Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 66

Trà Lê nói:

– Em muốn xem bộ truyện tranh này.

Úc Bách:

– Được mà.

Trà Lê ngồi trước máy tính đọc truyện tranh, Úc Bách đứng dậy đi tìm hộp đồ ăn nhẹ, pha một tách trà thơm đặt vào tay anh, mình thì ngồi sang một bên, trả lời tin nhắn công việc của người khác và xử lý một số công việc phải làm hôm nay.

Sau khi Úc Bách xuyên vào truyện tranh, hắn rất lạ lẫm với thành phố Noah, nguyên nhân là trước khi hắn xuyên vào truyện tranh, thành phố Noah chưa từng xuất hiện ở bên trong “Con tàu từ bên ngoài”, hắn chỉ hiểu sơ bộ về sự phát triển của kịch bản đằng sau câu chuyện. Hợ tác với Chiêm Tinh mấy năm, hắn chưa từng nghi ngờ về năng lực chuyên nghiệp của Chiêm Tinh, bất kể là với tư cách CEO của phòng làm việc hay là người phụ trách dự án ở hiện tại, hắn sẽ chỉ thực hiện một số điều chỉnh với tư cách là người lập kế hoạch khi bắt đầu dự án để thích ứng với thị trường nhiều nhất có thể, những công việc khác hiếm khi can thiệp vào nhóm hoạ sĩ truyện tranh vẽ cái gì, vẽ như thế nào.

Trong toàn bộ khung sườn của câu chuyện “Con tàu từ bên ngoài”, phó bản được thiết lập nhiều nguyên tố bao gồm tôn giáo, đấu tranh chính trị, chiến tranh, khủng bố, làm ruộng vân vân, thành phố Noah chưa xuất hiện trong này rõ ràng là một thế giới với phong cách hài kịch thoải mái.

May mắn là mình không sống trong một thế giới trong phó bản khác, Trà Lê xem xong bộ truyện tranh này, thấy mình may mắn khi là người dân của thành phố Noah, các thế giới khác mạng người như cỏ rác, lưỡi hái của tử thần cắt một vùng rộng lớn.

Nhưng Trà Lê cũng cảm thấy kỳ lạ, thấy Úc Bách dường như đã trả lời tin nhắn xong, liền hỏi:

– Trước khi anh còn chưa bảo Thất Hoa vẽ spoiler về Thành phố Noah, Thành phố Noah chưa từng xuất hiện trong bản cập nhật của truyện tranh, thế nhưng thành phố Noah rõ ràng cũng đã tồn tại rồi, em sống ở đó hơn hai mươi năm, thế giới phó bản này được ra đời bằng hình thức nào?

– Điểm này anh cũng đã nghĩ tới. – Úc Bách giải thích, – Anh cho rằng, nó giống như “Lạc lối ở Nại Lạc” mà chúng ta từng đi qua, cách trình bày trong truyện tranh có những hạn chế, toàn bộ mặt của thế giới đều hướng ra bên ngoài, nhưng thực tế chỉ là một mặt cửa sổ nhỏ hẹp của thế giới truyện tranh.

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào truyện tranh trên màn hình máy tính, mỗi khung hình giống như một cửa sổ mở ra thế giới truyện tranh, người ngoài cửa sổ chỉ có thể qua cửa sổ mà nhìn thấy một phần nhỏ của thế giới truyện tranh đó.

Úc Bách nói:

– Nhưng thế giới truyện tranh trên thực tế có lãnh thổ rộng lớn hơn rất nhiều, những nhân vật phức tạp và những câu chuyện bất tận. Nó là một thế giới khác tồn tại độc lập mà không chỉ là một vùng đất nhỏ bé được chiếu trong cửa sổ truyện tranh.

Nghe hắn nói vậy, Trà Lê đã hiểu.

Từ trước đến nay Trà Lê luôn tin tưởng hiện thực chỉ là tương đối, thế giới anh sống tức là thành phố Noah, đối với mọi người ở thành phố Noah mà nói đó chính là thế giới thực, thành phố Nại Lạc đối với Hồng và Lam Quân cũng là thế giới thực.

Dù biết mình là “người trong sách” nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng mình chỉ là những con rối bị các họa sĩ truyện tranh điều khiển, bởi họ đều có cuộc sống thật và là con người thật.

Úc Bách từ thế giới thực xuyên vào truyện tranh đã trải qua rất nhiều chuyện ở trong truyện tranh mới dần dần chấp nhận điều này.

Trà Lê ăn một miếng bánh điểm tâm, kế tiếp chia sẻ suy nghĩ của mình về truyện tranh mình xem:

– Hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh tiến vào thế giới truyện tranh do chính mình sáng tác, chính cậu ấy không lựa chọn cho mình là nhân vật chính, cậu ấy chỉ lựa chọn một thế giới phó bản nhẹ nhàng, cậu ấy muốn sống một cuộc sống bình yên và vui vẻ ở thành phố Noah mà thôi.

– Vị matcha này cũng ngon lắm, em thử xem. – Úc Bách bón cho Trà Lê xong mới nói tiếp, – Hiểu biết của anh về Chiêm Tinh không nhiều, nhưng anh có thể khẳng định tính cách cậu ấy là không muốn là nhân vật được chú ý, cậu ấy rất ít khi đến phòng làm việc, thỉnh thoảng tới tham gia họp cũng rất ít khi phát biểu cảm tưởng. Cậu ấy thích quan sát người khác, nếu mọi người chú ý đến mình, sẽ làm cậu ấy không được tự nhiên.

Trà Lê nói:

– Em xem câu chuyện trong truyện tranh của cậu ấy cũng cảm thấy như vậy. Cậu ấy không phải là người đặt bản thân mình làm trung tâm mà sẽ truyền điểm nhấn cho những người xung quanh nhân vật chính. Cậu ấy chắc chắn rất thích truyện tranh, vẽ rất tinh tế, bối cảnh thực vật được xử lý cực kỳ sinh động.

Úc Bách nói:

– Truyện tranh chiếm gần như toàn bộ cuộc sống của cậu ấy.

– … – Trà Lê nghĩ một chút nói, – Sao em lại không có hứng thú mấy với truyện tranh nhỉ?

Úc Bách bị hỏi mà ngẩn người.

Cả hai người đều ý thức được vấn đề này, truyện tranh đối với Chiêm Tinh gần như có ý nghĩa tôn giáo, dù cho cậu có từ bỏ tất cả để bước vào cuộc sống trong thế giới truyện tranh thì cũng không đến mức không giữ lại tình yêu ban đầu vĩnh cửu của mình dành cho truyện tranh được.

– Trước nay anh không nghĩ tới cái này ạ? – Trà Lê không tin nổi hỏi, – Ánh mắt đầu tiên khi anh bước vào truyện tranh đã coi em là cậu ấy rồi, anh chưa từng nghĩ tại sao em lại như thế phải không?

Biểu cảm của Úc Bách đã trả lời anh, dù có nghĩ tới thì Úc Bách cũng không coi đây là thông tin quan trọng gì.

Trà Lê chỉ trích Úc Bách:

– Anh rõ ràng chỉ quan tâm Chiêm Tinh hời hợt bên ngoài, thực tế chẳng chút nào quan tâm thật lòng cả.

Úc Bách: – …

Nhưng đánh giá này có lẽ đối với Úc Bách không công bằng, nếu hắn thờ ơ với Chiêm Tinh, Chiêm Tinh sẽ không có tình cảm nào khác với hắn.

Trà Lê nói:

– Cũng bởi người ta còn nhỏ tuổi, ít gặp được đàn ông khác, bị vẻ bề ngoài của anh che mắt, cho nên mới thích anh.

– … – Úc Bách buồn bực nói, – Em cứ nhất định phải phê phán anh à? Anh làm sao khống chế được người khác có thích anh hay không chứ?

Trà Lê nói:

– Cái này không phải phê phán anh. Chúng ta nên tìm một người hiểu rõ cậu ấy hơn anh. Chỉ khi hiểu rõ cậu ấy muốn gì, chúng ta mới có thể thực sự nắm bắt được cậu ấy mong đợi Thành phố Noah sẽ như thế nào. Chỉ khi đó các nhà khoa học mới có thể nghiên cứu sâu hơn về Thành phố Noah và tương lai của người trong sách.

Úc Bách nói:

– Cậu ấy rất hướng nội, cũng rất ít có giao tiếp với người khác. Anh không biết sẽ có ai hiểu cậu ấy hơn.

Trà Lê nhìn ra ngoài nói:

– Mình có thể đi hỏi Thất Hoa, được không nhỉ? Hai người họ vẫn luôn hợp tác mà đúng không?

– Anh hỏi Thất Hoa rồi. – Úc Bách nói, – Chiêm Tinh chỉ thảo luận với cô ấy về những chuyện trong truyện tranh, rất hiếm khi nói chuyện riêng tư. Chiêm Tinh không giỏi cách ở chung với nữ giới, luôn có bản năng né tránh người khác phái.

Trà Lê nói:

– Cậu ấy vẫn đang đi học mà đúng không? Cậu ấy có bạn bè thân nào không?

– … – Úc Bách bị hỏi mà cứng họng, nói, – Anh cũng không rõ lắm.

Trà Lê đề nghị:

– Chúng ta đến trường của cậu ấy để tìm hiểu được không?

Buổi tối đầu thu, khuôn viên trường của Học viện Mỹ thuật Tượng Sơn.

Trà Lê vẫn đội mũ và đeo kính đen nhưng đã tháo khẩu trang ra, vừa bước vào cổng trường, anh không ngừng choáng ngợp trước vẻ đẹp của Học viện Mỹ thuật, khuôn viên trường đại học tràn ngập không khí thanh xuân.

– Lúc học đại học trông em như thế nào? – Úc Bách tò mò hỏi.

– Bình thường thôi. – Trà Lê nói, – Khuôn viên trường và các bạn cùng lớp rất bình thường, em học không tốt và không vào được trường tốt. Trường ở cuối phía nam của đại lộ Toast, lần trước dẫn anh đi tra án có đi ngang qua cổng trường, em cũng không dám nói đó là trường em học.

Úc Bách gật đầu, nói:

– Trường đại học của anh cách trường này không xa về phía bắc, khi nào rảnh anh sẽ dẫn em đến trường anh, trường của anh cũng rất đẹp.

Trà Lê nói:

– Được!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, “Chiêm Tinh” bị người ta nhận ra, hai cô gái ăn mặc trang điểm dễ thương vui vẻ đi tới, lấy cuốn sổ nhỏ dễ thương của mình ra nhờ học trưởng “Chiêm Tinh” ký vào bức vẽ cho mình, muốn lưu kỷ niệm. Hoạ sĩ truyện tranh Chiêm Tinh rất được sinh viên trong trường chào đón.

Nhưng Trà Lê nào biết vẽ, anh nhìn Úc Bách cầu cứu, Úc Bách tìm lý do uyển chuyển từ chối sinh viên nữ.

Hai cô gái đi rồi, Trà Lê đành phải đeo khẩu trang lên, không ngờ vừa đeo khẩu trang xong lại có một sinh viên nam chạy một mạch về phía anh, đập tay lên vai “Chiêm Tinh”, mừng rỡ kêu lên:

– Từ xa nhìn thấy cậu không ngờ đúng là cậu. Dạo này sức khoẻ cậu tốt lên chưa?

Giọng điệu của cậu ta rất thân mật, hỏi sức khoẻ Chiêm Tinh như thế nào, trong lời nói thể hiện mình biết Chiêm Tinh bởi vì bị trầm cảm mà tạm thời phải nghỉ học.

Trà Lê cảm nhận được sự quan tâm của cậu ta, nói:

– Mình đỡ nhiều rồi. Hôm nay mình rảnh rỗi nên ra ngoài một chút.

Sinh viên nam nói:

– Mình có gọi điện cho bạn, cũng nhắn tin nữa, nhưng bạn không hồi âm.

Trà Lê không biết nên trả lời thế nào, Úc Bách ở bên cạnh nói:

– Bác sĩ kiến nghị em ấy không được lên mạng.

– Thế ạ. – Sinh viên nam hiểu, nói, – Thế thì phải nghe lời bác sĩ rồi, bầu không khí Internet hiện nay rất dễ khiến người ta bị cao huyết áp.

Cậu ấy nhìn sang Úc Bách, hỏi:

– Anh đẹp trai này là ai vậy?

Cả Trà Lê và Úc Bách đều nhận ra ánh mắt của nam sinh này có ám chỉ mờ ám, cách ăn mặc của cậu ta dường như cũng có chút hơi hướng gay, gay Úc Bách tương đối trì độn vang lên cảnh báo.

Trà Lê đáp:

– Đây là sếp của mình.

Nam sinh viên mỉm cười, dài giọng nói:

– Ồ.

Sếp rất đẹp trai nha.

Úc Bách tự giác bước sang một bên để cho nam sinh có không gian trò chuyện với “Chiêm Tinh”.

Chiêm Tinh là một nam sinh viên đại học khá ít nói, còn bạn nam cùng lớp này lại là một người hay nói, Trà Lê dựa theo nguyên tắc nói ít sai ít lại rất phù hợp với phong cách của Chiêm Tinh. Vì vậy, nam sinh này không những không nhận ra Trà Lê không phải Chiêm Tinh mà còn quen với sự im lặng của anh.

Úc Bách cách xa hai người một ít, cúi đầu nghịch điện thoại.

Nam sinh nói nhỏ với Trà Lê:

– Là anh ấy đấy à? Theo đuổi được rồi à?

Trà Lê: – …

Nam sinh nói tiếp:

– Anh ấy bề ngoài nhìn còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, mình vừa nhìn phát là nhận ra ngay.

Trà Lê đành phải nói:

– Chưa theo đuổi được, anh ấy chỉ đang chăm sóc mình thôi.

Nam sinh nói:

– Mình thấy vẫn có hy vọng đấy, nhìn anh ấy có ý với bạn mà.

Trà Lê: – …

Bạn học nhìn anh, thở dài, bỗng nhiên giang rộng tay ra ôm anh một cái.

Úc Bách đứng bên cạnh ngẩng phắt đầu lên, Trà Lê đưa tay ra sau lưng lắc lắc với hắn, ý tứ là không sao đâu, đừng có làm ầm ĩ. Cái ôm này hiển nhiên không có ý gì khác, chỉ biểu đạt sự quan tâm và an ủi mà thôi.

– Trước khi nghỉ học bạn có nói với mình là bạn phải đi. – Nam sinh nói, – Mình còn tưởng bạn muốn…

Cậu ta không nói ra từ kia mà ngược lại nói:

– Như bây giờ cũng tốt, nghỉ ngơi cho khoẻ lên rồi hẵng yêu đương, thả lỏng tâm trạng, tất cả sẽ tốt lên thôi.

Nam sinh có hẹn gặp người khác, còn nói với Úc Bách:

– Anh ơi, anh phải đối tốt với bảo bối của bọn em đó nha.

Úc Bách: – …

Nam sinh đi rồi, Trà Lê thuật lại lời cậu ta nói cho Úc Bách nghe.

Úc Bách cũng không dám nói gì, cuộc sống vườn trường của Chiêm Tinh không giống trong tưởng tượng của hắn, Chiêm Tinh chưa từng nhắc tới, hắn cũng chưa từng nghĩ với tính cách của Chiêm Tinh vậy mà lại có bạn bè đồng tính.

Trà Lê nói:

– Thì ra trước khi rời đi cậu ấy đã từng tạm biệt bạn bè rồi.

Giống như Trà Lê khi quyết định rời khỏi thành phố Noah và đi vào không gian khác, không chắc chắn mình có thể bình an trở về hay không, anh cũng đã trịnh trọng tạm biệt từng người thân và bạn bè của mình ở thành phố Noah.

– Có lẽ cậu ấy … – Trà Lê nói, – Vị hoạ sĩ truyện tranh này của chúng ta không phải đang hoảng sợ và tuyệt vọng muốn trốn tránh hiện thực, cậu ấy chỉ bình tĩnh và ung dung đi đến thế giới lý tưởng của cậu ấy mà thôi.

Hồi lâu sau Úc Bách mới nói:

– Cậu ấy vẫn luôn biết mình muốn gì. Em nói đúng, không nên bởi vì cậu ấy mới mười chín tuổi mà phủ định quyết tâm bắt đầu lại lần nữa của cậu ấy.

Úc Bách dường như lại biết thêm về Chiêm Tinh.

Mà Trà Lê đang dần làm quen với họa sĩ truyện tranh đã tạo ra Thành phố Noah cùng với chính cậu ấy, cảm giác này rất kỳ diệu.

– Em tiêu hóa xong điểm tâm rồi, em muốn ăn cơm. – Trà Lê nói.

Úc Bách đưa anh đi ăn ở một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương.

Đánh giá của Trà Lê là:

– Món này…khó ăn quá, không ngon như nhà hàng ở thành phố Noah, em nghĩ em sẽ đánh giá 1 sao cho nó trên APP.

Úc Bách thành thật nói:

– Hàng Châu liên tục là quán quân trong cuộc thi sa mạc lương thực quốc gia nhiều năm rồi.

Trà Lê nói:

– Thảo nào Chiêm Tinh gầy như thế, cái này căn bản là không thể mập lên được nha.

Úc Bách nhìn anh chọn lựa, cảm thấy buồn cười, nhìn anh một lát, đột nhiên đề nghị:

– Anh muốn đưa em ra ngoài chơi, nơi này của bọn anh có rất nhiều thành phố có nhiều món ngon, còn có rất nhiều phong cảnh đẹp mà có ngắm nhìn cả đời cũng không hết.

Trà Lê hỏi:

– Thế anh không đi làm à?

– … – Úc Bách chỉ cười, trong mắt dâng lên chút đau thương.

Buổi tối trở về căn nhà trống được trang trí đẹp mắt và có view nhìn ra Hồ Tây.

– Lúc đầu anh định đi đâu ở tạm vài ngày vậy? – Trà Lê hỏi. Úc Bách ban đầu không dự tính sẽ ở cùng với “Chiêm Tinh”.

Úc Bách đáp:

– Anh định đi văn phòng.

Giờ thì không cần như vậy nữa, nhưng lại phát sinh ra một vài vấn đề khác.

Tắm xong, Trà Lê mặc quần áo ngủ của Úc Bách, mặc xong còn kéo vạt áo lên ngửi, cảm giác như mình hoàn toàn bị hơi thở của Úc Bách bao bọc lấy.

Hai người ngồi đối diện trên đệm, nhìn nhau, rất nhớ nhau, nhưng cả hai đều cảm thấy làm bất cứ điều gì với cơ thể của Chiêm Tinh đều là mạo phạm Chiêm Tinh.

Úc Bách thậm chí còn không dám đến gần Trà Lê.

