Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 144

Đến khi Gâu Đần và Đại Ngáo ra ngoài gọi Tư Cảnh Hàn mới rời khỏi dòng hồi tưởng. Đưa hai vật cưng đánh răng xong hắn dẫn chúng nó lên giường cho ngủ cùng Đại Bạch, còn bản thân định quay lại chỗ bữa tiệc để đem Hoắc Duật Hy trở về.

Mấy giờ rồi cơ chứ, cô đã là mẹ của người ta nhưng lúc nào cũng khiến cho những người xung quanh phải lo lắng, cô định không trưởng thành đến bao giờ nữa?

Khoác lên người một chiếc áo phong mỏng, Tư Cảnh Hàn cứ thế đẩy cửa ra ngoài. Nhưng chưa kịp đi bước nào thì từ đâu một bóng đen lù lù chụp tới, đè nặng lên cửa, gần như là xô hắn về phía sau, không kịp phản ứng cứ thế hắn bị vồ nằm vật ra sàn kèm theo đó là sức nặng khủng khiếp của bóng đen kia nằm lên.

“A… đau quá.”

Không phải là tiếng của hắn mà là của bóng đen kia rên khe khẽ.

Một con ma men nửa tỉnh nửa say không làm Tư Cảnh Hàn nổi điên nhưng cũng đủ tăng nhiệt độ máu trong cơ thể.

Hắn mím chặt môi đứng dậy, cố tình để Hoắc Duật Hy như con mèo nằm vật ra thảm trải sàn.

“Ây yo…” Cô lần nữa rên, bây giờ mới chịu ti hí mắt nhìn người trước mặt là ai, phát hiện ra đúng là Tư Cảnh Hàn thì cười hì hì áp mặt lên tay ngủ tiếp.

“Còn không đứng dậy thì lăn ra ngoài.” Tư Cảnh Hàn đứng trên cao nghiêm khắc nói.

Đương nhiên Hoắc Duật Hy  đến nhúc nhích còn không có huống hồ là nghe lời đứng dậy, nhiều lắm nhè nhè nói một câu: “Em say rồi, đứng không nổi nữa, anh bế em vào ngủ mau đi.”

Nhưng đúng hơn là một câu ra lệnh.

Tư Cảnh Hàn khẽ liếm khóe môi rồi cười khẩy: “Quả nhiên khẩu khí so với lúc trước liền lớn hơn mấy phần. Nhưng mà mơ đi, tôi không có thời gian hầu hạ một con ma men.” Nói rồi hắn định bước vào phòng ngủ để dọa cho cô tự đứng dậy. Nhưng Hoắc Duật Hy chẳng giống giả vờ say chút nào, cứ nằm bẹp dí ra sàn, uể oải kêu: “Em lạnh.”

Người kia quả nhiên dừng chân, cô lại rên: “Em ở bên ngoài được một giờ rồi.”

Tư Cảnh Hàn lập tức quay phắt lại, gắt lên: “Em điên rồi sao?”

“Em không điên.” Hoắc Duật Hy khẳng định, từ nằm sấp chuyển sang ngửa người ra, chân phải vắt lên chân trái rồi gác lên cánh cửa một cách khí phách.

Dây thần kinh của Tư Cảnh Hàn phải giật bang bang vì hành động này của cô, cũng may chỉ có thấy nhìn thấy, tự hỏi bây giờ cô có biết mình đang mặc váy đuôi cá xẻ tà hay không?

Hoắc Duật Hy ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: “Em… thật ra nằm ngoài đó là muốn suy nghĩ xem rốt cuộc mình có nằm mơ hay không? Sao anh lại đột nhiên đối xử tốt với em như vậy chứ, có khi nào là nằm mơ không, làm sao chuyện tốt đẹp lại đến với em một cách dễ dàng được như vậy chứ? Trước giờ anh chưa từng cho em ăn món hời bao giờ cả. Có khi nào chỉ là diễn kịch trước mặt người khác để lừa thiên hạ hay không? Ức…” Nói được một đoạn cô đã nấc lên hơi rượu nhưng vẫn quý phái đổi chân gác.

“Nên em phải suy nghĩ chứ, hội chị em nói em ngốc mới đi tin con cáo bắc cực như anh. Ừ, họ nói chí phải. Nên em rất sợ khi gõ cửa rồi đáp lại em là ánh nhìn xa cách của anh, anh có biết không, sự cao ngạo đó của anh sẽ làm trái tim em đau đến chết, rất rất đau, chỉ cần tưởng tượng ra thôi em cũng đã thấy hãi hùng… ức… Em tự hỏi sao em lại chọc phải anh chứ, vì là anh nên tình yêu của em nó mới bất thường đến vậy, người khác yêu nhau hoặc chia tay hoặc yêu lâu dài, còn em với anh thì không có một khái nào. Thật là khó hiểu.”

