rồi. Con muốn ngồi dậy.”
Bà tiến đến giúp con gái điều chỉnh giường, lại lấy gối chặn sau lưng để cô có thể dựa vào, sau đó cầm lấy ca giữ nhiệt múc cho cô một chén cháo.
“Còn nóng đấy, con ăn đi.”