Sau khi ăn xong, Tần Nhã Linh lên tiếng hỏi: “Mẹ, anh hai đâu rồi?”
Hà Bội Như nhìn đồng hồ trên tường, trả lời: “Bác sĩ nói hôm nay con sẽ tỉnh nên chắc a Khang cũng sắp đến rồi.”
Quả nhiên không đến mười phút, Tần Trọng Khang dẫn theo hai đồng chí cảnh sát mở cửa phòng bệnh bước vào.
Cô biết, họ đến đây để làm gì, và cô đích thực đang mong chờ điều đó.
“Em thấy thế nào rồi, có tiếp chuyện cảnh sát được không?” Tần Trọng Khang đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng hỏi.
Tần Nhã Linh gượng cười, gật đầu: “Em tốt hơn rồi, anh yên tâm đi.”
Tần Trọng Khang nhìn em gái mình thêm một lần rồi mới nhường chỗ cho hai đồng chí cảnh sát bắt tay làm việc.
Vị cảnh sát đi đầu lên tiếng hỏi: “Cô có thể tường thuật sự việc xảy ra cách đây hai ngày được không?”
Tần Nhã Linh gật đầu, kể lại toàn bộ những gì xảy ra giữa cô và Trần Trung Đức, bao gồm cả mối quan hệ của hai người và nguyên nhân dẫn đến hành vi đồi bại của hắn.
Cô ngồi trên giường bệnh, hai tay vò chiếc chăn đến nhàu nát khi kể lại sự việc xảy ra hôm đó, sắc mặt cùng giọng điệu cũng theo từng câu nói mà biến hoá không ngừng, từ bình tĩnh thận trọng đến tức giận sợ hãi, cuối cùng là sự căm phẫn không cách nào che giấu.
Hai đồng chí cảnh sát là người đã trải đời, cũng có không ít kinh nghiệm trong vấn đề này, nhưng khi nghe Tần Nhã Linh tường thuật lại cũng cảm thấy chua xót theo.
Ài, bọn hắn dù có đồng cảm thì cũng phải làm theo phận sự, không thể thêm mắm dặm muối khiến sự việc thêm trầm trọng được.
Viên cảnh sát dựa theo lời khai của Tần Nhã Linh ghi nhận toàn bộ để làm hồ sơ vụ án, sau đó đưa cho cô đọc lại xem có sai sót chỗ nào không để còn điều chỉnh.
Sau khi cô ký tên xác nhận, viên cảnh sát làm nhiệm vụ hỏi thăm sự việc tiếp tục làm nhiệm vụ của mình: “Dựa theo lời khai của cô thì bị cáo Trần Trung Đức vi phạm tội danh bắt cóc và cưỡng bức không thành, còn cô là nạn nhân vì tự vệ nên mới khiến cho bị cáo chịu thương tích. Chúng tôi cũng đã đối chiếu hiện trường xảy ra sự việc, hoàn toàn trùng khớp với lời khai của cô. Vì vậy, cô có thể đâm đơn kiện bị cáo về hai tội danh trên. Không biết cô có muốn kiện hay không hoặc là đôi bên tự giải quyết?”
Khi nghe viên cảnh sát nói cô có thể kiện, cô liền không chút do dự, nghiến răng nói: “Có, tôi muốn kiện. Nhất định phải kiện!”
Viên cảnh sát khẽ nhíu mày khi nhìn thấy sát ý phóng ra từ ánh mắt lẫn giọng nói của Tần Nhã Linh, lặng lẽ thở dài trong lòng.
Tuy không phải lần đầu anh ta gặp phải trường hợp này nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy khí thế mạnh mẽ cùng sự kiên quyết của chính nạn nhân. Rất nhiều cô gái lâm vào hoàn cảnh này bị sang chấn tâm lý sau sự việc, phải mất một khoảng thời gian mới có thể bình phục để tiến hành bước kiện tụng đòi lại công đạo cho mình, thậm chí còn có người vì bị hành hạ quá mức dẫn đến thần kinh không ổn định.
Có lẽ cô gái trước mắt này chưa bị xâm phạm quá mức nên mới có thể bình tĩnh đến như vậy chăng? Âu cũng là một điều tốt.
Là một người đồng cảm cho cảnh ngộ của cô, cũng là một người thay mặt cho công lý, anh ta cũng chỉ có thể làm hết bổn phận của mình, cũng mong cho cô có thể nhận được câu trả lời công bằng của pháp luật.
Anh ta nhìn Tần Nhã Linh sâu thêm một giây, gật đầu: “Được, chúng tôi sẽ giúp cô thực hiện thủ tục kiện tụng. Cô có muốn chúng tôi giúp cô mời luật sư hay không?”
Tần Nhã Linh mặt không cảm xúc nói: “Vâng, nhờ anh.”
Anh ta lặng lẽ thở dài, sắc mặt cô gái này cũng tệ quá rồi.
“Được, chúng tôi sẽ giúp cô liên hệ luật sư. Vậy chúng tôi tạm dừng ở đây, nếu cần thêm thông tin chúng tôi sẽ liên hệ sau. Khi nào mở phiên tòa, bên phía toà án sẽ gửi thư triệu tập hoặc liên hệ trực tiếp với cô. Mong cô kiên nhẫn chờ đợi.”
Sau khi tiễn chân hai đồng chí cảnh sát, Tần Trọng Khang mới đến bên cạnh Tần Nhã Linh, lên tiếng hỏi han: “Em thật sự ổn chứ?”
Cô tần ngần một lúc lâu mới mở miệng: “Anh hai, em có khả năng thắng kiện sao?”
Tần Trọng Khang lâm vào trầm tư, không dám trả lời câu hỏi của cô.
