Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 42

Tần Nhã Linh không chịu thất thế lại đá chân Tề Phong thêm một lần, gằn giọng: “Nhưng mà em không có trang phục thích hợp.”

Nhìn hai đứa trẻ mắt qua mày lại, Trần Phương Thy trong lòng như nở hoa, nhưng lời nói ra thì không khác nào dội cho Tần Nhã Linh một chậu nước lạnh: “Yên tâm, bác sẽ cho người chuẩn bị cho con. Ngày hôm đó a Phong sẽ đến đón con đi thay đồ cùng makeup các kiểu. Con chỉ cần đồng ý là được rồi.”

“Dạ… Con…!”

Cô ngập ngừng không dám tiếp nhận. Cô vậy mà quên người ta sở hữu cả một The Wind đồ sộ, vài ba bộ trang phục thì tính là gì. Thế này cô còn có sự lựa chọn khác sao?

Tần Thu Ngọc thêm lời: “Đến hôm đó công việc cũng xong xuôi rồi, hơn nữa cũng là cuối tuần, cháu cứ nghỉ ngơi thoải mái đi, tham dự party thư giãn một chút cũng không tệ. Đều là người mình cả, cháu không cần phải đắn đo mãi như thế đâu. Hoặc là a Phong khiến cháu không hài lòng?”

Cô lắc đầu: “Không có, anh ấy rất tốt.”

Trần Phương Thy tỏ ra mừng rỡ, chớp lấy câu nói của cô: “Vậy tốt rồi. Cứ quyết định như thế đi.”

Đảo mắt nhìn cậu con trai bảo bối, bà giao nhiệm vụ: “Vậy đến hôm đó con đến đón Nhã Nhã đấy!”

Tề Phong gật đầu: “Con biết rồi. Nhưng mà bọn con chỉ tham dự party tối thôi đấy. Lễ khánh thành buổi sáng con không đến đâu.”

Bà nghi hoặc hỏi: “Vì sao không đến?”

Hắn liếc nhìn người ngồi bên cạnh rồi mới hướng người đối diện trả lời: “Mẹ quên lúc đó có phóng viên đến à?”

Trần Phương Thy lúc này mới chịu thoả hiệp: “Ừ, mẹ biết rồi.”

Bị gạt sang một bên vì không ai chịu nghe ý kiến của mình, Tần Nhã Linh cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Đa số thắng thiểu số, quy luật bất biến qua vạn năm, cô không có cách nào thay đổi được.


Lặng lẽ thở dài một hơi, thôi thì chuyện gì đến thì cứ đến, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cô cũng không cần suy nghĩ thêm cho đau đầu.

Kết thúc bữa trưa, Tần Nhã Linh và Tề Phong liền trở lại phòng thay đồ để tiếp tục chụp hình cho kịp thời gian, tránh để kéo dài sang hôm sau.

Mặc dù thời gian có hạn hẹp nhưng vì ekip và người mẫu phối hợp vô cùng ăn ý nên đã hoàn thành tốt đẹp trước khi mặt trời xuống núi.

Thay đồ xong, cô sắp xếp lại trang phục cho nhân viên mang về công ty, sau đó cùng ekip xem lại video đã quay cùng hình chụp và dặn dò chỉnh sửa các kiểu cũng mất thêm một giờ đồng hồ, lúc này đường phố vừa đúng lúc lên đèn.

Bước về chỗ Tề Phong đang ngồi, Tần Nhã Linh tỏ ra áy náy: “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”

Hắn lắc đầu: “Không sao. Cũng không còn sớm, cùng đi ăn tối chứ?”

Cô chỉ vào đầu tóc của mình, cười gượng gạo: “Em nghĩ mình phải đi tẩy trang và gội đầu một chút. Anh thấy đấy, không thoải mái chút nào.”

Hắn mỉm cười: “Được, đợi anh lấy xe đưa em đi.”

Rời khỏi The Wind, Tề Phong chở cô đến một tiệm Spa gần đó.

Chừng nửa tiếng sau, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai gọi hồn người nào đó đang chăm chú với quyển tạp chí trở về.

“A Phong!”

