Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 145

Trở lại chuyện của một giờ trước.

Hoắc Duật Hy đang ngồi dựa mặt vào cửa thì nhìn thấy một bóng người đi tới, người này đi rất nhanh và không tạo ra bất cứ tiếng bước chân nào, thi thoảng lại nhìn xung quanh đôi lần trước khi dừng trước cửa villla của Hoàng Tịch Liên.

Villa của cô ấy ở vị trí chếch về phía bên phải so với villa của Tư Cảnh Hàn, cho nên ở khoảng cách này Hoắc Duật Hy có thể nhận ra được người lặng lẽ di chuyển đó là Tề Thiếu Khanh. Còn anh đã bị bàn trà đặt bên ngoài villa của Tư Cảnh Hàn che khuất tầm nhìn nên không hề thấy cô cũng đang ở đó.

Anh đưa tay gõ cửa, không phải ấn chuông.

Rất nhanh bên trong đã có động tĩnh, mở cửa cho anh vào.

Anh vừa vào Hoàng Tịch Liên đã nói ngay: “Em đã nói là đừng qua giờ này, sao anh còn… Bị nhìn thấy thì phải làm sao?”

Từ sau đêm đính hôn, hai người đã có một cuộc đại nhảy vọt trong mối quan hệ, nếu không muốn nói là ngoại trừ việc đăng kí kết hôn thì tất cả các “thủ tục” hôn nhân còn lại đều đã hoàn thành.

Sau khi có được mối quan hệ tối cao dường như tính chất mọi việc đều trở nên khác hẳn, nhiều chuyện tế nhị rất nhanh được hợp thức quá mà không cần lý do rõ ràng. Giống như bây giờ anh vừa nói vừa đi đến, ở phía sau lưng rất tự nhiên ôm lấy cô, thầm than: “Không qua giờ này thì là giờ nào, đâu phải chuyện phạm pháp thì sợ gì người khác thấy.”

Anh vừa đụng vào Hoàng Tịch Liên đã nhận ra ngay, đẩy anh ra: “Anh lại uống say rồi, còn không chịu thay quần áo, thối chết đi được.”

“Qua đây chẳng phải định nhờ em thay sao?”

“Anh đừng có nói bậy, em mới không.”

Cô vừa dứt lời anh từ phía sau đã nâng cổ tay lên nắm lấy cằm của cô, hơi nghiêng đầu ra phía trước: “Vậy lúc nãy sao còn mở cửa cho tôi? Dẫn sói vào nhà, em được xem là đồng phạm nếu xảy ra án tình rồu. Hơn nữa, lúc tôi đặc biệt xếp cho em ở riêng trong một villa em cũng không phản đối, chứng tỏ em đã hiểu ý của tôi.”

“Anh say rồi càng nói càng hàm hồ, mau về đi.” Cô càm ràm nhưng không đẩy anh ra nữa, ở gần anh đã được xem như một chuyện bình thường, dù cô và anh vẫn là nước và lửa, nhưng là ngọn lửa cháy bằng xăng nổi trên mặt nước, có thể tồn tại cùng một lúc, cùng một chỗ.

Anh luôn điềm đạm đến nỗi người ta phải hoang mang: “Ừ, đúng là tôi say rồi nhưng không thể về như vậy được.”

“Sao chứ? Đây là villa em trả tiền trả thuê, không hoan nghênh anh nữa.” Hoàng Tịch Liên hơi bực khi phải đôi chối với một người đã say.

Tề Thiếu Khanh cười trầm, vừa hé môi một cái đã ngậm được vành tai của cô, mặt cô lập tức đỏ bừng muốn giãy ra nhưng không được: “Này, anh có thôi đi không, đã say rồi còn không chịu ở phòng mà ngủ chạy đến đây phá người khác.”

“Tôi về villa của mình cũng được…” Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp, “Nhưng em phải đi cùng.”

Hoàng Tịch Liên xoay lại, định đánh cho anh tỉnh nhưng bất thành, ngược lại bị anh ôm chặt hơn, hôn dồn dập.

“Tư Cảnh Hàn đáng ghét thế nào Tiểu Hy cũng đã cho hắn danh phận, còn tôi cưng chiều em như thế em lại giấu tôi như giấu chuyện rất xấu hổ. Thật không công bằng.”

Nói xong anh lại buồn bực gặm vào xương quai xanh của cô khiến cô phải kêu đau điếng, nhưng rất nhanh đôi môi mỏng lại trở về vị trí mềm mại nơi cánh môi của cô.

So với Tư Cảnh Hàn thì anh hôn có vẻ dịu dàng và mùi mẩn hơn nhiều, nhưng Hoàng Tịch Liên chưa bao giờ vui mừng vì điều này, đó là tại anh chưa nổi điên đó thôi, một khi chính thức lâm trận thì anh không còn là anh của lúc mặc quần áo.

“Tề Thiếu Khanh, anh bình tĩnh đi, em đau đấy.”

“Đau ở đâu?” Anh quan tâm.

“Toàn thân, chỗ nào cũng đau cả.” Cô lập tức nói.