Gia thế của Trần Trung Đức thế nào, anh ta làm sao không biết. Chưa nói đến mối quan hệ của gia đình hắn, chỉ cần dùng tiền liền có thể đè bẹp gia đình anh. Cho nên vụ kiện này, dù bên phía em gái có bằng chứng xác thực, chưa chắc có thể khiến hắn ta phải trả giá đích đáng.
Nhưng mà khoanh tay đứng nhìn, bỏ qua cho gã đàn ông khốn nạn kia thì anh thật sự không làm được, em gái phải chịu dày vò cả thể xác lẫn tinh thần cơ mà. Cho nên, dù chỉ có một tia hi vọng, anh cũng phải giúp em gái đòi lại công đạo.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tần Trọng Khang lên tiếng: “Dù có phải tán gia bại sản, anh cũng nhất định phải kiện đến cùng, không thể để cho em chịu ủy khuất như thế được.”
Hà Bội Như ở bên cạnh cũng thêm lời: “Đúng vậy, nhất định phải khiến cho thằng đó chịu trừng phạt thích đáng.”
Tần Nhã Linh nhìn hai người thân bên cạnh mình, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Cũng may cô không chết đi, được ông trời cho thêm cơ hội sống, nếu không gia đình cô chắc sẽ đau lòng lắm. Nhìn mà xem, họ yêu thương cô nhường nào, cô nhất định phải sống thật tốt, đáp lại tấm lòng của họ dành cho cô.
“Mẹ, anh hai, cảm ơn mọi người.”
Tần Trọng Khang xoa đầu cô, cất giọng cưng chiều: “Đứa ngốc, đều là người một nhà, khách sáo cái gì. Bây giờ điều em cần làm là ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ linh tinh, mọi việc cứ để anh hai lo liệu.”
Một tuần sau khi xuất viện trở về, Tần Nhã Linh cũng nhận được thư triệu tập của toà án.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, vụ kiện của cô bị phán quyết là không đủ bằng chứng để khiến Trần Trung Đức chịu sự trừng phạt của pháp luật. Hắn thế nhưng được hưởng án treo, chỉ bị bồi thường thiệt hại tổn thất tinh thần cho cô.
Bồi thường cái gì chứ? Cô cần những thứ đáng khinh đó sao? Ỷ vào bản thân có tiền có địa vị thì xem những người nhỏ bé không có xuất thân như cô phải ngậm bồ hòn làm ngọt? Tiền có thể mua được mạng sống cùng những tủi nhục mà cô đã phải chịu trong kiếp trước sao?
Không cam tâm với kết quả như vậy, Tần Trọng Khang tìm đến luật sư giỏi hơn để lật lại án kiện. Tốn không ít tiền nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Sau lần ra toà thứ ba vẫn nhận được kết quả như cũ, Tần Nhã Linh đã sắp không chống cự nổi nữa, cô lâm vào tuyệt vọng.
Thân cô thế cô giữa đám người có chức có quyền, có tiền có của, cô chỉ là con cá chơi vơi giữa đại dương mênh mông không chịu nổi sóng to gió lớn.
Suốt mấy tháng kiện tụng, tiền bạc mà cha mẹ cùng anh chị em tích góp đã vì cô mà mất đi hết thảy nhưng chẳng thu về kết quả mong đợi. Cô đã muốn buông xuôi, không cố chấp tiếp tục án kiện nữa.
Nhưng Tần Trọng Khang lại không chịu khuất phục, hắn muốn kiện thêm một lần cuối cùng nhưng không một luật sư nào dám nhận đơn kiện nữa.
Tần Nhã Linh lúc này cũng nhận ra rằng đối phương đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp chèn ép buộc cô phải bỏ cuộc và họ đã làm được.
Nếu như luật pháp không khiến hắn ta trả giá, thì cô sẽ tìm cách khác để trả thù. Ví như tìm đến sự giúp đỡ của người có địa vị, có tiền của nhiều hơn hắn!
Tần Nhã Linh âm thầm nhen nhóm một ý nghĩ táo bạo bởi vì cô đã nhớ ra một nhân vật có quan hệ trực tiếp đến công ty mà cô đang làm việc, CMC – công ty của gia đình Trần Trung Đức.
Tất cả những gì hắn nợ cô, cô sẽ đòi lại hết thảy, không chỉ khiến hắn táng gia bại sản mà còn phải thân bại danh liệt. Dù phải một lần nữa từ bỏ sinh mạng, cô cũng không hối hận.
Trước lúc đấy, cô cần phải làm tròn bổn phận của mình đối với gia đình, bù lại số tiền mà họ đã mất vì giúp cô kiện tụng. Không những thế, cô sẽ còn giúp họ khuếch trương tài sản hơn nữa, giúp cho công ty anh trai cô trở nên lớn mạnh, giúp thương hiệu thời trang của bác cô Tần Thu Ngọc ở bên Mỹ vượt xa hiện tại.
Nói đến Tần Thu Ngọc, bà ấy đã giúp cho ba mẹ cô có công việc nhàn nhã mà lương cao, thế nên gia đình cô mới có được cuộc sống sung túc đầy đủ.
Mặc dù tình cảnh của cô không nói cho bà, ba cô chỉ nói cần một số tiền lớn, bà ấy không chút đắn đo mà cho mượn không điều kiện.
Cho nên về tình về nghĩa, cô đều phải trả ơn cho bà ấy.
Tiếp theo đây, cô sẽ vạch cho mình một kế hoạch hoàn hảo để báo đáp người thân, song song đó sẽ bắt tay vào kế hoạch trả thù.
Cô, nhất định phải làm được!