Hắn quay đầu lại nhìn nữ nhân vừa gọi mình. Trong giây phút mặt đối mặt, hắn bỗng thẫn thờ trước khuôn mặt khả ái dịu dàng của Tần Nhã Linh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô với mái tóc dài buông xõa. Khuôn mặt cô hoàn toàn phù hợp với tạo hình này, trông quyến rũ hơn nhiều so với kiểu tóc buộc cao trong bộ đồ công sở.

“Em xong rồi à!” Tề Phong đứng lên từ sofa, tiến về phía cô mỉm cười.

“Vâng, xong rồi. Đi thôi.”

Cả hai sánh bước bên nhau rời khỏi tiệm spa, để lại những cặp mắt ngẩn ngơ phía sau nhìn trầm trồ tán thưởng: “Thật đẹp đôi!”

“Em muốn ăn gì?” Sau khi an vị trên xe, Tề Phong lên tiếng hỏi.

Cô nhẹ giọng trả lời: “Em không kén ăn. Anh quyết định đi.”

Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi cất giọng: “Vậy ăn món quê nhà nhé. Gần đây có một nhà hàng làm đồ ăn khá ngon, chắc là em sẽ thích.”

Cô gật đầu: “Được.”

Thấy cô kiệm lời như vậy, hắn cũng không tiện mở miệng nói gì thêm, liền đánh tay lái rời đi.

Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ nên rất nhanh đoạn clip quảng cáo và album hoàn thiện đã đến tay.

Tần Thu Ngọc xem qua một lần thì vô cùng hài lòng liền giao cho Linda thực hiện các công đoạn tiếp theo.

Showroom áo cưới cũng nhanh chóng được sắp xếp ổn thoả, vừa kịp ngày khánh thành The Wind Plaza.

Sáng ngày khánh thành The Wind Plaza, showroom áo cưới của L’Amour được người đến tham quan đánh giá khá tốt. Nghe Tần Thu Ngọc báo về đã có vài khách hàng ngỏ ý muốn được cô thiết kế riêng trang phục cưới cho họ khiến cô vui vẻ không thôi.

Chỉ mới ngày đầu ra mắt mà đã có thu hoạch ngoài mong đợi, thời gian tới chắc chắn còn có thể phát triển lớn hơn. Nhưng cô cũng không thể nào một mình đảm đương việc thiết kế một mình, cho nên cô đã lên kế hoạch đào tạo một vài nhân viên ưu tú, chỉ cho họ cách thiết kế và phối hợp cho phù hợp thị hiếu. Đợi họ tiếp thu được rồi, cô có thể tạm thời rời xa cương vị một thời gian để làm việc quan trọng của mình.

Tầm bốn giờ chiều, chuông cửa nhà Trịnh Ân vang lên báo hiệu có khách đến. Vì đã được Tần Thu Ngọc dặn dò trước chiều nay Tề Phong sẽ đến đón Tần Nhã Linh đi makeup nên khi nghe tiếng chuông, anh biết người đến là ai.

“Chào anh, Trịnh Ân!” Tề Phong lên tiếng chào khi thấy người ra mở cửa.

“Ừm, cậu vào đi để tôi lên gọi Nhã Nhã.” Trịnh Ân gật đầu nói.

“Cảm ơn anh!”

Sau khi an vị trên sofa, Trịnh Ân không vội lên gọi Tần Nhã Linh mà từ tốn ngồi xuống đối diện rót cho hắn cốc nước.

Hắn chưa kịp mở miệng nói tiếng cảm ơn thì anh đã lên tiếng: “Cậu và con bé thế nào rồi?”

“Tôi và cô ấy vẫn như vậy!” Hắn cũng không vòng vo, thẳng thắn trả lời.

Trịnh Ân nhíu mày: “Vẫn như vậy? Thế cậu có biết hôm nay cậu cùng con bé đến đó có ý nghĩa gì không?”

Tề Phong gật đầu trả lời: “Tôi biết.”

Hắn im lặng vài giây rồi lại tiếp tục: “Về phía Nhã Nhã, tôi thật sự không hiểu, tôi không biết cô ấy đang trốn tránh chuyện gì nữa.”

Trịnh Ân lâm vào trầm mặc. Chẳng lẽ con bé vì chuyện trước kia, trong lòng vẫn không thể trút bỏ tảng đá này sao?

“Con bé có nói với cậu chuyện gì không? Chẳng hạn như chuyện trước đây, về bạn trai cũ của nó?”

“Không có, cô ấy không nói gì cả.”

Hắn cười tự giễu. Ngay cả việc hắn muốn ở một chỗ với cô còn khó khăn, hắn nào dám nghĩ đến cô sẽ mở lòng cùng hắn, nguyện ý nói với hắn quá khứ của cô?

Một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu, hắn không ngần ngại lên tiếng hỏi: “Có phải trước đây cô ấy đã gặp phải chuyện gì hay không? Ví như từng gặp phải đả kích hay tổn thương? Nếu như không phải, tôi thật sự không tìm được lý do nào giải thích cho việc cô ấy bài xích chuyện tình cảm.”

Trịnh Ân im lặng không nói tiếng nào. Anh ít nhiều cũng hiểu ra vấn đề. Mặc dù cảm thông cho Tề Phong, cũng biết cậu ta đối với cô em họ không phải giả dối gì, nhưng rất tiếc, anh không thể cho cậu ta biết sự thật, sự thật mà ngoài gia đình cô thì cũng chỉ duy nhất mình anh biết, ngay đến mẹ và vợ, anh cũng không hề nói nửa lời.

Thấy Trịnh Ân vẫn một mảnh trầm tư, Tề Phong quyết định hỏi tới cùng: “Cô ấy thật sự đã từng xảy ra chuyện gì có phải không? Anh không thể nói cho tôi biết được sao?”

“Chuyện này… Thật xin lỗi, tôi không thể nói với cậu. Đây là chuyện của con bé, tôi không thể can thiệp, tôi đã hứa với nó. Cậu cũng không cần tìm hiểu từ mẹ tôi, bà ấy cũng không biết gì đâu. Con bé rất cố chấp, cậu cũng biết rồi đúng không? Tôi chỉ có thể cho cậu một lời khuyên, đừng ép nó quá, chỉ phản tác dụng mà thôi. Có những chuyện chỉ có thể tự nó gỡ khúc mắc, tự mình nó vượt qua, không ai có thể giúp nó. Con bé đã khổ sở lắm rồi, tôi không hy vọng nó sẽ chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.”

Trịnh Ân dừng lại nhìn biểu cảm của Tề Phong. Thấy hắn như đang suy tư về những lời anh vừa nói, anh tiếp tục giáng cho hắn thêm một đòn trí mạng: “Tôi nói như vậy cậu hiểu không? Nếu như cậu không thể khiến con bé vui vẻ hạnh phúc, cậu đừng gây thêm áp lực cho nó, hoặc nếu như có thể, cậu hãy tránh xa nó ra, như vậy sẽ tốt cho nó, cho cả cậu nữa.”

Tề Phong đang định nói câu gì đó thì Trịnh Ân bất ngờ cao giọng: “Nhã Nhã, em xuống rồi à? Tề Phong đợi em một lúc rồi!”

Sau đó anh quay đầu nói nhỏ với người đang ngồi đối diện: “Nhớ lời tôi nói hôm nay!”

Nghe vậy, Tề Phong cũng không dám mở miệng nói thêm câu gì nữa mà ngoảnh đầu nhìn về bóng người đang từng bước đi xuống cầu thang.

Tiến lại ghế sofa nơi hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, Tần Nhã Linh vui vẻ mỉm cười, lên tiếng hỏi Tề Phong: “Anh đến lâu chưa?”

“Anh cũng vừa đến thôi!” Hắn trả lời.

“Hai đứa ngồi nói chuyện đi, anh đi làm việc. Lúc nào đi thì đi, không cần gọi anh.” Trịnh Ân đứng lên nói.

Cô mỉm cười: “Em đi luôn ạ.”

Trịnh Ân gật đầu: “Ừm. Đi chơi vui vẻ.”

“Chào anh, Trịnh Ân.” Hắn cũng đứng lên chào rồi cùng cô đi ra cửa.

Bình Luận (0)
Comment