Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 171

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.

Phó Nhược Ngôn cũng không muốn từ bỏ. Tuy nhiên, khác với Lận Thành Duật, hắn càng ngày càng khó xác định. Giờ đây, hắn thực sự không rõ Khương Tiêu sẽ chọn ai.

Hôm nay, dĩ nhiên hắn vẫn tới. Vào giai đoạn này, hắn sẽ tận dụng mọi cơ hội.

Phó Nhược Ngôn quen tới sớm nhưng Lận Thành Duật còn tới sớm hơn.

Vừa vào hắn đã thấy Khương Tiêu và Lận Thành Duật đang ở trong bếp, hình như là nấu ăn. Hiển nhiên, hắn không muốn để hai người họ ở chung một chỗ. Hạ Uyển Uyển đón hắn ngồi xuống nghỉ ngơi như thường lệ. Phó Nhược Ngôn lễ phép từ chối, sau đó cũng xắn tay áo vào bếp.

Hạ Uyển Uyển cứ vậy chứng kiến cảnh ba người đàn ông cố gắng đứng chung một chỗ. Căn bếp kia giờ chẳng khác nào một sân khấu.

Bà không biết nói sao cho vừa. Rốt cuộc đường tình duyên của Niên Niên nhà bà trắc trở hay tốt đẹp đây?

Thôi, tóm lại đó là chuyện của giới trẻ. Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện khó khăn vậy rồi, Khương Tiêu muốn thế nào cũng được hết.

Phòng bếp ở căn hộ mới rất lớn, thừa chỗ cho ba người. Khi Phó Nhược Ngôn tới, Khương Tiêu không hề phân biệt đối xử. Anh trò chuyện cùng mỗi người đôi ba câu như bạn bè với nhau.

Thế nhưng Phó Nhược Ngôn ở đó một lúc thì nhận thấy sự khác thường.

Hồi còn ở bên Khương Tiêu, hắn cũng thường xuyên phụ giúp đối phương việc bếp núc đến độ quen tay. Bây giờ dù đã chia tay nhưng bọn họ vẫn phối hợp khá nhịp nhàng. 

Khả năng không thể đem con người ra so sánh với nhau được.

Phó Nhược Ngôn thực sự kém khoản nấu nướng, thực tế hắn cũng chẳng cần biết làm gì. Ở bên Khương Tiêu, hắn không nhất thiết phải học. Điều ấy vốn dĩ không tạo thành vấn đề. Nhìn chung, nào phải ai cũng hợp việc bếp núc.

Vì vậy lúc bên nhau, hắn chỉ rửa rau, xắt đồ, rửa chén các thứ. Hai người đã phân công. Phối hợp với nhau cũng là một cách cùng nấu ăn.

Vậy nhưng sự hiện diện của Lận Thành Duật tại đây đã khiến Phó Nhược Ngôn chợt nhận ra mình kém cạnh ở một mức độ nào đó. 

Hắn đâu ngờ Lận Thành Duật thế mà lại rất giỏi nấu nướng. Do đó, y có thể trợ giúp Khương Tiêu nhiều việc bếp núc hơn nữa. Y hiểu rõ cách xử lý các loại gia vị hoặc nguyên liệu nấu ăn loạn xị ngậu kia. Ví dụ món thịt bò xắt miếng xào ớt xanh, y xắt thịt đều tăm tắp, phù hợp hoàn toàn với thói quen và yêu cầu của Khương Tiêu.

… Cậu ta học ở đâu vậy?

– Phó Nhược Ngôn nghẹn một hơi trong lòng, nào nói ra được chuyện này. 

Đúng thực chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hắn cần gì phải tỏ thái độ vì một miếng thịt bò. Song, hắn thấy khó chịu.

Khương Tiêu nấu một bàn đồ ăn lớn cho tổng cộng bốn người. 

Trong bữa tiệc, bọn họ vừa ăn vừa tán gẫu về những chuyện đời thường dạo gần đây. Có điều, nói tới nói lui, cuối cùng chủ đề vẫn vòng về việc kinh doanh hàng tươi sống ở Vô Hạn. 

Nói sao thì toàn bộ nguyên liệu nấu ăn hôm nay cũng đều xuất xứ từ đó.

Trong những trường hợp bình thường, Hạ Uyển Uyển không thể trò chuyện với Khương Tiêu về việc kinh doanh, ngoại trừ vấn đề giấy tờ sổ sách. Bà cũng không đưa ra được lời khuyên gì, tuy nhiên lần này, bà có thể nhận xét hương vị của món ăn.

Trong bữa tiệc, có hai món làm từ thịt bò. Một là thịt bò xắt miếng xào ớt xanh kiểu Trung Hoa*, hai là bò bít tết chiên kiểu phương Tây. Xem cách làm của Khương Tiêu là biết chúng đến từ hai chuỗi cung ứng khác nhau, một ở trong nước, một là nguyên liệu nổi tiếng nhập từ nước ngoài về. Mỗi loại một vị. 

Mẹ khá thích món này

“Mẹ khá thích món này.” Hạ Uyển Uyển chỉ vào thịt bò viên: “Vị tươi ngon, rất hợp xào nấu kiểu Trung Hoa.”

Nhận được sự công nhận của mẹ, Khương Tiêu hơi đắc ý.

“Trước con phát hiện nó lúc đi công tác đó.” Khương Tiêu nói: “Ngon nhỉ mẹ?”

Thực ra, hồi ấy đi công tác, anh chọn bừa một quán cơm ven đường để ăn. Những món khác của quán tàm tạm thôi, chỉ riêng món bán chạy nhất làm từ thịt bò này là ngon tuyệt. Khương Tiêu khác với các khách hàng bình thường, anh cất công đi hỏi xuất xứ.

Vì thế, một tháng sau, trang trại cung cấp thịt bò này đã được Vô Hạn đầu tư, tiến hành mở rộng sản xuất vào năm ngoái, nâng cao chất lượng dựa trên cơ sở chăn nuôi nửa thả, nhờ vậy thịt bò mới có được hương vị như hiện nay.  

Hạ Uyển Uyển không khen con để khích lệ, bà thấy ngon thật.

Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật chuyên bắt bẻ đồ ăn cũng phải thẳng thắn thừa nhận rằng món này ngon thực sự, sẽ rất được chào đón.

Lúc Khương Tiêu đi công tác?

Tính ra, chắc là năm kia.

Phó Nhược Ngôn nghĩ thêm, bấy giờ mới nhận ra Khương Tiêu đã làm rất nhiều việc vào thời điểm đó. Tất nhiên, thịt bò chỉ là một mối làm ăn nhỏ. Chẳng qua, mọi cơ hội cộng lại sẽ khác.

Trên thực tế, Khương Tiêu đã nhắc qua với hắn rất nhiều lần. Khi yêu nhau, anh rất vui lòng sẻ chia. Phó Nhược Ngôn vẫn nhớ, chỉ có điều, hồi đó hắn không ủng hộ anh hoàn toàn…

… Bởi hắn còn đang khó chịu vì họ phải tạm xa.

Mặc dù chuyện đã qua nhưng Phó Nhược Ngôn ngẫm lại vẫn hơi bồi hồi.

Lận Thành Duật thì luôn vui vẻ. Hiếm khi y được thư thả, thích thú tán gẫu chút chuyện vặt với Khương Tiêu.

Hôm nay, y mặc áo sơ mi có cổ, che đi phần lớn sẹo trên người, tuy nhiên xắn tay áo lên vẫn thấy, còn cả những vết ở dưới mặt. Mỗi lần ánh nhìn của Khương Tiêu chạm phải chúng, đồng tử anh lại co vào.

Phó Nhược Ngôn luôn quan sát Khương Tiêu, dĩ nhiên hiểu được ý nghĩa của biểu cảm ấy.

Bây giờ còn là cảm kích, ai biết sau này sẽ ra sao?

Hôm nay, khi Khương Tiêu tình cờ nhắc đến việc kinh doanh thực phẩm tươi sống, Lận Thành Duật xem vẻ còn hiểu biết hơn hắn nhiều.

Ăn xong bữa cơm đó, quả nhiên những gì Phó Nhược Ngôn lo lắng là đúng.

Khương Tiêu đã bàn bạc qua với Lận Thành Duật về chuyện cửa hàng thực phẩm tươi sống. Về sau kế hoạch tiến triển rất nhiều, hiển nhiên Lận Thành Duật cũng quan tâm, còn hỏi thêm vài câu. Khương Tiêu thẳng thắn chia sẻ với y những gì cơ bản nhất.

Lận Thành Duật rất ủng hộ sự nghiệp của anh. Do đó, số chuyện họ chia sẻ với nhau cũng tăng dần.

Trước đây, Khương Tiêu còn đặc biệt thảo luận qua với Diệp Ảnh Ảnh, chủ yếu về việc thiết kế logo mới. Anh không muốn sử dụng logo hiện tại nữa.

Đây không chỉ là sự trợ giúp dành cho bạn bè mà còn là một đơn hàng lớn. Diệp Ảnh Ảnh đóng vai trò bên B rất nghiêm túc. Anh chàng vẽ cho Khương Tiêu bản vẽ bánh trôi chibi.

Logo không phải phức tạp quá làm gì, chủ yếu để người ta nhớ kỹ. Chiếc bánh trôi được nhân hóa này khá xinh xắn, đôi mắt to tròn, đầu đội một chiếc vương miện, bên cạnh có hai cái tay mũm mĩm thấp thoáng, một tay cầm thìa, một tay cầm đũa.

Siêu đáng yêu, ngây thơ chất phác, hơi giống sticker, quả thực rất dễ nhớ.

Khương Tiêu xem đi xem lại, thấy tạm ổn, đợi ra bảng hiệu thực tế rồi mới quyết định. Cơ mà Lận Thành Duật xem xong lại thấy rất được, tuy nhiên phản ứng đầu tiên của y khác với anh.

“Đây là anh nè.” Y nói: “Anh xem kỹ đi, bánh trôi ấy.”

Tết Nguyên Tiêu người ta làm bánh trôi, tên của Khương Tiêu bắt nguồn từ chính sinh nhật anh.

Lận Thành Duật càng ngắm càng thấy giống. Nét vẽ của họa sĩ Diệp Ảnh Ảnh khá là đẹp. Bản vẽ chibi này rất sống động, đặc biệt ở đôi mắt tròn xoe của bánh trôi, giống Khương Tiêu y sì đúc.

Y thích logo này.

Khương Tiêu: “… Chẳng giống tí nào.”

Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn chọn nó.

Bảng hiệu thực tế cũng khá đẹp, xung quanh nền trắng được viền một vòng tròn màu xanh nhạt. Bảng hiệu nối với dải đèn led khi bật đèn rất nổi bật, nom thật tươi mát và đáng yêu, kết hợp với chữ thiết kế “Thực phẩm tươi sống Vô Hạn Ưu Tuyển” tạo cảm giác độc đáo.

Thêm vào đó còn có cách trang hoàng và bố trí quầy hàng bên trong cửa hàng. Khương Tiêu nỗ lực nhắm tới phân khúc trung – cao cấp nên khi chọn được địa điểm rồi, anh phải bỏ công trang trí cẩn thận.

Nhắc trang hoàng, ấy lại là chuyện của Lận Thành Duật.

Nghiệp vụ chính ban đầu của Vịnh Giang là kinh doanh khách sạn cao cấp, vốn đã rất chuyên sâu về mảng trang trí. Về sau mở rộng phát triển, sáp nhập thêm một số công ty vào thì giờ đã trở thành tập đoàn tích hợp kiến tạo công trình – phát triển thương mại, quy hoạch khu dân cư và chỗ ở khách sạn.

Năng lực trang hoàng nhà cửa của công ty y khá đáng khen, đặc biệt tại những khu vực cao cấp. Vịnh Giang là nhà đầu tư của một số studio thiết kế nội thất nổi tiếng. Khương Tiêu muốn phong cách gì y cũng tìm được.

Quả nhiên, hợp tác một lần rồi thì ắt sẽ có lần hai.

Hiện giờ, Khương Tiêu không còn phải tránh hiềm nghi nữa. Sau khi suy tính tổng thể, Vịnh Giang chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Vì kế hoạch này, Khương Tiêu lại có thêm lịch trình công tác.

Thực tế, mục đích của chuyến công tác không phải vì chuyện nhỏ trang trí cửa hàng này, với đây thì anh chỉ cần lập ra kế hoạch hợp tác chứ không cần đi thực địa. Lý do chủ yếu là phần lớn các loại thực phẩm tươi sống cao cấp đều ẩn mình tại những vùng núi hẻo lánh. Kỹ thuật là yếu tố chính quyết định việc nuôi trồng ổn định ra một loại nông sản ngon. Mỗi nhà cung cấp ở mỗi nơi sẽ có sản phẩm một khác. Và phần đông trong số họ có nền tảng vốn liếng lớn.

Để bọn họ cho phép Vô Hạn bán sản phẩm của mình thì dễ thương lượng thôi, nhưng Khương Tiêu muốn độc quyền bán, biến nó thành sản phẩm được săn đón chỉ có tại Vô Hạn. Vì vậy, anh phải bàn bạc chi tiết về việc hợp tác với người thuộc cấp cao hơn trong chuỗi cung ứng.

May mắn thay, tần suất đi công tác của anh không còn thường xuyên như trước. Nhờ những mối quan hệ đã tạo lập sẵn, về cơ bản, các lần thương thảo của Khương Tiêu đều rất suôn sẻ.

Dù phải đi công tác, anh vẫn nhớ lời hứa cùng Lận Thành Duật đi phẫu thuật trị sẹo.

Chữa sẹo không phải chuyện một sớm một chiều, phải theo liệu trình, tiến hành từng bước. Khương Tiêu tự tìm ra bệnh viện kia nên anh nhớ rất rõ thời gian. Hôm Lận Thành Duật đi, anh đã kịp trở về trước một ngày từ nơi khác.

Loại phẫu thuật này không đau đớn là bao với Lận Thành Duật. Huống hồ, y biết Khương Tiêu đang chờ mình ở ngoài nên lòng còn mừng vui khôn xiết.

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc tê chưa hết tác dụng, Lận Thành Duật nằm đó, thấy hơi buồn ngủ. Y nghe Khương Tiêu đang ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi bác sĩ gì đó và thảo luận về tình hình ca phẫu thuật của mình. Lận Thành Duật nghe rất nghiêm túc.

Tiếp theo, Khương Tiêu tới gần y, hỏi y thấy sao rồi.

Lận Thành Duật đáp không vấn đề gì.

“Vẫn hơi đau đúng không?” Y nghe Khương Tiêu nói: “Lần này đi công tác, tôi mang về cho cậu vài thứ, bác sĩ nói cậu có thể ăn một ít.”

Anh đưa tay tới, Lận Thành Duật cứ vậy há miệng ra.

Đó là một miếng quýt đã được Khương Tiêu bóc vỏ. Trái quýt này vừa mọng nước vừa ngọt lịm, mới cắn miếng đầu tiên đã thấy ngọt đến tỉnh táo.

“Lúc đi công tác tình cờ ăn được nên mua mang về.” Y nghe Khương Tiêu nói tiếp: “Ngon lắm đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment