Bị nói trúng tim đen, Tần Nhã Linh xấu hổ buông lời trái lòng: “Đúng là không tệ nhưng em thấy bộ đồ này đẹp hơn.”
Tề Phong cười như không cười: “Như nhau cả thôi. Miễn em thấy đẹp là được. Dù sao đây cũng là tâm huyết của em, anh cũng muốn góp chút công sức, em sẽ không ghét bỏ đâu nhỉ?”
Dứt lời, hắn một tay để sau lưng, một tay đưa về phía trước chìa ra trước mặt cô trong tư thế mời chào, ý muốn cô đặt bàn tay của mình lên để hắn dẫn đi, giống như phong cách quý ông phương Tây muốn mời người phụ nữ của mình nhảy một điệu Vanse trang nhã.
Không thể khước từ hành động lịch thiệp này, cô đặt bàn tay của mình lên bàn tay hắn nở nụ cười ngọt ngào, mặc cho hắn dẫn dắt.
“Em đã sẵn sàng chưa? Có lẽ sẽ hơi mệt một chút. Khi nào thấy không thoải mái thì nói anh!”
Tần Nhã Linh gật đầu. Đây là lần đầu tiên cô làm người mẫu ảnh nên thấy có chút khẩn trương. Nhưng lúc này có hắn ở bên, đang nắm tay che chở cho cô, cô bỗng nhiên cảm thấy rất an tâm.
Mọi phiền muộn thôi thì cứ gác sang một bên. Hôm nay cứ thoải mái ở bên cạnh hắn đi, là lần đầu cũng như lần cuối có thể thân mật với hắn mà không sợ bị hiểu lầm. Cũng là một kỉ niệm đẹp cuối cùng cô sẽ mãi khắc ghi khi ở nơi đây, gặp được người đàn ông này!
Gạt bỏ tất cả vướng bận trong lòng, Tần Nhã Linh tay trong tay cùng Tề Phong quay phim, chụp ảnh theo sự chỉ dẫn của ekip. Nụ cười rạng rỡ trên môi cùng những cử chỉ âu yếm không hề bị gò bó tựa như họ đang chụp ảnh cưới cho chính bản thân mình.
Tần Thu Ngọc ở một bên quan sát hai đứa trẻ mà trong lòng như nở hoa. Giá như hình ảnh bà đang nhìn thấy chính là tương lai của hai đứa thì tốt biết mấy.
Thân là người đứng ra mai mối, ấy vậy mà bà chẳng tốn chút công sức nào khi Trần Phương Thy thông báo hai đứa vốn có quen biết. Tuy có chút nghi hoặc không biết bọn nhỏ quen biết nhau như thế nào nhưng chung quy đại sự đã thành, còn lại cứ mặc kệ đi.
Lấy điện thoại trong túi xách ra, Tần Thu Ngọc không ngần ngại gọi điện thoại báo tin cho người chị em tốt của mình.
“Chị Trần, chị mau xuống dưới xem bọn nhỏ, tôi nghĩ là nên đẩy nhanh tiến độ thôi. Sẽ mau thấy kết quả tốt.”
Cuộc điện thoại kết thúc chưa đầy mười phút thì Trần Phương Thy đã xuất hiện.
Nhìn hai đứa trẻ đẹp đôi như vậy bà không nén được sự vui mừng. Trong lòng tự nhủ, có lẽ đã đến lúc để cho cô ra mắt bà nội con trai rồi. Nhìn thấy đứa trẻ này, chắc chắn bà cụ sẽ vô cùng yêu thích cho xem.
Trần Phương Thy âm thầm tính toán trong lòng: lựa chọn dịp nào thì thuận tiện nhỉ?
Chợt nhớ ra The Wind Plaza sắp khai trương, buổi tối sẽ có party chúc mừng, bà liền quay sang nói với Tần Thu Ngọc: “Chị xem, hai đứa thật đẹp đôi!”
Bà gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, cho nên tôi mới gọi chị xuống nhìn một chút.”