Trà Lê so với Úc Bách thoải mái hơn một chút, anh chủ động nắm tay Úc Bách, nhưng chỉ vậy thôi, anh nhéo nhéo ngón tay Úc Bách, nghịch từng ngón một rồi nói:

– Lúc ở nhà hàng em đã muốn hỏi anh rồi…Nếu có thể làm được, anh có muốn quay về thành phố Noah với em không?

– … – Úc Bách hít sâu một hơi, giọng run run nói: – Sao em lại hỏi chuyện này? Anh còn tưởng rằng em chỉ đến nhìn anh chứ không còn muốn anh nữa.

Trà Lê nói:

– Em không biết phải mang anh đi như thế nào.

Úc Bách cũng không biết:

– Anh kiếm đủ tiền rồi, anh sẽ đi tìm em.

– Thế thì phải lâu lắm đó. – Trà Lê nói, – Em sợ anh sẽ trở thành ông già mất.

Úc Bách lại nói:

– Vậy em ở lại bên anh, chờ anh kiếm đủ tiền rồi, chúng ta cùng nhau trở về đó, như vậy có được không?

Trà Lê nói:

– Nhưng mà các nhà khoa học đang đợi em, em là tình nguyện viên chấp hành nhiệm vụ.

Úc Bách buồn bã nói:

– Tinh thần trách nhiệm của cảnh sát luôn quan trọng hơn anh, anh biết.

– Đây là đương nhiên mà. – Trà Lê nói, – Người không có tinh thần trách nhiệm rất không đáng tin cậy.

Úc Bách nói:

– Huỷ đi em, anh mệt mỏi rồi.

Trà Lê nắm lấy tay hắn:

– Anh tỉnh táo đi, em ở lại đây thì có ích gì? Em không muốn dùng cơ thể của Chiêm Tinh để hôn anh và là.m tình với anh, như vậy em cũng không biết mình vui vẻ hay là tức giận nữa, nhưng chỉ nghĩ đến thôi là em đã thấy sắp tức chết rồi.

Úc Bách: -…

Đây đúng là một vấn đề lớn.

– Chúng ta có thể… – Úc Bách nói, – Có thể không làm.

Trà Lê nói ngay:

– Không được, là.m tình là chuyện rất quan trọng, em muốn là.m tình, cảm giác lần trước rất sung sướng, em thích lắm.

– … – Úc Bách nói, – Thế thì anh chỉ đành học theo giám đốc xui xẻo kia đi làm chuyện trái pháp luật để kiếm chút tiền, làm cách nào kiếm tiền nhanh mở Bộ luật hình sự ra là biết ngay.

Trà Lê nói:

– Tuyệt đối không được.

Úc Bách vốn dĩ chỉ nói hươu nói vượn thôi, thất vọng nằm xuống, nói:

– Nếu có thể bảo anh trai anh gửi cho anh chút tiền thì tốt rồi.

Trà Lê nằm xuống với hắn, lấy di động của Chiêm Tinh ra xem, không biết mật mã khởi động máy, nói:

– Chiêm Tinh có tiền không? Em có thể tiêu tiền của cậu ấy được không?

Úc Bách nói:

– Cậu ấy xuyên vào truyện tranh chắc cũng đã tiêu hết tiền rồi.

– Xuyên truyện tranh hết bao nhiêu tiền ạ? – Trà Lê hỏi.

Úc Bách nói ra con số.

Trà Lê cũng tuyệt vọng.

– Trên người anh có mùi gì thế? – Im lặng một lúc, Trà Lê hỏi một câu không liên quan gì đến tiền, nói, – Trên người anh có mùi giống hệt thứ trong bát thủy tinh kia.

Chiếc bát thủy tinh ám chỉ cái gạt tàn, tức là mùi thuốc lá.

Úc Bách cảm thấy có chút xấu hổ, nói:

– Là thứ không tốt của thế giới thực.

Trà Lê nằm nghiêng nhìn hắn, nói:

– Hình như anh càng lúc càng đẹp trai hơn so với trong truyện.

