Tần Trọng Hải vô cùng kinh ngạc, không nghĩ rằng người anh họ của mình lại tài giỏi như vậy. Cậu tự hỏi sao anh ấy lại không cho mình biết nhỉ? Những người làm việc ở trụ sở SLC, thật là không đơn giản nha, ví dụ như người đang ngồi trước mặt cậu ta đây?
“Em nghĩ là sẽ rất cao!”
“Khoảng bao nhiêu thì là cao, theo suy nghĩ của em?” Tề Phong vẫn là vòng vo chưa có nói rõ.
Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Em nghĩ chắc phải gấp khoảng mười, mười lăm lần em ấy chứ!”
Hắn cười như không cười: “Chỉ mười lăm lần?”
“Cao hơn nữa á?” Cậu ta sửng sốt.
Hắn gật đầu: “Ừm, lương khởi điểm khi ký hợp là năm mươi ngàn. Tính đến năm nay bao nhiêu anh cũng không rõ. Kết thúc một dự án, tùy vào đánh giá của khách hàng sẽ còn được thưởng thêm theo phần trăm đóng góp. Mỗi năm tăng từ mười đến mười lăm phần trăm dựa trên thành tích.”
Đây là sự thật, năng lực của Trịnh Ân anh biết rõ. Tính ra anh ta đã làm việc cho hắn gần tám năm rồi. Dựa vào kinh nghiệm của anh ấy, mức lương này cũng không tính là cao.
Tần Trọng Hải lần này mắt mở to hết cỡ, không thể tin được: “Hơn năm mươi ngàn? Oh my God!”
Tề Phong khẽ cười: “Ừm, cũng bình thường mà.”
“Vậy… có phải mức lương của anh cũng cao như thế hay không?” Cậu ta nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò.
Khoé miệng hắn chợt co rút. Ánh mắt của cậu ta là sao đây? Hắn có hay không nói ra sự thật? Mới chỉ năm mươi ngàn mà cậu ta đã há hốc, vậy khi mà hắn nói ra mức lương… tạm tính của hắn, cậu ta có khi nào nhảy dựng lên hay không đây?
Hắn là ông chủ, hắn chỉ trả lương cho người khác chứ nào có ai trả lương cho hắn đâu mà nắm rõ? Sau một năm quyết toán hắn mới biết cụ thể số tiền mà hắn thu về bao gồm cả lợi nhuận từ phần trăm cổ phần.
Nhưng mà hình như Tổng tài cũng có lương cơ bản thì phải. Nhưng cụ thể bao nhiêu hắn cũng chẳng nhớ rõ, đúng ra là không quan tâm. So với lợi nhuận hàng năm thu về thì tiền lương Tổng tài chẳng đáng nói.
“Ừm.”
Hắn gật đầu lấy lệ, cứ coi như mức lương của hắn là cao đi. Không cần làm cho cậu ta sững sờ vẫn là tốt nhất. Nhìn xem biểu hiện của cậu ta kìa.
Không chờ Tần Trọng Hải hoàn hồn trở lại, hắn tiếp tục hỏi: “Mức lương thấp như vậy em không ý kiến gì hay sao?”
Cậu ta lắc đầu: “So với những công ty IT trong nước, mức lương này cũng không gọi là thấp, nên em cũng chẳng có ý kiến gì cả, ban đầu vào làm cũng đã ghi sẵn trên hợp đồng rồi còn gì, có điều…”
Nói đến đây, Tần Trọng Hải bỗng nhiên ỉu xìu. Tề Phong thấy vậy cũng thắc mắc: “Có điều thế nào?”
Cậu ta thở dài: “Lương của em á, nếu mà tính trung bình một năm, so với chị còn thua xa a! Ví như năm vừa rồi còn đi làm ở công ty kia, lương của chị ấy cộng lại hơn gấp ba lần em đó chứ! Còn năm nay á, nghỉ việc ở công ty kia xong thì lại kiêm công việc mới, cho nên năm nay còn cao hơn gấp mấy lần nữa ấy.”