“Vô lý, lần nào tôi cũng nâng niu em vậy mà, làm sao có thể đau được.” Anh phủ nhận lời của cô, rồi lại cảnh cáo: “Em nghĩ tôi đã say bao nhiều phần mà muốn dối gạt, Hoàng Tịch Liên, tôi dư thừa tỉnh táo để ninh nhừ em đó.”

Hoàng Tịch Liên lập tức rùng mình, nghe đến từ “ninh nhừ” mà chân bủn rủn, tay vẫn còn câu chặt lấy áo anh mong anh đừng manh động: “Chẳng phải nói đàn ông say rồi đều muốn ngủ sao? Em chỉ lo lắng cho anh thôi.”

“Vậy em biết say cũng có nhiều loại không? Cơ bản có hai loại hoặc hơi say, hoặc là rất say. Rất say thì giống như em nói chỉ muốn ngủ thôi, nhưng đáng tiếc tôi lại thuộc vào dạng thứ nhất, nên chỉ muốn “ninh nhừ” em thôi.”

Hoàng Tịch Liên suy sụp hoàn toàn, giống như đứng không vững dựa vào người anh, đáng thương cầu xin: “Tề gia, anh tha cho em được không, em còn phải chừa sức để du lịch nữa.”

“Du lịch thôi, khi nào mà chẳng được, tôi có thể giống Tư Cảnh Hàn mua cho em một cái đảo, nếu không đủ tôi sẽ mua thêm, kiếm được bao nhiêu tiền liền cho em du lịch hết. Chỉ riêng “chuyện này” thì không phải lúc nào cũng được, nên em hãy chiều ý tôi đi.”

Anh ra sức dụ dỗ nhưng Hoàng Tịch Liên vẫn lắc đầu khiến anh không hài lòng tí nào, dứt khoát không nói nữa, đem cô bế ngang đi vào phòng ngủ.

“Không, thả em ra! Thả em ra!” Hoàng Tịch Liên vừa ngửa cổ hét vừa quẫy đạp.

“Uỵch.”

Cô bị ném rơi xuống giường, lăn hai vòng thì ụp mặt vào gối. Lúc hoàn hồn ngồi dậy đã thấy người kia tháo thắt lưng, cô lùi lại, đếm một hai ba liền co chân chạy ra cửa.

Chân cô có dài thật nhưng không dài bằng chân Tề Thiếu Khanh, tay chỉ kịp chạm vào nắm cửa đã bị anh kéo lại, ôm eo kéo ngược vào trong.

“A…” Cô thét lên tuyệt vọng và sau đó tiếng thét cũng bị nuốt mất.

Tề Thiếu Khanh chống tay vây cô trong tầm kiểm soát của mình, cô nằm dài còn anh đang khom lưng, hai chân quỳ trên giường nhốt cô ở giữa, bây giờ chỉ cần cô cong đầu gối lên sẽ lập tức cho anh một đòn chí tử ngay hạ thân. Anh nheo mắt một cái cũng biết cô muốn làm gì tiếp theo bèn cảnh cáo trước: “Em thử đá một cái xem.”

Trời sinh không hiểu vì sao cô rất sợ anh, anh vừa cảnh cáo một tiếng cô liền rụt cổ lại, không dám manh động, cô còn chưa sợ lão ba đến vậy bao giờ.

Bây giờ Tề Thiếu Khanh mới hài lòng được đôi chút, cúi đầu muốn hôn cô, cô lại nhăn nhó mặt mùi thành một nhúm: “Rượu, mùi rượu làm em khó thở.”

“Không lý do nữa, còn thoái thác lần nữa lập tức cho em biết tay.”

Hoàng Tịch Liên vờ biết điều, gật gật đầu.

Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy đột nhiên Tề Thiếu Khanh hỏi một câu ngoài lề: “Có biết ngoài xoài thì ở đây còn phổ biến với trái cây gì không?”

“Chuối.” Cô nhạy miệng nên trả lời ngay.

“Tốt. Có thích chuối không?”

“Không thích.” Đừng tưởng dễ dàng lừa được cô, vừa rồi chỉ là do cô hớ miệng thôi.

Tề Thiếu Khanh bật cười trước vẻ giảo hoạt của cô, cảm thán nói: “Không thể cố tình bị lừa sao?”

“Không.”

“Cũng chẳng sao, tôi sẽ khiến em phải thích.”

“…”

So với một số người chuyến du lịch này có thể là chuyến đi vô cùng tuyệt vời nhưng đối với Trí Quân thì không tính là thế.

Lúc cô về đến villa đã thấy Lạc Tư Vũ đứng đó đợi mình, không nói hai lời cô liền dời bước tiếp tục đi thẳng mà không rẻ vào trong.

Hắn biết cô cố tình nên nói: “Em có thể đi tiếp, nhưng đừng nghĩ như thế tôi sẽ rời đi, không muốn chuyện nhỏ xé ra to thì quay lại.”

Xiết chặt nắm tay Trí Quân quay phắt lại, trừng trừng nhìn hắn: “Anh có điên không, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tha cho tôi hả? Villa này không phải mình tôi ở, đợi Mạc Doanh và Mộc Tích trở về thì anh thích lắm phải không?”

“Sao em phải hoảng hốt như vậy, tôi đã làm gì em đâu.” Lạc Tư Vũ nhún vai vô tội, đôi mắt tà ác bắt đầu dò xét dáng vẻ tức giận của cô, mà càng là như vậy thì cô càng thêm khó chịu, cau mày:

“Lạc Tư Vũ, anh đừng ỷ thế có tiền thì muốn trêu chọc cũng được, có ngày bị cắn ngược lại đó.”

“Hừm…” Lạc Tư Vũ cười khẽ, trang phục đen xám càng làm hắn tà mị hơn: “Em nên nhớ dù cắn được tôi vẫn chưa chắc sẽ làm tôi đau, ngược lại bị tôi bẻ mất răng mới là đau đớn.”

Trí Quân giận đến nghiến răng, không nói nổi với hắn nữa, muốn vào villa của mình. Lạc Tư Vũ cố tình chắn ngang cửa không cho cô vào trong: “Còn chưa nói xong em muốn đi đâu?”

“Anh tránh ra.”

“Đừng giận dữ, ngược lại người nên tức giận là tôi mới phải, phụ nữ không ngoan như em tôi nói bao nhiêu lần mới chịu nghe lời đây. Dặn em không được liên lạc với Thất Cửu nữa em liền quay sang chỗ Tề Thiếu Khanh tránh nắng. Em là muốn tôi trừng trị em?”

“Lạc Tư Vũ, anh đừng nực cười nữa được không, chuyện cá nhân của tôi đến lượt anh quản từ khi nào?”

“Từ khi em chủ động bò lên giường của tôi.” Lạc Tư Vũ sắc mặt một chút cũng không thay đổi nói ra câu này, bàn tay mảnh khảnh lại nâng lên bóp nhẹ lấy cổ của cô, ngón tay cái như có ma lực vuốt ve khuôn cằm xinh đẹp khiến cô khó thở vô cùng.

“Đừng nói hoàn cảnh lúc đó là do em say, có gan làm thì có gan nhận đi. Tôi không thích người hay đổ lỗi cho hoàn cảnh tí nào đâu, càng không chấp nhận lý do đó.”

Trí Quân dù đã mang giày cao gót vẫn thấp hơn hắn một cái đầu, ở tư thế này cô hoàn toàn mất lợi thế khống chế đại cuộc, cứ như một con mèo nhỏ bị hắn xách lên cao chỉ biết quẫy đạp vô vọng.

Cô đã từng thử dùng thân thủ học được để đối phó hắn, kết quả là ba năm rèn luyện miệt mài trước mặt hắn cũng chỉ là công phu mèo cào. Lần đó bại trận cô nếm không ít hậu quả chua chát, hắn ra tay rất độc, cũng không vì cô là phụ nữ mà nương tay, khiến cô từ đó về sau mỗi lần có ý định đối phó thì trong đầu lại hiện lên nỗi ám ảnh đó.

Biết đánh không lại, cô chỉ còn cách dùng miệng nói lý lẽ: “Bao nhiêu phụ nữ bò lên giường của anh sao không thấy anh quản đông quản tây, tôi với anh cũng không nợ nần gì nhau, chuyện đã qua cũng không nên nhắc lại.”

“Tôi vốn định là vậy nhưng ai bảo em cứ lởn vởn trước mặt tôi. Cái này là lỗi của em rồi, cho nên, tôi rất chướng mắt người phụ nữ đang là của tôi lại đi ôm ấp người khác, nhắc em lần cuối, nên nghe lời của tôi, nếu không Thất Cửu kia tôi sẽ khiến cậu ta mất việc, đến lúc đó thì em chính là nguyên nhân của bi kịch rồi.”

“Anh… đê tiện!” Trí Quân buộc miệng nói, cả người cũng run lên theo từng chữ.

Lạc Tư Vũ phản ứng không quá mạnh mẽ, hơi nheo mắt nhìn cô: “So với vẻ mặt lạnh lùng trước đây thì tôi hứng thú với vẻ tức giận bây giờ của em hơn đó. À, còn nữa, dáng vẻ xinh đẹp của em không nên để quá nhiều người trông thấy đâu, bikini có thể mặc nhưng cho tôi thấy là được rồi, cái này trước khi đến đây tôi cũng đã dặn rồi nhỉ?”

Trí Quân không còn gì để nói, khuôn mặt nghẹn bừng vì tâm hỏa trong lòng, thật muốn tát cho hắn một cái.

Lạc Tư Vũ lại đột nhiên ôm lấy cô, dịu dàng nhưng khiến cô phải lạnh rợn người, quả nhiên lời của hắn sau đó còn khủng khiếp hơn: “Báo cho em một tin vui, tổng tài của em chuẩn bị nghỉ dài hạn nên bổ nhiệm tôi làm phó tổng cho công ty anh ấy điều hành ở Trung Quốc, nên là trợ lý riêng như em cũng được phân cho tôi rồi.”