“Chị Tần, tôi muốn con bé ra mắt bên nhà tôi chị thấy được không, dù sao hai đứa quen nhau cũng được một thời gian rồi. Bà nội a Phong sẽ vô cùng thích con bé cho xem. Tôi thấy nôn lắm, chỉ muốn mau chóng rước con bé về thôi!”
Tần Thu Ngọc lâm vào trầm mặc, suy nghĩ về sự sắp đặt của Trần Phương Thy. Việc ra mắt nhà họ cũng tốt, đó cũng là chuyện sớm muộn thôi, nhưng con bé có đồng ý hay không thì không thể biết được, chỉ sợ nó sẽ phản ứng quá khích khi biết bản thân bị sắp đặt. Cũng như khi nãy nó không hề vui vẻ khi biết người cùng nó chụp hình hôm nay là Tề Phong.
“Chuyện này… Chúng ta nên hỏi ý kiến con bé thì hơn.”
Bà lưỡng lự không dám tự quyết. Mặc dù thật sự mong muốn đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất được hạnh phúc nhưng cũng không thể vì vậy mà ép buộc nó làm điều nó không muốn.
“Chỉ cần chị đồng ý là được, vệc còn lại chị cứ để tôi.”
Bà tần ngần một chút rồi gật đầu. Có lẽ cũng nên đặt cược niềm tin thêm một lần cuối cùng này vào Tề Phong, hy vọng thằng bé không làm bà thất vọng.
Khi bộ trang phục cuối cùng dùng để quay video quảng cáo hoàn tất thì cũng đã quá trưa. Lúc này ai nấy cũng đều thấm mệt nhưng lại rất vui vẻ vì kết quả khá khả quan. Không chỉ quay clip thành công mà bức hình nào cũng đẹp nên không cần phải chụp lại, có thể tạm thời nghỉ ngơi, đầu giờ chiều sẽ lại tiếp tục. Với tiến độ này thì chỉ cần trong ngày hôm nay liền sẽ hoàn thành, không cần phải kéo dài đến hôm sau.
Tần Nhã Linh và Tề Phong vẫn trong bộ áo cưới tiến về phía Tần Thu Ngọc. Cả hai tương đối bất ngờ vì sự có mặt của Trần Phương Thy. Nãy giờ họ chỉ tập trung vào ống kính nên không để ý đến chung quanh.
“Con chào mẹ!”
“Cháu chào bác! Bác đến lúc nào vậy ạ?”
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Trần Phương Thy gật đầu mỉm cười: “Ừm, chào cháu.”
“Hai đứa vào phòng thay đồ rồi ra đây với bác. Cũng quá trưa rồi mình đi ăn cơm thôi.”
Tần Thu Ngọc lên tiếng. Tiện Trần Phương Thy cũng có mặt ở đây nên cùng nhau dùng bữa cơm bồi đắp tình cảm, cũng coi như đôi bên chính thức gặp gỡ khi có mặt người lớn, mà Tần Nhã Linh không thể từ chối được.
Tề Phong trong tâm vô cùng hài lòng trước sự sắp xếp này, nhanh nhẹn thay cô quyết định: “Dạ được. Mẹ và dì Tần đợi tụi con một lát.”
Nói dứt lời, Tề Phong một tay giúp Tần Nhã Linh nâng đuôi áo xoè rộng đằng sau, một tay cầm tay cô dẫn về phía phòng thay đồ. Sự chăm sóc tuy chỉ rất nhỏ này lại khiến Tần Thu Ngọc vô cùng hài lòng. Đem đứa cháu gái của bà giao cho đứa nhỏ này quả không sai. Xem ra nó đúng là rất yêu thương con bé.
Thay đồ xong ra khỏi phòng đã thấy Tề Phong đứng đợi sẵn ở cửa, cô mỉm cười nói: “Đi thôi.”
Hắn gật đầu, cùng cô sóng bước đi đến chỗ Tần Thu Ngọc và Trần Phương Thy đang đợi.
