Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 141

Thời gian ngoài không gian giống như bất động, yên tĩnh lại thấp thoáng nhiều ngôi sao, nơi nơi đều là nguy hiểm mà lại thần bí. Đương nhiên, thế giới có thần bí hơn nữa, nhìn liên tục ba tháng không ngừng, cũng hoàn toàn nhìn chán. Trữ Khang Hạo không thú vị thu hồi tầm mắt, đem ánh mắt chuyển dời đến trong khoang thuyền, nghe được tiếng cười thỉnh thoảng truyền đến từ khoang tiếp khách, nhăn chặt mi.

Nơi đó, mẹ và em gái hắn đang nhiệt tình chiêu đãi một vị vương tử tao nhã tuấn mỹ. Đương nhiên, “Vương tử tao nhã tuấn mĩ” là em gái hắn luôn miệng cường điệu. Nghĩ đến Trữ Khang Khiết mỗi lần nhắc tới nam nhân kia ánh mắt liền sáng bừng lên, Trữ Khang Hạo liền cảm thấy đau đầu không thôi, hơn nữa cái bình luận “Hắn tựa như một vương tử, không đúng, hắn chính là vương tử”, làm cho Trữ Khang Hạo hận không thể bịt kín lỗ tai, đem đứa em gái hoàn toàn không có tâm phòng người đưa vào khoang thuyền ngủ đông.

Đối diện, nhị đệ Trữ Khang Hoa đang nghịch kì thạch ngẩng đầu, hướng về phía Trữ Khang Hạo nở nụ cười: “Đại ca, đại bá mẫu cùng Khang Khiết, tựa hồ thật sự thích cái người tên Lam kia?”

Lam chính là nam nhân kia, ấn tượng của Trữ Khang Hạo đối với hắn cực kì tồi tệ, kẻ lừa đảo chỉ biết nịnh bợ phụ nữ! Cố tình không chỉ có Trữ Khang Khiết, ngay cả mẹ hắn Nhạc Tùng Trữ cũng đều cho rằng Lam là vương tử gặp rủi ro, đối với Lam phi thường yêu thích.

Tam đệ Trữ Khang Hòa cười hì hì gật đầu: “Đâu chỉ là thích, quả thực là đem hắn trở thành đứa con. Ngươi xem đại bá mẫu, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp, sẽ nấu ra đủ loại điểm tâm hương vị ngọt ngào ngon miệng. Trừ bỏ Khang Khiết có thể ăn, mặt khác đều cho Lam. Thậm chí bởi vì trong tay Lam có nút không gian đông lại thời gian, mỗi lần làm nhiều, ăn không hết đều bị Lam thu vào. Đại ca là con ruột, cũng không được ăn như vậy đâu.”

“Tất nhiên! Tay nghề của đại bá mẫu cũng không phải đùa, nói là đầu bếp cũng không đủ, đáng tiếc trừ bỏ Khang Trí, người khác đều không có cơ hội được ăn nhiều. Đương nhiên, hiện tại, có thêm một Lam.” Trữ Khang Hoa cười hắc hắc phụ họa, trêu tức nhìn Trữ Khang Hạo bổ sung: “Đại ca, lại nói, Lam cùng tùy tùng của hắn là ca phát hiện, đây cũng coi như là hữu duyên đúng không?”

Mắt thấy sắc mặt Trữ Khang Hạo càng ngày càng đen, Trữ Huy Dung ở đối diện ho nhẹ một tiếng, khuyên một câu: “Khang Hạo, con không cần lo lắng như vậy. Nếu thân phận của Lam thực sự có vấn đề, Trữ Cao thiếu tướng sẽ không mang theo hắn.”

Điều này Trữ Khang Hạo đương nhiên biết, thâm chí hắn cũng tin tưởng Lam là một vương tử gặp nạn, nhưng này cũng không có nghĩa là, hắn sau khi tham gia hôn lễ của đệ đệ “gả” vào hoàng thất Đế Ma Tư xong, lại phải nhìn em gái mình đến một tinh cầu không biết tên. Hơn nữa Lam kia lòng dạ thâm sâu, rõ ràng là người khế ước thân phận cao quý, thiên phú cực cao, nhưng vẫn làm bộ chính mình lớn lên trong sự ức hiếp, rõ ràng bụng dạ khó lường.

Trữ Khang Hạo cho dù đối với tinh tế không hiểu biết, nhưng do Đoạn Sở sinh hoạt tại Đế Ma Tư, vẫn luôn chú ý tới địa vị của người khế ước ở tinh tế. Một vương tử người khế ước, tuyệt đối là đối tượng tốt nhất để lôi kéo đám hỏi, cuộc sống của Lam không có khả năng bi thảm giống như hắn nói.

Đương nhiên, Trữ Khang Hạo cũng không cách nào nói ra miệng, nếu hắn thuyết phục bằng địa vị của người khế ước, mẹ cùng em gái hắn nói không chừng còn cho rằng hắn quá mức cẩn thận. Ở dưới mắt của các nàng, thân phận người khế ước tự nhiên là không sánh bằng vương tử, Lam ngay cả thân phận vương tử cũng không che dấu, thân phận người khế ước khẳng định không cần thiết phải lấy ra để khoe khoang.

“Lam, Lam, mau tới giúp ta nhìn xem, ta làm cái này thế nào?” Thanh âm kêu to gọi nhỏ củaTrữ Khang Viễn truyền đến, mặt Trữ Khang Hạo nhăn đến nỗi có thể làm đầu viên ngói trích thuỷ (rãnh nước chảy).

Huynh đệ Trữ Khang Hoa mặt đối mặt, rốt cục nhịn không được mà ôm nhau cười. Đường đệ sau khi trở thành chiến sĩ hậu thiên, liền đối với cơ giáp nổi lên hứng thú dạt dào, mà tùy tùng của Lam đối với việc chế tác cơ giáp rất có kinh nghiệm, Lam tự nhiên cũng hiểu biết không ít, hơn nữa tính nhẫn nại của hắn tốt lắm, hai người quả thực chính là bạn tốt nhất kiến như cố (vừa quen đã thân).

Khoang tiếp khách rất nhanh liền truyền đến tiếng Lam đáp lại.

“Ngươi làm cái này chưa được tính là cơ giáp đâu, cản bản chỉ có một vài chỗ đúng thôi! Còn có, ngươi rốt cuộc muốn làm cơ giáp dạng gì. . . . .” Thanh âm ôn nhu mang theo ý cười trêu chọc của Lam vang lên, Trữ Khang Viễn phát ra một tiếng ảo não, sau đó hai người nói qua nói lại một hồi, Trữ Khang Viễn kích động lại chạy đi.

“Lam, ngươi đối với cơ giáp hiểu biết rất nhiều nha! Còn có thể nuôi dưỡng dị thú loại nhỏ, thật lợi hại!” Thanh âm Trữ Khang Khiết truyền đến, làm cho Trữ Khang Hạo càng thêm bị đè nén.

Hắn không muốn để Lam tùy ý tiếp cận người nhà của mình như vậy, Trữ Khang Hạo rất xác định, vương tử thần bí này biết bọn họ tới Đế Ma Tư tham gia hôn lễ. Vạn nhất muốn lợi dụng bọn họ tiếp cận Đoạn Sở, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Tiểu Sở hiện tại tiền đồ vô hạn, người hâm mộ đố kỵ hắn khẳng định không ít, nguy cơ giữa tinh tế trùng trùng điệp điệp, Trữ Khang Hạo tuyệt không muốn khiến cho đệ đệ gặp nguy hiểm.

“Hắc, ta còn nuôi một con dị thú tiến hóa đó, đáng tiếc hiện tại không thể về nhà, bằng không ta kêu người mang tới cho ngươi xem. Nguyệt Tử Tinh thú là màu trắng, còn Thất Thải Vân hà thú là bảy màu sắc rực rỡ, tuy rằng mỗi ngày đều lười biếng chỉ biết có ăn thôi, nhưng buổi chiều ánh mặt trời hạ xuống sẽ hoàn toàn duỗi thân, ước chừng dài mấy chục mét, thoạt nhìn thật sự giống như bảy sắc cầu vồng rất xinh đẹp.” Thanh âm của Lam nghe ra được đắc ý dào dạt, trong lời nói miêu tả lại làm cho người Trữ gia chưa bao giờ thấy qua loại dị thú này lộ ra vẻ ao ước, ngay cả Trữ Khang Hạo cũng chậm lại cước bộ.

Trong vũ trụ tồn tại những sinh mệnh kỳ lạ không rõ, Lam kiến thức rộng rãi, cách nói năng bất phàm, cũng khó trách chỉ mới mấy câu, đã khiến cho Khang Khiết nảy sinh lòng hâm mộ, Lam thậm chí còn hứa hẹn đợi sau khi trở về tặng một con Tử Tinh thú cùng một con Thất Thải Vân Hà thú cho nàng.

“Tốt lắm Khang Khiết, Lam nói lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, để cho Lam nghỉ ngơi một chút. Lam, mau tới ăn chút trà bánh, trước con không phải nói thích kẹo rượu sao? Không mang trà rượu, bất quá rượu trái cây làm kẹo đường cũng không sai.” Nhạc Tùng Trữ ôn nhu đánh gảy cuộc đối thoại của hai người.

Trữ Khang Hạo tựa vào cửa, vừa lúc nhìn đến Lam bốc lên một khối kẹo rượu đưa vào miệng, sau đó lộ ra tươi cười hạnh phúc, nheo lại đôi mắt màu lam, đối với Nhạc Tùng Trữ khen không dứt miệng, còn không quên vì chính mình đạt được càng nhiều sự đồng tình.

“A di làm kẹo rượu ăn ngon thật. Ai, nếu mười năm trước con không bị thương, nói không chừng có thể tới trái đất sớm hơn so với Úc Thịnh Trạch, có thể sớm một chút được hưởng thụ những bánh kẹo ngon lành này rồi.”

Trữ Khang Khiết chớp mắt, lòng tràn đầy đồng tình hỏi: “Lam, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, mười năm cũng chưa khỏe sao?”

Đối với người Trữ gia mà nói, Trữ Khang Trí bị bệnh liên tục hơn mười năm, chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng bọn họ. Lam bị thương mười năm cũng không khỏe lên, còn bị người nhà khi dễ như vậy, lần này gặp nguy hiểm thiếu chút nữa mất mạng, nghe nói cũng là có quan hệ với ca ca cùng cha khác mẹ, điều này làm cho Trữ Khang Khiết cùng Nhạc Tùng Trữ nghĩ tới ca ca / đứa con sống lại ở Đoạn gia. Đoạn Sở lúc đó, có lẽ cũng là nguy cơ tứ phía, khó khăn thật nhiều.

Lam ánh mắt chợt lóe, nhìn lo lắng chân thành của cô gái đối diện, trong lòng ấm áp, thở dài: “Đúng vậy, tinh thần lực bị thương thì rất khó tốt lại, lại là trong lúc thức tỉnh.”

Đây là chỗ Trữ Khang Hạo kiên trì cho rằng Lam gạt người, nếu Lam nói là sự thật, như vậy bị thương vào kì thức tỉnh, hiện tại Lam không thể trở thành người khế ước. Đáng tiếc mẹ cùng em gái lại một chút cũng không hoài nghi, ngược lại càng thêm đồng tình với Lam.

“Bỏ lỡ thức tỉnh, thật đáng tiếc a. Vị hôn thê của ca ca ngươi cũng quá xấu xa rồi, còn có ca ngươi, thật sự là không biết nhìn người, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn!” Trữ Khang Khiết thân thiết nhìn Lam hỏi: “Vậy ngươi về sau làm sao bây giờ? Vị hôn thê kia. . . . .”

“Ca ta đương nhiên không có khả năng cưới nàng.” Lam vẻ mặt nghiêm nghị, sau khi lặng lẽ dìm xuống sự tức giân, cắt đứt quan hệ thông gia cùng bạn tốt, liền đưa gia tộc của vị hôn thê kia vào tử địa (đường chết).

Trữ Khang Khiết vẻ mặt cùng chung mối thù mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy ca ngươi có nổi giận hay không? Hắn cũng không phải cố ý, vẫn là không nên tức giận với hắn quá lâu.”

Lam thoáng chốc liền nhìn ra bộ dáng do dự của Trữ Khang Khiết, phi thường nghiêm túc gật đầu.

“Đương nhiên là tức giân, cho dù hắn không phải cố ý thì thế nào. Nhìn người không rõ khiến cho người nhà gặp nạn, đương nhiên là phải hung hăng trừng phạt!” Lam khẳng định nói xong, thấy Trữ Khang Khiết vẻ mặt khó xử, rốt cục nhịn không được nở nụ cười: “Cho nên, ta liền phạt hắn mỗi ngày xuống phòng bếp làm đồ ăn cho ta, nếu không thì phải sưu tầm đủ loại mỹ thực cho ta. Hại ta đáng thương như vậy, đương nhiên phải bồi thường cho ta thật nhiều, càng thêm yêu thương đệ đệ là ta này, đúng không?”

“Đúng, nhất định phải hảo hảo bồi thường cho ngươi!” Trữ Khang Khiết lập tức đã bị chọc cười, cười ha ha, nghiêng đầu, liền thấy được Trữ Khang Hạo sắc mặt có điểm cứng ngắc, sợ tới mức thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, liên tục ho khan.

“Đại ca, ngươi đã đến rồi.” Trữ Khang Khiết vẻ mặt đau khổ. Đại ca nhà nàng không thích nhất chính là bộ dáng nàng nhảy nhót, nhưng từ khi nàng tiến hóa trở thành chiến sĩ, tựa hồ cách cái nhã nhặn lịch sự đoan trang mà đại ca mong đợi càng ngày càng xa.

Lam đã sớm phát hiện sự tồn tại của Trữ Khang Hạo, nam nhân này tuy là chiến sĩ cấp thấp, nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh, khi thế mười phần, hơn nữa phi thường nhạy bén. Chẳng qua, Lam đối với Trữ Khang Hạo ấn tượng cũng không tốt, trừ bỏ một chút kỳ lạ vì sự quái dị của người Trữ gia, mặc cho ai mỗi ngày đều bị một người nam nhân đã cứu ngươi, dùng một loại ánh mắt xem thấu nhìn chằm chằm ngươi, cũng không thể đối với Trữ Khang Hạo có hảo cảm.

Hắn cúi đầu, cũng không để ý tới bị nhìn chằm chằm, hết sức chuyên chú ăn điểm tâm mà Nhạc Tùng Trữ làm.

Nhạc Tùng Trữ luôn ở bên cạnh nhìn, thấy thế cười loan mặt mày, cũng không nỡ lòng nhìn con gái khó xử, kêu Trữ Khang Hạo ngồi xuống, đem một ly hồng trà để trước bàn Trữ Khang Hạo, sau đó đưa cho Lam trà bánh mà hắn thích ăn nhất, ôn nhu khuyên bảo: “Lam, ăn nhiều một chút, để nguội không ngon nữa!”

Lam lập tức thu hồi suy nghĩ khác, hướng về phía Nhạc Tùng Trữ cười cười, tao nhã mà nhanh chóng ăn phần của mình.

Ánh mắt Trữ Khang Hạo thâm trầm nhìn Lam, tuy rằng một mực tranh thủ đồng tình của mẹ cùng em gái hắn, nhưng không thể không nói, không có Lam trò chuyện với mẹ và em gái, một đường này chỉ sợ các nàng sẽ càng nhàm chán. Hơn nữa thái độ làm người của Lam cởi mở, lời nói khôi hài, thậm chí ngay cả bất hạnh của chính mình cũng bị hắn nói đến thú vị, thật sự là một đối tượng phù hợp nói chuyện phiếm.

Lam bị Trữ Khang Hạo nhìn đến mức có chút lạnh gáy, nghĩ nghĩ, bưng lên chén trà ở phía trước uống một ngụm, giống như lơ đãng hỏi: “Khang Khiết, các ngươi sao lại đều dùng thuốc tiến hóa, nói như vậy người khế ước xứng đôi, tựa hồ không tiện?”

Hắn uyển chuyển hỏi xong, còn ý vị thâm trường liếc qua Trữ Khang Hạo, một bộ dáng thực quan tâm. Cái người này, chiến sĩ cấp thấp dù sao cũng nên biết đi tới Đế Ma Tư, quan trọng nhất không phải là tham gia hôn lễ của Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch. Nếu muốn muốn lợi dụng thân phận người nhà của người khế ước lúc trước của Úc Thịnh Trạch khiến cho Tiểu Sở thêm phiền, cũng nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Thân phận địa vị của Tiểu Sở ở nghiệp đoàn người khế ước, chính là rất cao.

Này dừng trong mắt Trữ Khang Hạo, quả thực chính là dùng thân phận người khế ước để uy hiếp hắn. Hắn không khách khí liếc trả Lam, nếu không phải mẫu thân ở đây, hắn đã sớm hảo hảo giáo huấn hắn, cần phải làm cho người này biết, người khế ước cũng không có gì giỏi, ít nhất cũng phải giống như đệ đệ hắn, mới có tư cách ngạo mạn như vậy. Đương nhiên, đệ đệ hắn ngoan như vậy, khẳng định sẽ không kiêu ngạo lại tự phụ, còn nói dối đầy miệng!

Trữ Khang Khiết một chút cũng không phát hiện sóng ngầm giữa hai người, chỉ dùng sức lắc đầu: “Ta mới không cần người khế ước xứng đôi đâu!”

Lam dừng lại, theo bản năng thốt ra: “Vì cái gì, ta thì tính toán tìm một chiến sĩ hoàn mỹ phù hợp,” Lam chống lại cặp mắt đen thâm thúy của Trữ Khang Hạo, lập tức ý thức được chính mình thất thố, vội vàng tăng thêm một câu: “Hoặc là người khế ước!”

Trữ Khang Hạo khóe miệng đều nhịn không được run rẩy, người này đến bây giờ vẫn còn nói dối, hơn nữa, muốn tìm một chiến sĩ hoặc người khế ước hoàn mỹ? Thế nhưng thật sự đem cảm tình ký thác trên cái gọi là xứng đôi?

Ánh mắt Trữ Khang Hạo nhìn về phía Lam trở nên quái dị, hắn nếu đúng như lời nói, tựa hồ dưới tình huống người khế ước không cố ý giấu diếm dao động tinh thần lực, trừ bỏ chiến sĩ cấp cao, cũng chỉ có chiến sĩ hoàn toàn phù hợp mới có thể cảm ứng được?

Trữ Khang Khiết lập tức nhớ tới lúc đầu là Lam bị đánh gảy thức tỉnh, nghĩ đến hắn ngay cả chính mình thức tỉnh thành người khế ước hay chiến sĩ cũng không biết, cho nên tinh thần bị thương, không khỏi hảo tâm an ủi: “Ai, kỳ thật cũng không quan hệ, ngươi hiện tại tinh thần lực đều khôi phục, dùng thuốc tiến hóa trở thành chiến sĩ cũng có thể. Nếu lo lắng tinh thần lực dao động, ta có thể đem bánh kẹo cho ngươi một chút.”

Lam ảo não, nghe được lời của Trữ Khang Khiết vẫn là lộ ra tươi cười cảm kích, chỉ cảm thấy vị đại ca kia của Trữ gia tuy rằng đáng ghét nhưng tiểu muội Trữ gia lại thực đáng yêu tri kỷ, a di Trữ gia ôn nhu lại thông minh khéo tay, đương nhiên những người khác đều so với Trữ Khang Hạo mạnh hơn nhiều.

“Ân, cám ơn.” Lam nghiêm túc nói lời cảm tạ, rất nhanh lại kỳ quái hỏi: “Khang Khiết, ngươi vì cái gì lại không muốn xứng đôi với người khế ước? Thiên phú của ngươi cùng Khang Viễn đều tốt lắm.”

Khang Khiết nháy mắt mấy cái, cảm thấy được Lam khó được có lúc ngốc như vậy. Bọn họ không tính toán trở thành chiến sĩ cấp cao, cũng sẽ không có nguy hiểm sinh mệnh quá lớn, trên trái đất không có người khế ước, tìm người khế ước ở Cáp Ngói tinh hệ thì phiền phức quá thôi.

Trữ Khang Hạo nghĩ đến em gái mình bị lời nói khiến động tâm, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi Lam: “Ngươi cảm thấy chiến sĩ xứng đôi với người khế ước, là vì cái gì?”

Lam dùng một loại ánh mắt như nhìn kỳ tích mà chống lại ánh mắt của Trữ Khang Hạo: “Đương nhiên là thực lực, thực lực càng cao, mới có thể có được cuộc sống thoải mái!”

Trữ Khang Hạo theo sát mà xác định: “Nga, vì cuộc sống tự do, cho nên lựa chọn người khế ước?”

Lam đương nhiên gật đầu.

Trữ Khang Hạo lộ ra ánh mắt khinh thường, trào phúng nhìn Lam nói: “Nghe nói người khế ước hi vọng cùng chiến sĩ kết làm bầu bạn là cam chịu quy định, nhưng nếu vì tự do, lại ngay cả người bên gối cũng không có cách lựa chọn nào khác, vậy tự do ở nơi nào?”

Lam kinh ngạc trợn to mắt, nhìn Trữ Khang Hạo một câu cũng nói không nên lời.

Người bên gối chính là bầu bạn? Hình dung này thật hình tượng, hơn nữa hắn nói rất có đạo lý, dường như phản bác không được. Lam ngơ ngác nghĩ, một đôi ánh mắt màu trạm lam trợn to, thoạt nhìn đáng yêu ngoài ý muốn.

“Ha ha ha, đại ca nói tuyệt không sai!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc, Lam mạnh quay đầu, nhìn đến Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch sóng vai đi tới, trên mặt nồng đậm ý cười.

“Ai, Tiểu Sở ngươi là tới đón ta đúng không? Ta rõ ràng đã phân phó Trữ Cao thiếu tướng nói ta sẽ tới.” Lam lập tức liền đem xấu hổ lúc trước quên sạch, đứng lên muốn tỏ vẻ vui mừng trong lòng với Đoạn Sở.

Đoạn Sở tươi cười cứng đờ, nhìn chằm chằm nam nhân tao nhã quen thuộc trong khoang: “Lam Tư?”



Tháng Năm 15, 2016

142

Bình Luận (0)
Comment