Thông tin trong đầu Trí Quân gần như nổ tung, đôi môi xinh đẹp thoáng run lên không thể thốt nên lời.

Ngược lại người đàn ông rất thích thú phản ứng này của cô, cười lịch lãm xoay bả vai cô lại, chủ động mở cửa villa giúp cô: “Ngày tháng của chúng ta sẽ còn rất dài, em không cần phải nóng vội phản công tôi đâu.”

“Rầm!”

Vừa vào trong Trí Quân lập tức sập cửa lại, tránh hắn như tránh tà mà lúc này hắn cũng thu lại nụ cười trên môi.

Dù rằng thắng thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, mỗi khi như vậy vừa có cảm giác tội lỗi vừa thấy áy náy, hắn cũng không hiểu bản thân đang muốn gì nữa, nghĩ đến một người quá cố trong lòng sẽ phím đau, mà mỗi khi nhìn thấy cô lại không tự chủ bị cô thu hút nên khổ sở đến gần cô bằng cách thức sai lệch như vậy.

Lẽ nào hắn muốn trấn tĩnh mình trước cảnh phải yêu cùng lúc hai người?

Hắn lẽ nào lại tồi tệ đến mức đó?

Maldives, buổi sáng.

Hôm qua vui vẻ no say nên sáng nay cả đoàn người của Tề Thiếu Khanh không lên du thuyền đi ngắm bình minh mà ở villa ngủ bù.

Nói đến ngủ nướng thì ít ai phi thường bằng gia đình Tư Cảnh Hàn.

Đồng hồ đã điểm đến lần thứ ba Hoắc Duật Hy mới lần mò đưa tay ra tắt, hơi đau đầu cô rên ư ư hai tiếng than thở rồi uể oải lật người úp sấp người vào chăn.

“Bịch.”

Chân lập tức đá trúng thứ gì đó.

Ngẩn cổ lên nhìn, thì ra là đá trúng mông của Đại Bạch đang nằm ở cuối giường, bên cạnh hai con chó cưng cũng lười biếng y hệt ngủ chống vó không hay biết trời đất gì.

Cô thầm cười chế nhạo, đúng là vô dụng mà, không ngờ người như Tư Cảnh Hàn lại huấn luận ra được mấy con thú cưng ngốc nghếch như vậy.

Nhưng vui vẻ được bao lâu cô lại chực nhớ đến vài điều không đúng.

Tư Cảnh Hàn, đúng rồi, Tư Cảnh Hàn đâu? Không nhìn thấy hắn!

Mi mắt nặng trĩu lúc này cũng mở toang, cô gần như ngồi phắt dậy hốt hoảng ôm mặt, nghĩ có khi nào ngủ dậy hắn hối hận nên bỏ trốn rồi không?!

“Tư Cảnh Hàn.” Cô gấp gáp gọi tìm.

“Tư Cảnh Hàn, anh có trong nhà tắm không?”

“Tư Cảnh Hàn, anh ở đâu vậy?”

Không có ai trả lời.

Cô hoảng hơn nữa, trái tim sắp vọt tới cổ, cảm giác bất an làm cô mếu máo.

Đại Bạch từ lúc nghe cô gọi đã tỉnh dậy, bây giờ thấy cố ngồi đó mếu máo nên thấy lắng vô cùng lòm còm ngồi dậy, bò đến hỏi: “Mommy, mommy làm sao thế?”

“Đại Bạch, ba Tiểu Bạch của con lại bỏ trốn rồi, hắn lại bỏ mẹ con chúng ta rồi!” Hoắc Duật Hy lập tức ôm lấy thằng bé mà rằng.

“Mommy đừng khóc.” Đại Bạch hiểu chuyện dỗ mẹ mình trước: “Mommy nói Tiểu Bạch đi đâu nữa hả?”

“Ưm.” Cô gật đầu.

“Ơ nhưng mà…” Đại Bạch ôm đầu khó hiểu, chỉ chỉ vào một cái chân ló ra dưới lớp chân.

Hoắc Duật Hy sụt sùi nhìn theo phía nhóc chỉ: Cái chân à?

Cô rụt rè đưa tay sờ sờ xuống chỗ mình đang ngồi lên: “…” Cô dường như phát hiện ra cả một châu lục mới, thì ra cái chân xinh đẹp đó không phải của mình.

Dưới lớp chăn cô ngồi lên cũng không phải là gối bông như cô tưởng.

Mà là…

“Còn muốn ngồi đến khi nào nữa?” Giọng nói lành lạnh của Tư Cảnh Hàn vào lúc này làm cô giật thót mình.

“Soạt.” Cô lật tấm chăn xuống, quả nhiên nhìn thấy ngay khuôn mặt rất không vui của hắn.

Theo quán tính cô sợ hãi định đắp tấm chăn lại che hắn đi coi như không thấy gì, mà không biết thì không có tội.

Tư Cảnh Hàn lập tức bắt lấy cánh tay của cô ngăn lại, từng chữ tiếp đó dường như đều rít qua kẽ răng mới lọt ra ngoài: “Cái mông của em cũng biết lựa chỗ ngồi quá nhỉ, chỉ thiếu nước bức tôi chết ngạt nữa thôi.” Nói xong, hắn kéo cô ngồi sang chỗ bên cạnh, sau đó một tay rầu rĩ đỡ trán một tay còn lại chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy. Cả đêm qua cô nằm chồng lên người hắn, sáng sớm lại lăn mông lên tới trên đầu khiến hắn đang ngủ phải vì đất trời tối tâm, vì không thở được mà tỉnh dậy.

Nhìn đầu tóc rối như tổ quạ của hắn Hoắc Duật Hy cũng đoán ra đêm qua tướng ngủ của mình chắc không mấy đẹp đẽ. Nhưng cô mặc kệ, niềm vui che lấp tất cả, cô vội nhào vào lòng hắn: “Tư Cảnh Hàn, thật tốt quá anh vẫn còn ở đây. Chuyện tối qua đều là sự thật, không phải em nằm mơ, tốt quá rồi.”

Đang ngủ ngon bị người khác chọc cho tỉnh dậy ít ai vui vẻ, Tư Cảnh Hàn cũng vậy, đưa tay đẩy cái má lấm lem nước mắt của cô sang một bên: “Mắt sưng như con gấu trúc, xấu chết đi được, xuống giường rửa mặt tránh dọa người.”

Mặc kệ hắn dè bỉu, cô vẫn khư khư: “Không đâu, cho em ôm thêm chút nữa đi.”

Hắn nghe xong phải nhíu mày, xách Đại Bạch bên cạnh lên: “Có thấy ai không, tai vách mạch rừng. Em muốn nó nói cho cả cái đảo này biết em cuồng tôi đến mức nào à?” Xong rồi hắn lại đặt nhóc xuống, nhìn cô.

Ơ? Đại Bạch sờ sờ đầu, sao lại nói như chuyện gì ở nhà nhóc cũng đem đi nói được hết vậy?

“Mặc kệ, em là vậy đó, ai thích nói cứ nói, cười cứ cười, miễn biết anh là của em mà biết điều tránh xa là được rồi.”

“Hoắc Duật Hy…” Tư Cảnh Hàn đưa tay bẹo má cô xuống, nói không nên lời, nhưng phải thừa nhận rằng hắn rất thích sự cuồng nhiệt của cô đối với mình.

Hắn nghĩ nghĩ rồi xách Đại Bạch thả xuống sàn, dặn: “Đại Bạch dẫn bọn Nhị Bạch xuống tầng dưới vệ sinh buổi sáng đi. Một lát ba và mommy sẽ xuống sau.”

“Ơ…” Đại Bạch ngồi dưới đất nhìn hai người lớn trên giường, ngẩn tò te.

“Ngoan nào, một lát bữa sáng ba dặn đầu bếp chiên trứng cho.”

“Vâng ạ.” Đại Bạch không hiểu chuyện gì nhưng vì trứng chiên cũng đứng lên, dẫn hai con chó cưng lật đật đi ra ngoài.

Thằng bé vừa đi khuất hai người lớn không biết xấu hổ liền bắt đầu âu yếm nhau.

“Cảnh Hàn, anh nói em thật sự không nằm mơ chứ, anh đang âu yếm em sao?”

“Vậy em nói là ai?”

“Nhưng mà, nhưng mà em cứ cảm thấy chuyện này thật sự không tưởng, em vui đến sắp khóc rồi này, anh thấy không?”

“Đừng khóc nữa, sáng nay muốn ăn gì tôi nấu cho em, chịu không?”

Lời trước kia hứa chỉ nấu cho con ăn đã trở thành gió thoảng mây bay khi hắn có thể lấy được mẹ nó.

“Không cần đâu, em chỉ muốn anh ôm em thế này thôi.”

“Được, chỉ cần đừng khóc nữa, ôm bao lâu cũng không sao.”

Lúc đoàn người Tề Thiếu Khanh tụ họp với nhau ở bãi biển đã là tám giờ.

Hoắc Duật Hy đang chân ngắn chân dài đuổi theo phía sau Tư Cảnh Hàn: “Tư Cảnh Hàn, anh cứ thừa nhận anh quan tâm em đi, cũng không ai cười đâu.”

Tư Cảnh Hàn nhắm mắt làm ngơ, dù hành động của bản thân đã ràng ràng ra trước mắt nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận thực tế. Tề Thiếu Khanh bảo hắn không chịu là đầu hàng là vì sợ Hoắc Duật Hy cậy thế hắn cưng chiều mà ép hắn về Hoắc gia. Chuyện của Hoắc gia thế nào hắn vẫn còn chút ít canh cánh, cần thêm thời gian suy nghĩ nên tạm thời hắn muốn tránh né.

“Gâu gâu.”

Có tiếng chó sủa, Đại Bạch từ xa xa dắt theo hai con chó cưng đi tới, trên cổ mỗi con có treo nửa nải chuối. Thằng bé nhìn vào đám đông những người lớn một lượt, cuối cùng đi băng băng đến chỗ của Hoàng Tịch Liên, cười ngọt ngào: “Chị xinh đẹp, ăn chuối nhé?”