Đoàn người đi vào trong khách sạn, bấm thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của The Wind Hotel.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt cô là khung cảnh đẹp chưa từng thấy: Một hồ bơi hình vòng cung, xung quanh là những chậu cây xanh chỉ cao tầm hai mét, ở một góc có dựng một giàn hoa leo che nắng, bên dưới giàn hoa là chiếc xích đu màu trắng. Có thể nói ngồi ở vị trí này có thể nhìn bao quát toàn bộ bên ngoài tầng thượng, là vị trí thư giãn vô cùng lý tưởng.
Ở một góc khác là quầy bar và gian bếp, không khác biệt mấy so với gian bếp trong nhà, thậm chí còn lớn hơn. Chung quanh lan can là những chiếc ghế đá màu xanh, để ngồi ngắm cảnh hoặc trò chuyện cũng vô cùng thú vị, chính giữa là những bộ bàn ghế bằng gỗ có cả mâm xoay, tựa như bàn ăn trong nhà bếp.
Lúc này mặt trời khá nóng bức nên những bức màn che nắng đã được kéo ra, đồng thời phun sương tạo độ ẩm khiến cho không khí nơi đây mát dịu hơn nhiều.
Tần Nhã Linh không thể không trầm trồ về phong cảnh ở đây. Giống như đang ở khuôn trang của khu nhà ở chứ không phải tầng thượng của tòa nhà cao tầng.
Cách bài trí lý tưởng này lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng, trong nước khó có thể tìm được nơi đầy nhã hứng như nơi này. Chủ nhân nơi đây thật biết cách hưởng thụ.
“Em thấy nơi này thế nào?”
Thấy Tần Nhã Linh cứ đứng lặng yên quan sát cảnh vật chung quanh, Tề Phong mỉm cười ghé vào tai cô hỏi nhỏ.
Hắn cũng đã ít nhiều hiểu được sở thích của cô. Cô có lẽ rất thích những nơi có cảnh đẹp thiên nhiên như vậy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, khu vườn sau nhà có lẽ cần phải tu bổ lại, hắn sẽ tự mình thiết kế một không gian sống mà hắn cho rằng, khi cô nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui.
“Rất đẹp!” Cô không tiếc lời tán thưởng.
Hắn giải thích thêm: “Nơi này là có thể được xem là khuôn viên trong nhà, bên trong kia là căn hộ mà ba mẹ anh ở.”
Cô gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy.”
“Hai đứa lại đây nào!”
Thấy hai đứa trẻ cứ mãi đứng một chỗ không lại gần bàn ăn, Trần Phương Thy lên tiếng gọi. Đồ ăn trước đó đã được bà cho người chuẩn bị nên lúc này cũng vừa lúc được đem lên.
Đang lúc dùng cơm, Trần Phương Thy nháy mắt với Tần Thu Ngọc ra hiệu bắt đầu kế hoạch đã bàn bạc trước đó.
Nhận được cái gật đầu đồng tình, Trần Phương Thy lên tiếng: “Ngày khánh thành The Wind Plaza cũng sắp đến rồi, hai bác cháu nể mặt tôi đến tham dự nhé.”
Tần Thu Ngọc gật đầu: “Tất nhiên rồi, tôi làm sao vắng mặt được.”
“Nhã Nhã, cháu thì sao? Buổi tối có party chúc mừng, cháu sẽ đến chứ? Còn có, a Phong vẫn luôn một mình, cháu nể mặt bác làm bạn nhảy của nó nhé!”
Tần Nhã Linh tay cầm đũa bỗng nhiên khựng lại sau câu nói của Trần Phương Thy, cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Ngẩng đầu nhìn Tần Thu Ngọc cầu cứu, đáp lại cô là cái gật đầu chắc nịch không cho phép chối từ. Cô lại quay sang Tề Phong tỏ ý cầu cứu, nhưng hắn vẫn im lặng dùng cơm như thể không nhìn đến biểu tình của cô.
Lặng lẽ dùng chân đá người nào đó một cái khiến hắn giật mình súyt rơi đôi đũa đang cầm trên tay, cô nháy mắt ra hiệu. Ấy vậy mà hắn lại nghiêng đầu nhìn cô, cười đầy giả trân: “Nhã Nhã, mẹ anh cũng lên tiếng rồi, em không thể giúp anh một lần được à?”