Hắn cũng không lấy làm kinh ngạc. Trịnh Ân đã từng nói qua về những việc mà cô đảm đương. Chỉ riêng chức vị giám đốc thiết kế của L’Amour là đã hơn hẳn một nhân viên phòng kỹ thuật rồi, cộng thêm công việc cho công ty của anh cô nữa. Chậc, đúng là không thể xem thường được đâu.
“Nói anh nghe một chút!” Hắn tỏ ra hứng thú.
Giống như bắt được tần số, cậu ta liền thao thao bất tuyệt: “Chị ấy nha, giống như một con rô bốt ấy, phụ giúp ba mẹ cùng làm cho bác Thu Ngọc ở Mỹ, thiết kế trang phục. Nhiêu đó thì thôi đi, còn kiêm luôn thiết kế sản phẩm cho anh hai, rồi còn kiêm luôn cố vấn kế toán, tổ chức kế hoạch PR, triển lãm tiếp thị sản phẩm cho anh ấy nữa. Anh nói xem, lượng công việc nhiêu đấy mà chị ấy chưa từng có sai sót, hơn nữa còn làm vô cùng tốt. Ba bên cùng lúc trả lương, em há có thể sánh bằng sao?”
Tề Phong khẽ lắc đầu, còn hơn cái máy chứ giống gì. Hắn trầm tư một lúc sau đó lên tiếng hỏi: “Những năm qua, chị em vẫn như vậy sao?”
Cậu ta không suy nghĩ sâu xa câu hỏi của hắn liền gật đầu.
“Có thể nói cho anh biết một chút chuyện của chị em hay không?” Sau một hồi trầm ngâm, hắn cũng lên tiếng hỏi.
“Về chị ấy sao?”
Tần Trọng Hải chợt nhíu mày. Khi nhìn đến vẻ mặt đăm chiêu lại có ý tứ thăm dò của hắn, cậu ta nói tiếp: “Anh muốn biết chuyện gì của chị ấy? Hay em phải nói, anh đã biết những chuyện gì của chị ấy?”
Cậu nhóc này quả nhiên nhìn ra vấn đề, không dễ dàng lừa phỉnh. Cho nên nếu như nghe chính miệng cậu ta nói, khả năng tin cậy là rất lớn.
“Một năm trước chị em xảy ra chuyện gì? Còn người đàn ông gọi là bạn trai cũ của chị em, anh muốn biết tường tận về gã đó.”
Lời nói kiên định không một tia lưỡng lự khiến Tần Trọng Hải hoang mang. Nếu người ta đã đề cập đến, cậu không thể nói biết, tất nhiên phải nói. Nhưng những gì nên nói và không nên nói, cậu phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.
“Là anh họ em nói với anh à?”
Lưỡng lự một chút, hắn trả lời: “Trịnh Ân có kể cho anh biết bạn trai cũ của chị em, chỉ nói đại khái cùng nguyên nhân cô ấy không chịu chấp nhận anh mà thôi. Còn thực hư thế nào anh không biết.”
Tần Trọng Hải suy tư một hồi lâu, rồi nở nụ cười như có như không: “Trước khi nói gã đó là ai, có lẽ anh nên biết về quá khứ của hai người họ nhỉ? Có điều em không phải người trong cuộc cho nên em chỉ có thể kể cho anh về những mà bên thứ ba nhận biết mà thôi.”
Hắn không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Tần Trọng Hải liếc mắt nhìn người đối diện. Thấy hắn có vẻ như đang đăm chiêu, cậu cũng không chần chừ bắt đầu câu chuyện.
“Khi chị ấy học năm hai đại học, trong một buổi giao lưu hướng nghiệp do trường tổ chức, CMC cũng góp mặt và anh ta là người đại diện. Anh ta để ý đến chị ấy vì chị ấy vừa là hoa khôi của trường, lại vừa là sinh viên xuất sắc của khoa.
Ban đầu chị ấy cũng không có để ý, vì không quan tâm đến vấn đề kia. Nhưng vì anh ta theo đuổi quá, dai như một con đỉa vậy, ở trường đã đành, cũng theo về đến tận nhà. Về sau, không biết anh ta giở chiêu trò gì, chị ấy lại đồng ý qua lại với anh ta.
Nói thật, em chẳng ưa anh ta chút nào. Cái mặt chỉ coi được một chút, so với em thua xa a!”
Tần Trọng Hải vừa nói vừa cười tự khen mình. Ngẩng đầu lên nhìn Tề Phong, cậu ta cười gian xảo: “Hì, còn so với anh rể a, thua xa lắc!”
Hắn cười như không cười nhìn cậu em vợ, ngầm hài lòng: xem như cậu có mắt nhìn.
Thở dài một cái nữa, cậu ta nói tiếp: “Thời gian qua lại với anh ta được chừng hai năm thì anh ta cầu hôn, nhưng chị không có nhận lời, nói đợi học xong đại học rồi tính tiếp. Bên nhà anh ta cũng vui vẻ chấp thuận.
Khoảng thời gian đó, chị ấy cũng chỉ thỉnh thoảng đi với anh ta ít lần, vì cả hai đều bận rộn. Anh ta lớn hơn chị những bảy tuổi, còn lớn hơn anh hai em một tuổi luôn, dĩ nhiên cũng là đã đi làm. Còn chị em thì chỉ lo học, nên phần lớn những ngày cuối tuần, anh ta sẽ đến nhà em đóng đô, hai người rất ít đi riêng cùng nhau.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chị em thì muốn học lên cao học nhưng cuối cùng không biết thế nào mà chị ấy lại đến CMC làm việc. Em có gặng hỏi nhưng chị ấy chỉ nói muốn đi làm luôn không muốn tiếp tục học nữa.
Làm việc được hai năm thì anh ta một lần nữa cầu hôn và chị ấy cũng nhận lời. Hai nhà cũng bàn chuyện xong xuôi, ngày kết hôn cũng định. Tất cả mọi thứ cần chuẩn bị cho ngày kết hôn đều hoàn tất, từ chụp hình cưới, thiệp cưới, nhà hàng, thậm chí nhà cũng đã mua thế nhưng tất cả đều đặt dấu chấm hết khi chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới.”
Nói đến đây, ánh mắt Tần Trọng Hải trở nên lạnh lẽo. Hễ mỗi lần nhớ đến chuyện này, lòng cậu ta lại đau như cắt.
Thấy cậu ta im lặng không nói nữa, Tề Phong trong lòng cũng quặn thắt lại. Đã đi đến nước này, ngày kết hôn cũng đã được định, vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến hôn lễ bị hủy bỏ?
“Sau đó thế nào?” Hắn không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm liền lên tiếng hỏi.
Cậu ta cười mỉa mai, xen lẫn chút tư vị chua xót: “Anh ta không biết an phận, không biết quý trọng chị ấy. Sau lưng chị ấy qua lại cùng thư ký tằng tịu đến có cả con. Sau khi chị biết được thì đòi chia tay, anh ta không đồng ý, lại có thể mặt dày mày dạn lớn tiếng xin lỗi!”
Cậu ta bất giác cất giọng cười đầy đau thương: “Anh thấy thật nực cười phải không? Phản bội rồi đến nói xin lỗi là xong sao? Có một lần sẽ lại có lần hai, lần ba. Cứ mỗi lần lầm lỗi thì lại đến xin lỗi là có thể cho qua mọi chuyện hay sao? Trò cười!”
Tề Phong ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh, vô cùng đồng tình với suy nghĩ của Tần Trọng Hải: gã thật sự không phải là người!
“Chị một mực đòi chia tay, quyết không tha thứ cho hắn. Hắn thì cứ một câu yêu chị, hai câu không thể sống thiếu chị. Đến ba mẹ hắn cũng đến giúp hắn nài nỉ. Kết quả… Ha ha ha!”