Úc Bách nói:

– Trong truyện hơi trắng hơn, đi làm khiến người ta già dặn hơn.

Trà Lê nói:

– Bây giờ anh đang nằm trong viện điều dưỡng với một đống dây nhợ nhét trong người, anh trai anh rất buồn.

– … – Úc Bách nói, – Anh tưởng sau khi anh rời đi rồi thì 1.0 sẽ chiếm cứ cơ thể kia chứ.

– Không có. – Trà Lê nói lại lý luận của Úc Tùng cho hắn nghe, Úc Tùng cho rằng 1.0 chỉ là một phần của Úc Bách.

Trà Lê bị lý luận này dẫn dắt, nói:

– Liệu rằng em cũng chỉ là một phần của Chiêm Tinh không.

Nhưng Úc Bách lại mau chóng phủ định:

– 1.0 không có nhân cách hoàn chỉnh, nói cậu ấy là một phần của anh là hợp lý. Nhưng em là một người hoàn chỉnh, độc lập, thậm chí …ngoài vẻ bề ngoài ra, anh không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng gì của Chiêm Tinh ở trên người em cả.

Trà Lê nói:

– Thế mà khi đó anh rõ ràng hy vong em chính là Chiêm Tinh. Đó là chuyện mà anh làm tổn thương em nhất.

– Anh xuyên vào truyện tranh… – Úc Bách nói, – Là để tìm cậu ấy, cùng cậu ấy đối mặt với vấn đề của thế giới truyện tranh. Nhưng anh yêu em, cùng em trải qua nhiều chuyện, phát hiện em có lẽ không phải là cậu ấy, anh hoàn toàn mù mịt. Lúc đó anh nghĩ, chỉ có em là cậu ấy thì tất cả những gì anh làm mới có ý nghĩa. Nếu em không phải cậu ấy, vậy anh đã làm cái quái gì vậy?

Trà Lê nói:

– Thế bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa à?

– Đúng vậy. – Úc Bách cũng nằm nghiêng nhìn chăm chú vào mắt Trà Lê, nói, – Không phải mọi thứ đều có ý nghĩa, giờ anh muốn làm chính là đi theo trái tim mình và đưa ra mọi lựa chọn.

Trà Lê nói:

– Em vẫn luôn muốn làm.

Úc Bách nói:

– Bây giờ trong đầu em muốn làm gì?

Trà Lê nói:

– Muốn ở bên anh.

Úc Bách nói:

– Anh cũng vậy.

– Muốn hôn anh, muốn l.àm tình với anh…- Trà Lê thẳng thắn kể lại chi tiết, thực ra họ chỉ tiếp xúc thân thiết vài lần, nhưng lần nào cũng đều khắc sâu trong ký ức Trà Lê.

Úc Bách bị đôi mắt quen thuộc của anh nhìn chăm chú, khi nói chuyện hô hấp mềm nhẹ và nhiệt tình của anh phủ tới, rất nhiều chi tiết đã xảy ra được anh miêu tả một cách chân thực và đầy cảm xúc.

Úc Bách: -…

Đột nhiên, Úc Bách sắc mặt hơi thay đổi, hắn vội vàng đứng dậy, ngay cả dép lê cũng không mang, nháo nhào chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại.

–? – Trà Lê cũng đứng dậy đi vào phòng tắm xem chuyện gì xảy ra, phát hiện cửa đã khóa, anh dựa vào cửa lắng nghe, má chợt nóng bừng, vội vàng chạy lại nằm xuống.

Mười lăm phút sau Úc Bách đi ra, không quay lại nệm mà trải chăn ra sàn làm giường ngủ để cho mình ngủ.

Trà Lê giả bộ ngủ rồi, từ khe hở đôi mắt nhìn hắn, cảm giác chú chó chăn cừu Đức của anh đã trở lại rồi.

Hết chương 66
Bình Luận (0)
Comment