Tư Cảnh Hàn đứng tại chỗ, nghe cô nói như có gì đó cứa qua tim làm lòng ngực vừa ngứa vừa đau. Sau đó không nghe cô nói gì nữa mà nhịp thở cứ đều đều lên xuống hắn bèn bước nhanh tới, đỡ mặt của cô lên, gọi nhỏ: “Hoắc Duật Hy, tỉnh lại, Hoắc Duật Hy… em say thật sao?” Hắn là hỏi thế thôi, với tình trạng này thì đúng là cô quắc cần câu rồi.

Hắn thở dài định bế cô lên, ai ngờ cô lại dùng chiêu khích tướng quắp lấy cổ của hắn, kéo xuống, cười hì hì gian manh, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Nhưng sau đó em đã suy nghĩ xong, quyết định gõ cửa thì anh từ trong đi ra, có phải chúng ta là thần giao cách cảm không? Từ đó chứng minh quyết định của em là rất chính xác.”

“Em quyết định cái gì rồi?” Tư Cảnh Hàn ngửa mặt lên trần nhà để không bị cô hôn tới.

Hoắc Duật Hy hoàn toàn dựa vào hắn, vẫn mỉm cười thích thú: “Thì chính là gõ cửa đó, không thử làm sao biết được thật hay giả, như thế chẳng phải chưa lâm trận đã đầu hàng rồi sau, rất phung phí cơ hội. Quả nhiên không phải em nằm mơ, mọi chuyện là thật, anh chuẩn bị đi tìm em phải không, vì lâu như vậy em còn chưa về phòng mà, anh sẽ phải nóng lòng thôi.” Nghe lời đám chị em quả nhiên là không sai đi đâu được.

Sự tự tin của cô đã làm Tư Cảnh Hàn nảy sinh một ý tứ khác, cố tình nói: “Vậy thì em đoán sai rồi, tôi chỉ đang định đi tìm Lạc Tư Vũ. Còn về chuyện tối nay, đúng như em nghĩ, tôi chỉ muốn diễn cho bên ngoài thấy, thật sự thì tôi vẫn rất ghét em.”

“Anh…” Hắn vừa dứt lời Hoắc Duật Hy lập tức bật dậy, định vung cho một tát: “Sao anh có thể ti bỉ như thế hả?”

Cũng may là Tư Cảnh Hàn cảm kịp, bắt lấy tay cô khóa ra đằng sau: “Em lại định đánh người nữa à? Vừa nói như thế đã không chịu được đả kích, khi nào thì mới có thể trưởng thành đây?”

“Ở cạnh anh thì em cần gì trưởng thành.” Cô dõng dạc tuyên bố làm Tư Cảnh Hàn cứng họng, cứ như vừa đấm vừa xoa, nghe ra thì thấy Hoắc Duật Hy thật sự rất tệ nhưng đối với hắn thì đó cứ như một lời tán thưởng cho khả năng che chở người phụ nữ của mình, đối với cô hắn chính là một nơi trú ẩn an toàn, một lời như vậy bỗng chốc đã trở nên thật ngọt ngào.

Thấy hắn không nói nữa Hoắc Duật Hy lập tức giật tay ra, nắm lấy cổ áo của hắn kéo xuống, ánh mắt hổ phách đột nhiên trở nên dữ dằn: “Em đã nghĩ kỹ rồi, chắc chắn ba em đã nói gì đó với ạnh, nếu không thì làm sao anh có thể đột nhiên ngoan ngoãn như vậy cho em danh phận. Cho nên anh vẫn rất nể ông ngoại Đại Bạch đi, sau này anh tốt nhất đừng trêu chọc hay khiêu khích em nữa, bằng không ba em sẽ không vừa mắt anh đâu.”

“Em uống nhiều đến nổi nói năng lộn xộn rồi phải không, lại dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”

“Vậy anh nói xem phải dùng thái độ nào, có ba em làm chỗ dựa, em mới không sợ cái khí thế đáng ghét của anh nữa.” Cô vừa nói vừa đấm liên tục vào ngực Tư Cảnh Hàn để gây sự.

Hắn chống đỡ không nổi một người phụ nữ say rượu là thật, vừa né vừa quát nhẹ: “Em có thôi đi không?”

“Em mới không.” Hắn nói một Hoắc Duật Hy đáp một, như một người phụ nữ hung dữ uống sau rồi dạy dỗ luôn ông chồng của mình.

Nhưng sự việc diễn ra không quá lâu cô đã hết hơi sức ụp sấp mặt vào người của đối phương, giọng nói như đang ngáy ngủ nhưng lời nào cũng là thật lòng: “Anh đã tha thứ cho em chưa mà đi chấp nhận đề nghị của ba em chứ? Em cảm thấy mọi chuyện thật khó khăn, làm sao có thể khi em đã từng tổn thương anh mà anh có thể tha thứ mà lại còn yêu thương em, thật sự chuyện này rất phi lý đi.”

Cô dụi dụi mặt vào bức tường ấm áp phía trước, mùi hương quen thuộc như cũ xộc thẳng vào mũi, hương thơm nam tính tràn đầy lòng ngực khiến cô chợt thấy xót xa.

“Đôi lúc em hy vọng lần nữa có được anh nhưng đồng thời cũng muốn quên đi những nỗi giày vò trong quá khứ, phải chi có liều thuốc nào có thể xóa được ký ức để hai chúng ta không phải biết đến chuyện đau lòng đã xảy ra, để khi nhìn về đoạn quá khứ trước kia dù có đau khổ hay tuyệt vọng thì chí ít em cũng không thấy quặn thắt cõi lòng.”

“Anh biết không…?” Cô đưa đôi mắt mơ màng ngước nhìn hắn, đôi tay không chủ động thu sát vào eo hắn như một cách cảm nhận sự tồn tại chân thật của đối phương: “So với đau đớn của nạn nhân thì đôi khi người gây tai nạn còn ám ảnh hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Nạn nhân chỉ chịu nổi đau về thân xác nhưng người gây tại nạn là sự khốn khổ về mặt tinh thần, có thể cả đời chìm trong dây dứt.”

“Anh là nạn nhân của em, nhưng anh chẳng những đau về thể xác mà còn là cả gánh nặng về mặt tinh thần, vậy thì thử hỏi em sẽ còn đau khổ đến thế nào đây? Phải chi lúc đó em có Đại Bạch, nhưng không, lúc đó em chẳng có gì cả, mọi thứ đều đã sụp đổ hoang tàn, đến cả tàn tro em cũng không thể góp nhặt, mấy năm ròng rã đến khi kết thúc em chỉ còn lại mỗi mình em.”

“Nên em thấy thật khó, làm sao chúng ta có thể làm lành. Thậm chí em đã từng thề đọc chỉ cần anh còn sống trở về em sẽ tự động cách xa anh như ý anh muốn, bây giờ thì em mới thấy mình thật ngốc nghếch, người ta chỉ làm theo di nguyện của người đã mất, chẳng ai thích chiều ý người còn sống cả. Nên nếu anh vẫn còn sống thì coi như không tính rồi.” Hoắc Duật Hy vừa nói lại vừa cười nhưng nước mắt đã thấm ướt mem phong áo của Tư Cảnh Hàn từ lâu.

Việc của hắn lúc này là bất động và không nói, để cô mặc sức ôm ấp như cách cô muốn vì hắn biết nếu như bây giờ mình đẩy cô ra thì có thể cô sẽ như một con báo nhỏ quay lại tấn công mình, nhưng hơn hết hắn cũng không muốn đẩy cô ra.

“Ngay cả khi em theo đuổi anh nhưng em vẫn thấy vô vọng và mông lung, làm sao hàn gắn anh và em, lý do nào để chúng ta không còn tồn tại khoảng cách khi mà những tổn thương kia vẫn cứ luôn tồn tại, cả hai chúng ta đều nhớ về nó. Nên anh không hiểu lúc nãy em đã vui thế nào đâu, kích động đến thế nào đâu, anh không thể hiểu hết…” Cô lại nói, nước mắt lộp độp rơi xuống bức Tư Cảnh Hàn phải nâng tay lau khóe mắt cho cô.

Bởi vì khoảng cách của hai người đã từng xa vời đến vậy, còn thăm thẳm hơn cả đại dương, cứ như hai khoảng không gian không tồn tại cùng một thời điểm, có bước vội thế nào cũng để lỡ mà thôi.

Đó là sự thật, bản thân hắn cũng từng nghĩ như vậy. Khi mà cô nhân danh tình yêu với Tử Mặc tổn thương hắn, muốn giết chết hắn thì thật sự điều đó đã trở thành rào cản lớn nhất của hai người sau này. Không nhắc đến không có nghĩa hắn và cô sẽ cảm thấy dễ chịu khi nghĩ tới, ai cũng sợ nói ra, mà càng không dứt khoát rõ ràng thì càng lâu sự khó chịu ban đầu lại càng trở nên ghê gớm.

Hôm nay hai người đã động phạm tới, muốn hàn gắn thì nhất định phải giải quyết triệt để vấn đề này, có như thế thì việc đối mặt với họ ngoại của cô mới mong thắng thế.

Tư Cảnh Hàn kéo cô đứng thẳng buộc ngẩn đầu nhìn mình, mỗi lần nhắc đến Tử Mặc hai người lúc nào cũng trở nên căng thẳng và không khoan nhượng khi Tử Mặc là tình cũ của cô và là tình địch lớn nhất của hắn.

“Vậy em nói xem, em đối với Tử Mặc là thế nào? Còn yêu hắn không?”

Đã hỏi thì hắn phải truy cho ra được câu trả lời, khi thấy Hoắc Duật Hy cứ mãi mím môi không khẳng định hắn liền nóng lòng, ngón cái mân mê bên môi cô rồi tiến vào khoang miệng muốn cạy ra: “Em nói xem, không được im lặng.”

Hoắc Duật Hy khóc lớn, hắn lại càng manh động, bóp chặt cằm của cô: “Sao em lại không dám nói, chẳng lẽ em còn yêu hắn, vậy còn tôi thì thế nào?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, khẳng định: “Em yêu anh.”

“Nhưng em cũng yêu Tử Mặc.”

“Em…” Hoắc Duật Hy không thể khẳng định, điều này làm ánh mắt Tư Cảnh Hàn thêm ưu tối, nhưng hắn không thô lỗ hơn, bàn tay giảm lực đạo di chuyển xuống vai cô nắm chặt: “Em không trả lời câu đó cũng được, nhưng phải cho tôi biết em yêu tôi từ khi nào?”

Phải, cô yêu hắn từ khi nào mà dám khẳng định cô yêu hắn mà còn mang bóng hình của người kia.

Hoắc Duật Hy trở nên bất động, khuôn mặt cũng tái nhợt sau khi nghe hắn hỏi. Câu hỏi cô còn yêu Tử Mặc không đã đáng sợ nhưng câu hỏi phía sau này của hắn càng làm cô choáng váng hơn.

Vì cơ bản hiện tại cô không trả lời được, và chính bản thân cũng không biết là yêu con người như hắn từ khi nào, chưa từng hỏi tại sao lại yêu. Bây giờ hắn hỏi cô, cô mới biết mình hoàn toàn không có cơ sở để chứng minh.

Tư Cảnh Hàn thất vọng đó là điều không thể tránh khỏi khi hai câu hỏi quan trọng nhất đều không có đáp án. Hắn nới lỏng bàn tay định buông cô ra, điều này đã làm cô hoảng sợ vội vàng câu lấy hắn.

“Có khi nào em lầm tưởng thói quen thuộc ở bên tôi chính là yêu chưa? Và còn bởi vì tôi là ba của con trai em nên em mới cảm thấy rất gắn bó. Hoắc Duật Hy, nếu như thế thì em không phải là yêu tôi đâu.” Tư Cảnh Hàn đặt vấn đề cho cô.

“Không! Không phải như anh nghĩ đâu Tư Cảnh Hàn, em… em không thể xác định là từ khi nào nhưng em tin chắc tình cảm của em là không sai, em yêu anh, không phải là cái nào khác. Anh phải tin em.” Cô quả quyết nhìn vào mắt hắn như một loại khẳng định từ đáy lòng.

Hai người cứ thế chăm chú nhìn nhau một lúc lâu cho đến khi Tư Cảnh Hàn tạm thời đầu hàng.

“Được, tôi tạm thời tin em. Nhưng cho đến trước khi em trả lời được hai câu hỏi vừa rồi của tôi thì tôi sẽ không cùng em về Hoắc gia. Em chấp nhận chứ?”

Hoắc Duật Hy thoáng do dự nhưng rồi cũng gật đầu, gật đầu xong lại mỉm cười thật tươi, chỉ cần trả lời được hai câu hỏi đó thì hai người có thể hàn gắn rồi, quá tốt phải không?

“Hì hì hì…”

Nhìn cô vừa khóc vừa cười trái tim Tư Cảnh Hàn phải phím đau, khoác tay ôm lấy bả vai nhỏ bé của cô, thấp giọng: “Đừng cười ngốc nghếch như vậy nữa.”

Hoắc Duật Hy ở trước ngực hắn lắc lắc đầu: “Em thích lắm, anh không biết đâu, em đang thấy thích lắm, thích chết đi được.”

“Tỏ ra cần tôi như vậy không sợ mất giá sao?”

Hoắc Duật Hy lại lắc đầu: “Có gì đâu chứ, thích thì nói thích thôi, em không giống như anh, chỉ vì sợ mất giá mà phải sống trái với lòng.”

Tư Cảnh Hàn được một phen đứng hình: “Ai nói với em như vậy?”

“Anh Thiếu Khanh bảo vậy, người đã muốn trốn người khác thì sẽ không nhanh như vậy tìm được, trừ phi người đó muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa chính anh nhờ anh ấy yểm trợ bày kế đưa em đến đây, cho em bất ngờ. Anh còn bảo mấy ngày nay anh không nhớ em?”

“Tôi không có. Em đừng tự luyến.” Tư Cảnh Hàn lập tức chối.

Mặc kệ hắn cô vẫn cứ cười, dụi cả nước mắt nước mũi vào áo hắn rồi ngần đầu: “Cho em hôn một cái được không?”

Đột nhiên cô đề nghị như vậy làm Tư Cảnh Hàn nghi ngờ nhíu mày, nhưng nghĩ cô say như vậy rồi còn giở được trò gì nên ậm ừ một tiếng.

Hoắc Duật Hy chớp lấy cơ hội lập tức nhóm chân, chọn phần ngon trên đôi môi của hắn ngoạm một cái.

Tư Cảnh Hàn không ngờ cô sẽ hôn thô bạo như vậy khẽ nhíu mày chịu đau, đến khi cô chịu nhả hắn ra cũng là lúc môi của hắn đã sưng lên đỏ tươi.

“Tại sao em cắn tôi?”

“Phạt anh vì tội nói dối.” Cô nháy mắt nói xong liền đổ sụp xuống.

“Hoắc Duật Hy.” Tư Cảnh Hàn vội đỡ lấy cô, nhưng cô chẳng khá hơn tí nào cứ như thế mềm nhũn dựa vào hắn. Lúc nãy cô bảo ngồi bên ngoài đã một giờ nên hắn càng thấy sợ, vội lật ra nhìn thì mới biết cô chỉ là buồn ngủ không đi nổi nữa.

Phải nói dáng vẻ của cô hiện tại chẳng đẹp đẽ gì, hai chân khụy xuống thành tư thế ngồi xổm, chỉ có hai tay là trong vô thức còn bấu chặt lấy mép quần của hắn để không ngã về phía sau.

Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười muốn bế cô lên, nhưng cô cứ mềm oặc tay chân thật chất rất khó xoay sở. Bình thường một người còn ý thức dù có yếu cỡ nào thì vẫn nhẹ hơn gấp nhiều lần so với người đã ngất xỉu, huống chi cô bây giờ còn mặc thêm một cái váy đuôi cá.

“Mới nói đó mà đã ngủ say đến vậy ư?” Hắn vừa lầm bầm vừa cúi đầu ngửi ngửi trên người cô, đúng là mùi rượu nồng nặc suýt làm hắn bị sặc, không khỏi mắng khẽ: “Thối chết đi được.”

“Em mới không thối!” Đột nhiên Hoắc Duật Hy lại hét lên làm Tư Cảnh Hàn ở bên cạnh giật cả mình.

Chọc được người khác giật mình bao giờ cũng thấy thú vị vô cùng, say rồi nên cô càng cảm thấy kích động, cười sặc sụa mà không hiểu càng là như vậy càng khiến đối phương phát điên.

Tư Cảnh Hàn không chịu được quát: “Em có thôi dọa người đi không? Còn một lần như vậy nữa liền không ôm ấp gì nữa hết!”

Đương nhiên là Hoắc Duật Hy sợ rồi, lập tức ngậm miệng nép vào ngực hắn, mắt mơ màng.

Cô mềm như cục bông làm trái tim hắn thoáng cái đã mềm đi, nhìn nhìn rồi lại khom lưng bế lên đi vào phòng ngủ ở tầng hai.

Thấy bản thân được đem đi nơi khác không phải căn phòng hắn đã ở cô lại giãy nảy: “Em không chịu, em muốn ngủ ở phòng chính cơ, em muốn ngủ ở phòng của anh.”

“Phòng đó Đại Bạch ngủ rồi.”

“Ứ, nhưng tương lai em mới là vợ của anh mà. Không biết, em phải ngủ ở phòng chính.”

“Em bớt mèo nheo đi, với dáng vẻ của em bây giờ đem vào phòng sẽ làm thằng bé thức giấc mất, nồng nặc mùi rượu thế này sẽ tốt cho con trai chúng ta sao?”

Con trai chúng ta – một cụm từ đánh đúng vào tâm lý Hoắc Duật Hy, không biết có phải vì say không mà nghe xong cô lại càng miên man, từ thích thú biến thành sung sướng và sau cùng là hạnh phúc vô biên.

Thật ra Tư Cảnh Hàn chỉ nói một sự thật hiển nhiên và không pha theo chút ngọt ngào nào cả nhưng lọt vào tai lại trở nên mát dạ vô cùng. Trước đây hắn không như vậy, gọi Đại Bạch là “con trai của tôi” mỗi lúc hắn trở mặt và “con trai của em” khi thằng bé bán đứng hắn đứng về phía cô chứ chưa lần nào là “của chúng ta” cả.

Chúng ta – nghe cứ  như hai người đã không còn khoảng cách vậy, của hắn cũng là của cô và ngược lại, hai người gắn kết thành một thể thống nhất.

Cô đang cảm nhận được hắn đang chấp nhận cô như lời hắn đã hứa.

“Phịch.”

Đặt Hoắc Duật Hy ngồi xuống giường, Tư Cảnh Hàn đi vào nhà tắm tìm một cái khăn sạch giặt qua nước rồi vắt ráo đem ra lau người cho cô.

Không biết có phải là thiên tính của phụ nữ trời sinh hay e thẹn mà cho dù đã trải qua bao nhiêu lần gần gũi nhưng mỗi lằn Tư Cảnh Hàn đưa tay kéo áo cô xuống cô đều thấy xấu hổ.

Tư Cảnh Hàn thì không như vậy, đã quá quen thuộc với việc nhìn cô trần như nhộng mà mặt không biến sắc, hắn từ đầu tới móng chân lau cho cô mấy lần liền, bàn tay thon dài lướt dọc trên làn da mềm mại, đi qua những vị trí đặc biệt đắc địa cũng chẳng dấy lên tạp niệm nào. Khi mùi rượu trên người cô chỉ còn thoang thoảng, ở gần mới nghe thấy thì hắn hài lòng, đưa cho cô áo choàng ngủ, nói:

“Em mặc vào đi.”

Hoắc Duật Hy từ đầu tới cuối luôn chắm chú nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn nhìn cô không chút thay đổi quả thật khó hiểu vô cùng: “Em…”

“Em thế nào hả?” Hắn định quay trở vào phòng tắm nghe cô ấp úng nên dừng chân.

Không biết phải nói như nào nhưng Hoắc Duật Hy cảm thấy tức tức: “Chẳng lẽ vừa rồi trong mắt anh em chỉ như một bé gái chưa “phát triển” sao?”

“Không có.” Tư Cảnh Hàn khẳng định.

“Thế em nude như vậy rồi, anh còn nhìn em như khúc gỗ là thế nào?”

Bây giờ Tư Cảnh Hàn đã hiểu ra nhưng cũng đi luôn vào nhà tắm, sau đó bên trong mới nói vọng ra: “Em khóc ướt cả người tôi, da thịt đều bứt rứt khó chịu, trước chưa lau sạch tôi không có hứng thú gì khác.”

Tất cả đều do căn bệnh thích ở sạch của hắn gây nên. Hoắc Duật Hy nghe xong mà phải sốc, có lẽ vấn đề sinh lý chưa bao giờ là chuyện cấp bách đối với hắn, mà chuyện được sạch sẽ mới là cấp thiết nhất đối với Tư Cảnh Hàn.

Không lâu sau người đàn ông kia cũng trở lại với vẻ mặt sáng trưng khi đã được ăn mặc sạch sẽ.

Hắn đến đầu giường nhìn cô lim dim nằm đấy rồi bế lên.

Cô buồn ngủ đến díp cả mắt lại, uể oải hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Về phòng chính.”

“Vậy Đại Bạch ngủ ở đâu?”

“Ngủ với chúng ta.”

“Ư… không phải em với anh sẽ ngủ riêng à?” Cô lập tức thất vọng đến tỉnh ngủ.

Tư Cảnh Hàn mím môi nhìn cô, sau cùng cười rất đáng ghét: “Em đừng tưởng bỡ nữa, cùng em sống chung một chỗ không đồng nghĩa sẽ cùng em ngủ riêng một giường.”

Hoắc Duật Hy nghe xong thật sự rũ rượi cả người, không còn hơi sức đôi co nữa.

Lúc hai người vào phòng ngủ chỉ có hai con chó cưng nằm quanh chân Đại Bạch là ngẩn cổ lên nhìn, nhưng chúng nó cũng không rảnh rang vẫy đuôi mừng rỡ mà nằm uỵch xuống ngáy ngủ ngay sau đó.

Cái giường lớn chỉ còn một nữa cho hai người trưởng thành, Tư Cảnh Hàn nằm ở giữa cạnh Đại Bạch, Hoắc Duật Hy thì nằm bên ngoài để tránh hơi rượu lây sang chỗ thằng bé, đương nhiên với không gian không mấy rộng rãi này Tư Cảnh Hàn ôm cô là chắc chắn.

Nhưng Đại Bạch đánh hơi rất hay, bọn họ vừa nằm xuống chưa lâu, còn chưa kịp ôm ấp thằng bé đã lăn tới lưng Tư Cảnh Hàn ôm lấy áo của hắn.

Không giống trước kia hắn một tay ôm con trai một tay ôm mẹ nó, hôm nay hắn chỉ hơi ngoái đầu lại rồi dùng tay trái xách mông thằng bé lên, nhẹ nhàng đặt ra đằng xa rồi quay lại ôm Hoắc Duật Hy thu vào một góc.

“Như vậy có quá đáng lắm không?” Ngược lại Hoắc Duật Hy hơi cảm thấy áy náy khi bỏ bê con trai như vậy.

Tư Cảnh Hàn nhướng mày: “Vậy tôi ôm nó sang đây.”

“Ưm…” Đương nhiên là cô không muốn Tư Cảnh Hàn phân tâm khỏi mình nên lắc lắc đầu, nhưng đồng thời cảm thấy phải làm gì đó quan tâm thằng bé.

Nhìn ra vẻ áy náy của cô, Tư Cảnh Hàn đưa tay vuốt ve cái cằm nhọn tinh tế mà bảo: “Đừng giả vờ lương thiện nữa. Trước kia cũng như bây giờ, tôi hoặc chọn Đại Bạch hoặc chọn em, không thể nào cùng lúc nâng niu hai người, em hiểu không? Hay là em muốn nhường tôi cho thằng bé?”

Đương nhiên là không rồi: “Nhưng thà rằng ở riêng một phòng không nhìn thấy thằng bé thì có thế nào em cũng không bứt rứt.”

“À, thì ra vẫn là chuyện không thể ở riêng với tôi.” Tư Cảnh Hàn à một tiếng như đã hiểu ra, xuyên tạc ý tứ.

Hoắc Duật Hy say rồi rất dễ nổi nóng, giãy nãy không chịu, cũng may hắn giữ kịp cô lại mới không làm rung rinh cái giường.

“Đại Bạch tỉnh bây giờ, em muốn nó chen vào nằm giữa lắm sao?”

Quả nhiên Hoắc Duật Hy liền im re dính chặt vào Tư Cảnh Hàn như sam, không muốn chia sẻ hắn với ai dù là một chút. Nghĩ đến trước kia hắn có nhiều phụ nữ như vậy lại thấy tức tức, vặn hỏi: “Nói xem anh yêu em từ lúc nào chứ?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy Tư Cảnh Hàn cũng thấy bất ngờ: “Nhưng đây không phải câu tôi hỏi em sao?”

“Thì đấy, vì là câu hỏi của anh nên đương nhiên anh phải trả lời được câu hỏi mình đặt ra rồi.”

Tư Cảnh Hàn thấy cô nói cũng có lý lẽ, hắn nghĩ một tí đã có đáp án: “Khi nào à?”

“Ừm, ừm.” Hoắc Duật Hy gật đầu như giả tỏi.

“Muốn biết thật sao?” Hắn hỏi thêm lần nữa.

Cô khẳng định chắc chắn muốn.

“Nhớ lần sinh nhật 19 tuổi của em hai chúng ta giận nhau không?”

“Thì sao nào?”

“Ừm, sau đó em gọi cho tôi bảo rằng em đang ở quán bar, sắp đi gặp Tề Thiếu Khanh rồi, bảo tôi đừng tới.” Hắn nghĩ tới lại thấy buồn cười: “Em mâu thuẫn thật đấy, đã chỉ cho người khác biết luôn địa chỉ còn kêu người ta đừng tới, đúng là dối lòng vô cùng. Nhưng lúc đó tôi thấy em rất đáng yêu.”

“Vậy anh yêu em từ đó sao?” Hoắc Duật Hy thích thú ôm mặt.

“Đương nhiên là không phải.” Ai ngờ Tư Cảnh Hàn tạt cho cô một gáo nước lạnh. “Mà ấn tượng nhất là lúc đưa em về nhà, tôi định rời đi khiến em nóng lòng đến nỗi đứng trên giường giậm chân bình bịch khóc bù lu bù loa kéo tôi ở lại.”

Cô lập tức đơ ra, hắn lại cười: “Trước đó tuy nhiều người mê mẩn tôi thật, nhưng cuồng như em thì chưa ai đạt tới. Tôi cũng chưa từng gặp qua ai có cách thức quyến rũ người khác lạ như em.”

“Anh… anh không cần nói nữa.” Cô muốn che miệng hắn lại nhưng hắn lại cưỡng chế cố định tay cô lên đỉnh đầu, môi mỏng hơi cong lên: “Tôi còn chưa nói xong mà, chẳng phải lúc nãy đòi nghe cho bằng được sao? Thật ra lúc đó em có ý thức được dáng vẻ của mình không mà còn muốn câu dẫn người khác nhỉ, thành thật mà nói nếu là người khác đã chạy mất dép vì khuôn mặt như mèo hoa của em rồi.”

“Anh nói dối! Nếu vậy sao anh không chạy?”

“Chẳng phải mới nói đó là lý do tôi yêu em sao, hơn nữa em bám lấy tôi như vậy tôi chạy thế nào?”

“Anh nói dối, anh nói dối, em mới không tin.” Hoắc Duật Hy vẫn không thể tiêu hóa nổi lý do này: “Anh mau đổi lý do khác đi.”

Yêu cầu vô lý này sao hắn có thể thực hiện, yêu thì yêu thôi, quy định yêu khi nào, cô đẹp xấu ra sao thì còn gì là tình yêu.

“Được rồi, không đùa nữa. Mau ngủ đi.”

“Ưm… Em không muốn ngủ. Em kể chuyện cho anh nghe nha.” Hoắc Duật Hy say rồi rất thích đùa dai, dù đã buồn ngủ đến mắt mơ màng vẫn không chịu yên giấc.

“Thôi, ngày mai rồi kể.” Tư Cảnh Hàn từ chối nhưng người phụ nữ trong lòng vẫn khăng khăng.

“Lúc nãy ngồi bên ngoài một giờ em mới phát hiện được một chuyện vô cùng ghê gớm của anh Thiếu Khanh.”

“Hử?” Tư Cảnh Hàn nghi hoặc nhìn cô: “Em thấy cái gì sao?”

“Đúng vậy. Một giờ trước nhóm phụ nữ của em bị anh ấy cưỡng chế giải tán ai về nhà nấy, em thì đến villa của anh ngồi, một lúc thôi đã thấy có bóng người đi về phía này rồi dừng trước villa của Hoàng Tịch Liên. Em thấy lạ nên nép sang một bên, nhìn kỹ thì nhận ra đó là anh Thiếu Khanh… Hi hi hi, không ngờ anh ấy cũng bị mộng du nữa, nhưng mà sau khi anh ấy vào trong villa của Hoàng Tịch Liên thì chưa có trở ra, lúc nãy em bị anh kéo vào trong này nên không biết anh ấy đã mộng du được về villa của mình chưa nữa.” Dù mí mắt đã dính chặt vào nhau nhưng Hoắc Duật Hy vẫn cố gắng kể cho hết câu chuyện ly kỳ.

Cô kể xong Tư Cảnh Hàn cũng đứng hình chẳng biết nói gì thêm.

“Ngày mai em có nên gọi điện hỏi Hoàng Tịch Liên không nhỉ?”

“Không được.”

“Tại sao vậy?”

“Đừng thắc mắc nữa, Đại Bạch càng ngày càng giống em rồi. Mau ngủ đi.” Tư Cảnh Hàn dùng tay bịt mắt cô lại.

“Nhưng…”

“Được rồi, ngày mai tôi hỏi Tề Thiếu Khanh rồi kể cho em nghe được không?”

Vì hắn nói như vậy Hoắc Duật Hy mới chịu im lặng nhưng vẫn ngoe nguẩy mãi.

“Mau ngủ đi, trễ rồi, em không buồn ngủ sao?”

“Lỡ như em ngủ rồi, khi tỉnh dậy anh lại bỏ trốn thì sao, đi tìm rất tốn kinh phí.”

Tư Cảnh Hàn dở khóc dở cười, không ngờ chuyện cô canh cánh nhất là việc tiền nông, tự hỏi tài sản hắn cho cô bao nhiêu đó còn không đủ sao?

“Còn nữa… em đang rất hạnh phúc nên không muốn tỉnh giấc chút nào đâu, không muốn chút nào…” Đột nhiên cô lại nói thêm, cùng lắm chỉ tính là rù rì. Nhìn xuống lần nữa Tư Cảnh Hàn mới biết là cô đang nói mớ, thực chất đã buông lỏng hết thảy cảm giác rồi. Hắn hơi xúc động, không nghĩ nhiều đã cúi đầu để môi chạm vào trán của cô: “Yên tâm đi, không phải nằm mơ đâu. Biết tôi đang hôn em thì ngủ đi.”

Dường như cảm nhận được hơi thở của hắn lởn vởn trên trán nên cô an tâm hơn nhiều, đều đều nhịp thở ngủ say không chút mộng mị.

Tư Cảnh Hàn sau khi hạ thấp ánh sáng đèn ngủ cũng gối đầu bên tóc của cô, yên lặng ngắm nhìn cho đến khi lỡ đãng thiếp đi.

Lâu như vậy rồi mới cảm thấy hai người đang ở rất gần nhau, không còn cảnh đồng sàn dị mộng, thân tâm là hai nơi hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ nào hạnh phúc đến thật rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment