Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 170

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.

Kế hoạch của Khương Tiêu rất vẹn toàn, đã tới giai đoạn sắp phối hợp thực hiện với ông chủ Tần.

Tuy nhiên, dù định phát huy ưu điểm của cửa hàng truyền thống ban đầu của Vô Hạn thì cũng không thể chiếm vị trí của cửa hàng ban đầu, chủ yếu do địa điểm ban đầu quá nhỏ và không phù hợp về mọi mặt.

Chỗ cho sản phẩm hàng tươi sống phân khúc cao cấp phải rộng hơn nhiều, tương đương diện thích một siêu thị tầm trung. Thêm vào đó, mặt hàng này được bảo quản trong môi trường đặc biệt. Điều quan trọng hơn nữa là các phân khúc khách hàng có sự khác biệt về yêu cầu. Để làm được vậy, bọn họ phải chọn lựa mặt bằng một lần nữa.

Về địa điểm, hiển nhiên phải sắp đặt tại những tỉnh thành trọng điểm trong nước. Khương Tiêu và ông chủ Tần đều có nhiều tiền và các mối quan hệ, đủ dự toán để thử nghiệm theo ý mình.

Đợt đầu tiên, họ dự kiến xây dựng hai mươi cửa hàng.

Có điều, diện tích của những cửa hàng đầu tiên cũng rất lớn, “Rốt cuộc phải đặt hai mươi cửa hàng này ở đâu?” vẫn đang là một bài toán.

Yếu tố quan trọng nhất trong việc mở một cửa hàng truyền thống ngoài địa điểm vẫn là địa điểm. Có thể giao cho cấp dưới việc chọn lựa địa điểm, tuy nhiên Khương Tiêu không mấy hài lòng với các đề xuất mà cấp dưới đưa ra.

Xem từ bản thảo đầu tiên, việc lựa chọn địa điểm của hai mươi cửa hàng đảm bảo tối ưu hiệu suất chi phí xem vẻ khá hợp lý. Về cơ bản, mọi nơi được chọn đều thuộc trung tâm thương mại lớn, cấp dưới tuyệt nhiên sẽ không lừa anh.

Chẳng qua, với kiểu cửa hàng trải khắp cả nước này, Khương Tiêu không biết liệu khu vực địa phương có phải sự lựa chọn tốt nhất hay không. Tình hình và kế hoạch phát triển của mỗi nơi mỗi khác, cũng có rất nhiều trung tâm thương mại cỡ lớn. Chốt xong vị trí cửa hàng truyền thống sẽ không tiện di dời, vì vậy phải nhìn cả vào tương lai.

Dù gì cũng là lần đầu liều lĩnh làm thử, phải cẩn thận kẻo ngã. Do đó, Khương Tiêu đến gặp Lâm Đào Thanh hỏi ý kiến về chuyện này trước. Lâm Đào Thanh thấy rất ổn. Tuy vậy, bà vẫn khuyên anh sang hỏi bên Vịnh Giang cho yên tâm hơn.

Vịnh Giang là một doanh nghiệp kinh doanh bất động sản đạt được khá nhiều thành công trong mấy năm gần đây. Nương theo ngọn gió Đông “giá bất động sản tăng cao” này, các công trình của họ sớm đã trải rộng khắp cả nước. Hầu như thành phố nào trong danh sách của Khương Tiêu cũng có công trình của Vịnh Giang.

Mấy hôm trước, Khương Tiêu đã đề cập qua với ông cụ Lận, song nếu muốn hiểu biết nhiều hơn thì hỏi Lận Thành Duật vẫn là hợp lý nhất.

Ông cụ cũng ước gì hai người họ có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn, dù chỉ nói về công việc.

Dĩ nhiên Lận Thành Duật rất vui vì giúp được anh. Khương Tiêu sẵn sàng chia sẻ cho y kế hoạch của mình chứng tỏ anh tin tưởng y. Y xem kỹ bản vẽ quy hoạch cửa hàng truyền thống của Khương Tiêu, sau đó phân tích về từng cửa hàng cho anh với giọng rất nhỏ.

Các cửa hàng truyền thống của Khương Tiêu đều bán hàng theo hình thức tự doanh. Anh không tham gia nhượng quyền thương mại để đảm bảo chất lượng và hiệu quả quản lý. Vì thế, anh phải tự quyết định vị trí từng cửa hàng.

Khương Tiêu tương đối quen thuộc với vùng Liễu Giang – Thâm Thành – Lệ Thị và khu vực Tân Hải lúc trước thường ghé, mấy nơi này không thành vấn đề. Về mấy chục thành thị còn lại, anh không thông thạo, thậm chí chưa từng đến. Trái lại, Lận Thành Duật nắm rõ chúng như lòng bàn tay.

Y nói với Khương Tiêu về hướng phát triển chính và tiềm lực phát triển của từng thành thị, giúp anh điều chỉnh rất nhiều sự sắp đặt.

“… Một số cửa hàng nên chờ thêm ba tháng nữa hãy mở. Ở đây có một trung tâm thương mại lớn sắp khai trương. Em quen công ty phát triển trung tâm thương mại đó, công ty ấy sở hữu chất lượng và nguồn nhân lực rất mạnh tại địa phương. Bên đó sắp sửa kêu gọi vốn đầu tư, tạm thời cứ từ từ. Trung tâm thương mại này thì hơi cũ, lượng khách khá ít, không phải lựa chọn tốt.”

Y chỉ sang một trung tâm thương mại khác.

“Chỗ này anh chọn là một trung tâm thương mại mới, diện tích cũng tương đối rộng, tuy nhiên vị trí có thể không phù hợp với kế hoạch của anh. Giờ khả năng cũng khó tìm thấy một cửa hàng mặt tiền lớn tại đó, chi bằng chọn chỗ đối diện cửa hàng bách hóa quốc tế bên cạnh phố thương mại. Nơi này cũng gần CBD hơn.”  

“Còn cả đây nữa.” Lận Thành Duật cầm bút đỏ gạch một đường trên đó: “Mặc dù là trung tâm hành chính của tỉnh nhưng vì nhiều nguyên nhân nên nó kém phát triển hơn thành phố kế bên. Thành phố kế bên nổi tiếng là thành phố du lịch. Hồi trước, em từng đi khảo sát ở đây để phát triển bất động sản. Cuối cùng, em chỉ cho xây dựng khu dân cư bình thường ở trung tâm hành chính này, trái lại xây dựng khu phố biệt thự cao cấp ở thành phố kế bên.”

“Mức chi tiêu của bên đó cao hơn trung tâm hành chính tỉnh một chút. Nếu được, em đề nghị anh thay đổi thành phố, mở một cửa hàng tại đây trước. Đợi đến khi có tiếng tăm rồi thì hãy mở tiếp cửa hàng khác ở trung tâm hành chính tỉnh đó. Dĩ nhiên cho chung cả hai vào quy hoạch cũng được, tùy theo lựa chọn của anh.”

Khương Tiêu gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ suy tính cẩn thận, sau đó ghi nhớ toàn bộ.

Có điều, anh cũng không cần phải nhớ vì Lận Thành Duật đã đánh dấu chi tiết rồi, sau đó còn bổ sung: “May mà em quen biết một số nơi, lát em sẽ cho người đi nói chuyện trước với họ. Trên đây có thông tin liên lạc, anh chỉ cần để người phụ trách của Vô Hạn đi theo xem thử là được.”

Dù trong cùng một trung tâm thương mại, vẫn sẽ tồn tại sự chênh lệch lớn giữa các tầng. Vậy nên cần thêm một bước quyết định cùng với nhiều người chịu trách nhiệm nhiều công việc nữa thì mới xác định được hình thái cuối cùng sẽ thành thế nào.

Cấp lãnh đạo như Khương Tiêu chủ yếu đề ra ý tưởng, tất nhiên không cần phải tự mình làm những điều đó. Thông tin Lận Thành Duật cung cấp cho anh về mặt này đã đủ toàn diện và đóng vai trò rất quan trọng với anh bây giờ.

Ở khía cạnh công việc, quả thực không chê Lận Thành Duật vào đâu được. Mặc dù hai đời y hoạt động trong hai lĩnh vực khác nhau nhưng đều làm cực kỳ tốt. Y luôn là người rất có năng lực.

Hiện giờ bàn công chuyện với y, Khương Tiêu cảm nhận được sự cộng hưởng khó hình dung. Đây là điều mà đời trước anh không cảm nhận được.

Giữa đôi bên tồn tại sự ăn ý hiếm có. Anh chỉ nói qua vài lời về quy hoạch với Lận Thành Duật thôi nhưng đối phương lại hiểu ý rất nhanh.

Nghe Khương Tiêu cảm ơn mình, Lận Thành Duật đáp không cần, y có thể giúp anh đã là tốt lắm rồi.

“Em rất vui lòng. Sau này còn việc gì khác thì cứ hỏi em bất cứ lúc nào.” Y nói: “Chúc Tiêu Tiêu thành công.”

Khương Tiêu nhìn y, nở nụ cười một cách tự nhiên: “Ừ.”

Sau hơn một tháng nằm viện, cuối cùng Lận Thành Duật cũng được đồng ý cho ra viện.

Về cơ bản, các vết thương trên người y đã khép lại và đóng vảy hết, chẳng qua vẫn để lại sẹo. Khương Tiêu kiểm tra qua lưng y. Chỗ này bỏng nghiêm trọng nhất, dấu vết cũng rõ ràng nhất.

Tiếp theo, cần tiến hành các bước điều trị phục hồi thẩm mỹ. Lận Thành Duật lại thấy không thành vấn đề.

“Em hết đau từ lâu rồi.” Y nói: “Với lại mặc quần áo vào sẽ không nhìn ra.”

Vết thương trên người y chủ yếu nằm ở lưng và đùi. Ít vết tại cổ và rãnh cằm đã mờ đi khó thấy sau khi lành, tuy nhiên quan sát kỹ vẫn sẽ nhìn ra.

“Đã nói trước rồi, tôi sẽ cùng cậu đi phẫu thuật điều trị.” Khương Tiêu nói: “Lần nào cũng đi. Cậu yên tâm, sẽ ổn cả thôi.”

Tóm lại vẫn không nên để lại sẹo. Anh biết Lận Thành Duật đang an ủi anh, nhưng sao Khương Tiêu có thể mặc kệ những dấu vết trông dữ tợn thế được.

Lận Thành Duật thoáng sửng sốt, sau đó đáp “Vâng”.

Y thầm vui trong lòng.

Ngày y chính thức ra viện, Hạ Uyển Uyển tổ chức tiệc gia đình, coi như chúc mừng chuyện này cuối cùng cũng qua, đuổi bệnh tật đi.

Trong mắt bà, cả Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn đều là người cứu Khương Tiêu. Dù đã chia tay với Tiểu Phó nhưng Khương Tiêu không coi đối phương thành kẻ thù sau chia tay.

Ba người đều lăn xả tại ranh giới sống còn một lần, vốn nên coi nhau như bạn bè. Cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình mà thôi, vô cùng bình thường.

Ban đầu, Hạ Uyển Uyển mời cả ông cụ Lận để thêm phần đông vui náo nhiệt, tuy nhiên không hiểu sao đối phương lại khéo léo từ chối.

Khương Tiêu cũng muốn ăn một bữa tử tế. Từ khi ra viện đến giờ, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc lại với phòng bếp. Anh chuẩn bị tự tay nấu nướng.

Dạo gần đây anh đang lựa chọn địa điểm cho cửa hàng thực phẩm tươi sống của Vô Hạn. Công ty có một tổ chuyên đi lựa hàng, xuất phát từ bộ phận “Tự doanh Vô Hạn”. Nếu chọn được một sản phẩm chất lượng tốt nhưng chưa khui hộp thị trường thì ngoài việc đặt hàng, Vô Hạn còn rất sẵn lòng đầu tư.

Vừa rồi, để chọn hàng, anh đã mang rất nhiều đồ về nhà. Dĩ nhiên phải ăn thử mới biết chất lượng loại hàng tươi sống này ra sao. Vì vậy, sắp tới chủng loại và chất lượng rau củ quả ở nhà ăn của công ty Vô Hạn sẽ được đề cao rất nhiều, nhận về lời khen ngợi nhất trí của các nhân viên. 

Khương Tiêu cũng đang cất giữ rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đúng dịp này dùng tới.

Lận Thành Duật đến khá sớm. Y vừa tới đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, biết ngay đây là canh Khương Tiêu nấu.

Hạ Uyển Uyển mở cửa cho y. Lần đầu tiên y tới nhà mới của Khương Tiêu, do đó lúc gõ cửa rất căng thẳng. Cửa mở rồi, trái lại y đã bình tĩnh hơn.

Y lặng lẽ quan sát xung quanh một lượt để làm quen với không gian. Thói quen sinh hoạt của Khương Tiêu vẫn được thể hiện rất rõ rệt tại căn nhà này. Sau đó, y nhanh chóng nhập vai, gặp Khương Tiêu ở phòng bếp.

“Để em phụ cho.” Y nói.

“Cháu cứ ngồi chơi ở sô pha đi.” Hạ Uyển Uyển nói: “Ăn chút trái cây nữa, Khương Tiêu đã cắt sẵn rồi, ngọt lắm. Nào có khái niệm để khách nấu?”

Sao Lận Thành Duật ngồi được.

“Đã quen thân vậy rồi còn coi là khách gì nữa cô.” Y xắn tay áo đi thẳng vào bếp: “Cháu qua xem phụ Khương Tiêu.”

Y cực kỳ sẵn sàng làm trợ thủ của Khương Tiêu.

Lận Thành Duật bước vào bếp đúng lúc canh chín. Khương Tiêu mở nắp nồi, lấy chiếc bát nhỏ múc một thìa nếm thử. Thấy y vào, anh cứ vậy cho y nếm thử một ngụm.

“Ổn chứ?”

Lận Thành Duật gật đầu.

“Có thấy khác chỗ nào không?”

Hôm nay, Khương Tiêu hầm canh gà nấm hương – một món ăn đậm chất gia đình. Nấu không khó khăn gì, chủ yếu xem xét nguyên liệu nấu ăn.

Dĩ nhiên Lận Thành Duật nếm ra. Gà và nấm hương được sử dụng có hương vị rất khác. Khương Tiêu bỏ vào nồi cả một ít nấm măng. Nấm măng vốn nhạt vị nhưng khi nó thấm đầy nước canh đậm đà thì cắn vào sẽ bung tràn nước sốt, trở nên rất ngon lành.

“Đây là những thực phẩm được chọn để bán ở cửa hàng.” Khương Tiêu nói: “Lần này cất công đi tìm nên tôi mới biết đến nguyên liệu nấu ăn chất lượng cỡ này đấy.”

Những nguyên liệu bình thường Khương Tiêu mua vốn đã có chất lượng rất tốt trên thị trường. Tuy nhiên chất lượng của vô số nguyên liệu nấu ăn còn tùy thuộc vào môi trường canh tác và công nghệ kỹ thuật. Những thứ được vận chuyển thẳng từ nơi sản xuất tới đây bằng đường hàng không còn tuyệt vời hơn cả những loại nguyên liệu ban đầu anh mua.

Hương vị khác thật, ăn vào biết ngay. Giá đắt hơn chút cũng không lo về tình hình tiêu thụ. Anh càng có lòng tin hơn.

Hai người cùng bận rộn trong bếp. Khương Tiêu nhìn cũng hơi bất ngờ.

Mấy năm trước, Lận Thành Duật chỉ phụ giúp được việc lặt vặt cho anh thôi, bây giờ tự nấu cũng ra dáng ra hình. Y làm khoai lang đường kéo sợi Khương Tiêu thích. Món này hơi khó làm nhưng thành phẩm ra lò lại rất ổn.

Y gắp cho Khương Tiêu một miếng.

Không biết là do nguyên liệu nấu ăn hay gì, Khương Tiêu bình luận: “Ngon hơn tôi làm.”

Thực ra Lận Thành Duật tập làm mấy món đó lâu rồi. Y đã lúng túng suốt một thời gian dài tại bước làm sệt nước đường của món khoai lang đường kéo sợi này, về sau mới dần lên tay. Nhận được một câu công nhận của Khương Tiêu, y cảm thấy rất đáng giá.

Y đang định nói thêm gì thì bỗng có người tiến vào.

Là Phó Nhược Ngôn.

Lận Thành Duật biết hôm nay hắn sẽ đến. Khác với trước, vừa gặp hắn đã căng thẳng, sợ Khương Tiêu đi, bây giờ y đã hết hẳn cảm giác này.

Mối quan hệ của y với Phó Nhược Ngôn và Khương Tiêu hiện tại có lẽ đều được coi là bạn bè, sau này thì chưa chắc.

Thật khó nói xem cơ hội của ai lớn hơn.
Bình Luận (0)
Comment