Hoàng Tịch Liên nhìn Đại Bạch, rồi bần thần, bối rối vô cùng.

“Đại Bạch.” Tề Thiếu Khanh lúc này vừa vặn xách nhóc cùng những quả chuối lên, mỉm cười: “Chị xinh đẹp đã ăn nhiều chuối lắm rồi, không ăn nổi nữa đâu. Đại Bạch tự ăn được rồi.”

“Ơ, thật sao?” Đại Bạch thất vọng nhìn sang Hoàng Tịch Liên, cô bất đắc dĩ không biết nói gì hơn, có chút tức giận đối với Tề Thiếu Khanh.

Anh vẫn xem như không, ôm thằng bé đi đến chỗ của Tư Cảnh Hàn trả cho hắn, tiện thể nói: “Con trai thì tôi thương thật đấy, nhưng mà cha con các người không nên cái gì cũng giành với tôi chứ?”

“Anh có thể sinh vài đứa để tranh ngược lại mà, bằng không thì tôi cũng hết cách.” Tư Cảnh Hàn vừa bênh vực con trai vừa thách thức Tề Thiếu Khanh.

“Đừng khích tôi, tự tôi biết lo liệu.”

“Tề gia, đừng nói trước, không ai là đấng toàn năng khi đứng trước tình yêu đâu, huống hồ gì người anh muốn sinh cùng chưa chắc đã muốn sinh cho anh, càng đau hơn khi cô ấy không phải tip người để cho anh lo liệu.” Tư Cảnh Hàn để con trai ngồi xuống ghế dài, vừa nói vừa bôi kem chống nắng cho thằng bé.

“Tôi nghĩ miếng này sẽ rất chua cho anh đấy, tôi với mẹ Đại Bạch ít nhất còn có sự ràng buộc, nhưng người kia với anh thì hoàn toàn không, cô ấy lại có suy nghĩ độc lập. Tình yêu cũng giống như một món ăn, biết đâu cô ấy chỉ muốn nếm thử, chứ không nhất thiết phải ăn cho kỳ được. Đến lúc đó…” Nói đến đây hắn cố tình kéo dài thanh điệu, trêu chọc cho tâm tình người khác ngứa ngáy.

Tề Thiếu Khanh nhìn hắn đắc ý như vậy cũng không hoang mang: “Nếu còn đợi cậu nhắc nhở thì ngày xưa tôi đã không phải Tề ca ca của các người rồi, nhóc con.” Dứt lời anh đưa tay bẹo má Đại Bạch mà cũng như bẹo má của Tiểu Bao lúc nhỏ, nhắc nhở Tư Cảnh Hàn.

Khi mọi người xuống biển Đại Bạch và ba nó vẫn còn trong chùm ô. Hỏi Hoắc Duật Hy chồng con thế nào còn chưa xuống cô chỉ đành bất lực nhún vai: “Xịt khoáng, dưỡng ẩm, kem chống nắng, không dùng xong thì không ra đây đâu.”

Mấy cái vali của Đại Bạch cũng toàn để mấy thứ tránh nắng, dưỡng da đó thôi, theo lý thuyết thì nó rất sợ đen, đen rồi sẽ xấu và xấu thì không làm tiểu bạch kiểm được nữa. Còn trên thực tế là do di truyền, cha nào con nấy.

“Tư tổng thật khác với mình tưởng tượng đó, không ngờ anh ấy cũng có mặt này.” Mộc Tích không khỏi cảm thán.

“Ha, còn có nhiều mặt bất ngờ hơn nữa kia, cậu nếu biết được chắc chắn sẽ rất đồng cảm với mình.” Hoắc Duật Hy nghiêng đầu dựa vào vai bạn thân, ngó vào chụm ô có cha con Đại Bạch, mỉm cười hạnh phúc.

“Ơ, nhưng mà Tống Ly Ninh đâu nhỉ? Từ giữa buổi tiệc tối qua cô ấy đột nhiên không thấy cô ấy nữa.” Bất giác cô lại nhớ đến cái “bóng đèn” bất đắc dĩ kia.

“Sáng nay cô ấy đã bay về nước rồi. Không còn ai giúp anh trai giành ông xã với cậu đâu, yên tâm.”

“Về nước? Sao lại đột ngột vậy?”

Mộc Tích làm sao hiểu được, nghĩ đến chuyện tối qua lại nói: “Cậu nhớ chuyện hôm qua quần áo mình bị rượu đổ vào Mạc Doanh đưa mình đến villa của cô ấy thay nhờ không,  khi thấy mình trong phòng biểu cảm của cô ấy thật sự rất quái đản. Đến sáng nay một câu không nói đã lên thủy phi cơ về đất liền rồi đặt vé về nước.”

Hoắc Duật Hy tò mò hơn.

Tối qua.

Sau khi bị đổ rượu lên người, Mộc Tích cùng Mạc Doanh về villa để thay quần áo, để nhanh quay lại bữa tiệc nên giữa đường Mạc Doanh dẫn Mộc Tích rẽ vào villa của Tống Ly Ninh vì chỗ của cô ấy gần với nơi diễn ra bữa tiệc nhất.

Đến nơi, Tống Ly Ninh sau khi rời bữa tiệc vẫn chưa về villa, Mạc Doanh bèn gọi cho cô ấy một cuộc.

Bên kia không nhanh không chậm bắt máy: [Alo? Tôi nghe đây Mạc Doanh.]

“Ly Ninh, váy của Mộc Tích bị dính bẩn rồi tôi dẫn cô ấy vào phòng cô thay đồ một lát được không?”[A ha, Mộc Tích ư? Đáng đời lắm.] Tống Ly Ninh nghe thế không khỏi cười nhạo.

Mạc Doanh mặc kệ cô ấy: “Vậy có chưa mượn phòng hay không đây tiểu thư?”

Tống Ly Ninh tuy cười vậy nhưng vẫn đồng ý ngay sau đó: [Được rồi, nếu cần thì lễ phục của tôi để trong tủ quần áo, hai người cứ tự nhiên.]

“Không cần đâu, tôi đã dặn phục vụ đem đồ qua rồi. Mật khẩu cửa là gì vậy?”[…]“À, được, cảm ơn.” Lấy được mật khẩu cửa, Mạc Doanh cúp máy, dẫn Mộc Tích vào vào trong.

“Tôi xong ngay đây, cô ngồi đây chờ một chút nhé.” Mộc Tích cầm bộ lễ phục sạch nói với Mạc Doanh.

Mạc Doanh giơ tay ra dấu ok, vậy mà cô ngồi được bao lâu thì Tống Ly Ninh đã từ ngoài cửa đi vào, khi thấy cô ngồi ở phòng khách cô ấy sững người một cách ngạc nhiên.

“Cô về nhanh vậy?” Mạc Doanh ban đầu không chú ý, bèn hỏi.

Lúc này Tống Ly Ninh mới thu lại vẻ mặt vừa rồi, cởi giày đế bằng ra, đi dép lê vào: “Sao cô lại tới đây?”

“Chẳng phải lúc nãy chúng tôi gọi điện đã nói rồi sao?”

Hai từ “chúng tôi” của Mạc Doanh làm Tống Ly Ninh của lúc này ngờ ngợ, không cởi áo choàng bên ngoài ra ngay mà đi vào phòng ngủ của mình.

Mạc Doanh lúc này mới chú ý, ngoài bộ váy rất kín đáo hôm nay Tống Ly Ninh mặc thì đôi giày đế bằng của cô ấy lại càng lạ hơn, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô chưa nghĩ ra.

So với suy nghĩ của Mạc Doanh thì lúc này Mộc Tích đang thời thay đồ bên trong thoáng giật mình khi có người đột ngột bước vào, nhưng khi nhìn thấy đó là Tống Ly Ninh cô mới thở hắc ra một hơi: “Làm tôi giật cả mình, cô về nhanh vậy?”

Ngược lại Tống Ly Ninh khi nhìn thấy cô chỉ mặc đồ lót đã phải đứng hình, quay phắt đi: “Cô không thể vào phòng thay đồ sao?”

Mộc Tích kéo lễ phục qua khỏi eo nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: “Đều là phụ nữ mà cô cũng ngại à? Hơn nữa lúc nãy tôi không nghĩ cô về nhanh như vậy.”

Tống Ly Ninh bất lực phát tay: “Thôi đi, cô từ từ mà thay.”

Nói xong cô ấy liền đi ra ngoài, Mạc Doanh ngoài phòng khách thấy cô ấy trở ra muốn nói gì đó nhưng Tống Ly Ninh còn chẳng buồn nhìn ai, một mạch thẳng lên tầng hai.

Lúc này Mộc Tích đã thay xong lễ phục bước ra, dù thấy lạ tuy nhiên Mạc Doanh không kịp suy nghĩ, còn có người đang chờ ở buổi tiệc nên hai người các cô cũng không nán lại lâu nữa, cứ thế rời đi.

Trở lại thực tại, Mộc Tích và Mạc Doanh sau khi hệ thống lại mọi chuyện ai cũng thấy nghi hoặc, chỉ là chuyện này không quá quan trọng nên hết chuyện các cô không bàn sâu vào hơn.

Đúng lúc này Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn từ trong chùm ô đi ra, kính râm nhỏ kính râm lớn đảo một vòng đã thấy mục tiêu mỗi người một ngã đi đến chỗ người phụ nữ mình tìm.

Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn ngoan ngoãn hơn, biết chủ động đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy, ngược lại Đại Bạch cứ tia mãi Hoàng Tịch Liên làm Tề Thiếu Khanh đứng ngồi không yên với nhóc.

Sau cuộc vui đêm qua, trong nhóm phụ nữ chỉ còn Hoắc Duật Hy, Mộc Tích và Mạc Doanh can đảm diện bikini, so với Trí Quân vốn không thích mặc loại trang phục này thì hôm nay cả Hoàng Tịch Liên cũng kín gió như bưng.

Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới ngộ ra chân lý nằm ở đâu, cô thốt lên kinh ngạc rồi nhìn sang Tư Cảnh Hàn: “Hóa ra tối qua không phải anh Thiếu Khanh mộng du ư?”

Tư Cảnh Hàn nhìn Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên đứng chung một chỗ, lại nhìn người phụ nữ của mình: “Đã đến thế này rồi em còn nghĩ thế thì tôi cũng hết cách.”

“Này, anh sớm biết chuyện này rồi sao?” Cô đánh vào cánh tay của hắn, hỏi.

Tư Cảnh Hàn cười nhạt, không đáp, làm ra vẻ thần bí càng khiến cô tò mò hơn: “Này, kể em nghe xem, là từ khi nào vậy?”

Người đàn ông từ chối kể chuyện phiếm mà tốt bụng đi đến đem Đại Bạch về để nhóc con không phá chuyện tốt của ba Tiểu Tề nữa.

Lục Nguyên và Mao Lập Tát sau một hồi chụp ảnh cho Mạc Doanh và Mộc Tích thì gọi những người còn lại sang, định rằng làm một luôn một cuốn album lưu niệm.

Cánh đàn ông của Tư Cảnh Hàn chụp trước, Hoàng Tịch Liên cầm máy rất giỏi nên xung phong lên giúp, lúc xếp đội hình liền ăn gian để Tề Thiếu Khanh đứng ở giữa, chụp mấy tấm liền đều chọn khoảnh khắc đẹp nhất của anh. Cũng may những người còn lại đều có dung mạo cực tốt mới không bị dìm thậm tệ, đặc biệt là Đại Bạch và hai con chó cưng, dù ở tấm nào cũng tươi như trái đào vừa chín tới.

Nhóm phụ nữ của Hoắc Duật Hy có nhiều dáng để chụp hơn, lần này là Tề Thiếu Khanh cầm máy, nhưng trái ngược hoàn toàn với Hoàng Tịch Liên, file ảnh nào anh chụp cũng là lúc những người phụ nữ khác đẹp đẽ còn riêng Hoàng Tịch Liên thì táo ngố nhất, hoặc là cô đang chớp mắt, hoặc là đang há miệng cười, thân hình nghiêng ngã, chưa kịp tạo dáng, vâng vâng…

Xem ảnh xong mà cô phải phát nộ, lập tức lấy máy ảnh giao cho người khác cầm. Lần này Lạc Tư Vũ chụp có tâm hơn nhiều, vì vậy Hoàng Tịch Liên mới hạ cơn thịnh nộ xuống.

Đến khi cả đoàn người chụp chung Mao Lập Tát bèn gọi một nhân viên ra giúp, khỏi nói Hoắc Duật Hy liền nhào vào Tư Cảnh Hàn bắt hắn bế mình bằng tư thế bế công chúa, Đại Bạch dắt hai con chó đứng dưới chân ba mẹ nhìn lên, nhưng chẳng ai để ý nhóc mà chỉ lo tình tứ tạo dáng. Khác hẳn lúc trước lúc nào cũng làm trung tâm, Đại Bạch dần nhận ra, ba mẹ nhóc càng hòa thuận thì nhóc càng giống con ghẻ.

Lúc chụp xong nhóm phụ nữ hoàn toàn độc chiếm máy ảnh để xem hình, những người đàn ông cũng không vội, nằm dưới bóng dừa hóng gió.

“Này, Tư tổng nhà cậu trắng ghê thật đấy.” Vừa đập vào mắt nhóm phụ nữ là làn da trắng như trứng gà bóc của ai kia.

Hoắc Duật Hy gượng cười: “Ừ, thì trắng thật.”

Mấy cô gái chép miệng: “Chà, cậu sẽ không ghen tị với anh ấy đấy chứ?”

Lần này thì Hoắc Duật Hy từ chối trả lời.

“Này, nhìn kỹ mới thấy chiều cao của Tề gia có vẻ nhỉnh hơn hết nhỉ?” Mạc Doanh phát biểu.

“Đúng đấy, nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô chụp rất thiên vị vậy Tịch Liên?” Mộc Tích phát hiện.

Hoàng Tịch Liên nhướng mài: “Có sao, tôi thấy ai cũng rất đẹp mà.”

“Không đúng, nhìn này, tấm nào cũng là Tề gia nhìn vào máy ảnh, còn những người khác chưa kịp cười nữa đã ra ảnh rồi. Chụp ba tấm mới có một tấm cả nhóm cùng nhìn máy ảnh, cô cố tình chụp trước sao?” Mạc Doanh cũng nhìn ra nguyên lý.

Lần này thì Hoàng Tịch Liên hết chối cãi, cười trừ. Nụ cười của cô làm những người còn lại ngoại trừ Hoắc Duật Hy phải giật mình: “Không phải chứ?”

Lần này đến lượt Hoàng Tịch Liên từ chối trả lời.
Bình Luận (0)
Comment