Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 67

Một đêm yên bình, buổi sáng Úc Bách dậy rất sớn, tính toán ra ngoài mua đồ ăn sáng, hắn nhẹ nhàng thay quần áo, vừa mới cởi quần ngủ xuống thì cảm nhận có ánh mắt đang nhìn, vừa quay đầu lại, Trà Lê đã tỉnh, đang nhìn mình chăm chú.

– … – Úc Bách có chút xấu hổ, nói, – Em đừng nhìn anh.

Trà Lê vốn đang lén nhìn, nghe thế thì ngồi thẳng dậy rất thoải mái và thẳng thắn nhìn, nói:

– Em cứ nhìn đấy, dựa vào đâu mà không cho em nhìn.

Úc Bách đành phải mặc nhanh quần jean vào, vì cuống quýt mà kéo khoá bị quẹt trúng, hắn đau đến nhăn nhó mặt mày.

Trà Lê ngã lăn ra nệm mà cười không ngừng được.

Úc Bách lại cởi áo ngủ ra mặc vào một chiếc áo sơ mi thường ngày màu xám, ngành nghề của hắn không yêu cầu trang phục công sở hàng ngày, nhưng hắn có dáng người rất chuẩn, chiếc áo sơ mi giản dị khiến hắn trông cao ráo và thẳng tắp.

Trà Lê ngắm nhìn hắn rất chăm chú, lĩnh hội được bạn trai ở thế giới thực có khí chất đặc biệt khác hoàn toàn so với trong truyện tranh.

Úc Bách truyện tranh là một soái ca rất tiêu chuẩn ở thế giới giả tưởng, mỗi một chi tiết đều có thể dùng từ hoa lệ tinh xảo đẹp đẽ để hình dung, mà Úc Bách nơi này rõ ràng không quá hoàn hảo như vậy, trên hắn lại có khí chất đàn ông anh tuấn rất hấp dẫn, đơn giản mà nói chính là cực kỳ gợi cảm.

Nếu như họ còn có cơ hội cùng nhau quay về thành phố Noah, Úc Bách truyện tranh đến 25 tuổi hẳn cũng sẽ có khí chất chín chắn đĩnh đạc như thế này nhỉ.

Úc Bách vừa thay quần áo đã ăn mặc chỉnh tề, không biết Trà Lê dùng ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cái gì, nên thận trọng hỏi:

– Rốt cuộc là em đang nhìn chỗ nào của anh thế?

– Chỗ nào đẹp thì em nhìn thôi. – Trà Lê chú ý tới gốc râu trên cằm hắn, ngạc nhiên nói, – Anh mới 25 tuổi thôi mà, sao lại có râu được?

– … – Úc Bách ở thành phố Noah cũng không có râu, người trong sách không cần cạo râu.

Trà Lê ra hiệu cho Úc Bách tới gần một chút.

Úc Bách đi tới quỳ xuống, Trà Lê tò mò đưa tay chạm vào cằm hắn, hơi chọc vào tay, cảm giác rất kỳ lạ, lại nhìn thấy yết hầu của hắn nhìn rõ ràng hơn so với truyện tranh, cũng chạm ngón tay vào đó.

Úc Bách bị anh sờ tới sờ lui, không nhịn được hỏi:

– Em…em thích người nào là anh hơn?

– Đương nhiên là…- Trà Lê vốn dĩ muốn nói thật, đương nhiên là đều thích cả, nhưng đột nhiên lại cảm thấy muốn báo thù, thế là cố tình làm ra vẻ không thể lựa chọn, lúng túng nói, – Cái này rất khó chọn nha, nếu anh ở thế giới giả tưởng và anh ở thế giới thực cùng đồng thời xuất hiện, em cũng không biết nên chọn ai để yêu đương, em chọn cả hai có được không?

Úc Bách: – …

Trà Lê đắc ý nói:

– Có phải em rất xấu xa không? Hehehe.

Úc Bách nhìn thấu trò xiếc nhỏ của anh, đứng lên đi cạo râu.

Ăn sáng xong, Úc Bách gọi điện đến phòng làm việc, xác nhận hôm nay không có việc gì, không cần phải đi làm đúng giờ, mới mang Trà Lê ra ngoài.

Hai người đi dạo bên Hồ Tây vào sáng sớm, Trà Lê đã hiểu vì sao sau khi tiến vào truyện tranh Úc Bách biểu đạt luyến tiếc duy nhất của mình ở thế giới thực là Hồ Tây. Một nơi đẹp đẽ như này mà không được ngắm nhìn nữa, đổi lại là ai cũng đều thấy tiếc nuối cả.

Trà Lê rất nhanh phát hiện ra một điều, trên sân thượng trong nhà anh ở thành phố Noah từ xa có thể ngắm nhìn được cảnh núi non sông hồ đẹp đẽ tráng lệ rất giống với phong cảnh Hồ Tây này.

Ở bên hồ, anh còn thấy được bản đồ Hàng Châu được khắc trên mặt đất, càng cảm thấy thành phố Noah giống như một phiên bản thu nhỏ của Hàng Châu, có cùng hồ nước, cầu, tháp và đền thờ. Những con sóc đang nhảy nhót trên những tán cây tươi tốt bên hồ, những chiếc thuyền lắc lư trên mặt hồ, xa xa có thể nghe thấy tiếng đàn cổ, đó là có một nghệ sĩ biểu diễn đang quay một đoạn video ngắn bên hồ.

Trà Lê cảm thấy nơi này rất tốt, liền hỏi Úc Bách:

– Này, vì sao anh lại bôi xấu thế giới thực vậy? Ngoài đồ ăn không ngon ra thì nơi này cũng rất tốt mà.

Úc Bách không phản bác lại, thành thật mà nói, hắn cũng không hề bôi xấu thế giới ba chiều, hắn chỉ nói sự thật, là tự Trà Lê đã tự tưởng tượng ra tình thế thảm khốc như thế. Ngay cả mức độ kỳ thị đồng tính ở thế giới thực cũng không tàn khốc như Trà Lê nghĩ, ít nhất trên mặt ngoài là như thế, còn dưới mặt hồ tĩnh lặng có dòng nước ngầm dâng trào, một du khách như Trà Lê không thể nào nhìn ra được.

Buổi sáng, Úc Bách mang Trà Lê đi nghĩa trang công cộng viếng ông nội của Chiêm Tinh được chôn cất tại đây.

Trên bia mộ có ảnh, ông cụ lớn tuổi hơn nhiều so với tổng thự trưởng sở cảnh sát thành phố Noah, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét khuôn mặt của ông cụ rất giống với vẻ ngoài của thự trưởng, chắc có lẽ thự trưởng là hình tượng do Chiêm Tinh tạo ra dựa trên ông nội mình người vẫn chưa già đi trong ký ức của cậu.

Sau khi Úc Bách trở về từ truyện tranh, hắn đã đặc biệt đến Tổ dân phố nơi mà trước kia ông nội của Chiêm Tinh đã từng ở để tìm hiểu tình hình, ông nội Chiêm Tinh ở tuổi trung niên thì vợ mất, con cái không có ai ở bên chăm sóc, đứa cháu trai Chiêm Tinh từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu sống cùng ông.

Mấy năm trước, ông và một vị nữ sĩ độc thân từng có qua lại với nhau, hai người độ tuổi hoàng hôn yêu nhau mấy năm, rất có cơ hội cùng nhau xây dựng tổ ấm một lần nữa. Lúc đó Chiêm Tinh vừa mới bước vào tuổi dậy thì phát hiện ra chuyện này đã tỏ thái độ phản đối mãnh liệt, thậm chí còn tuyệt thực để phản đối mối quan hệ của hai người. Chiêm Tinh không có cảm giác an toàn lúc nào cũng lo lắng ông của mình sẽ bị người khác cướp đi. Cuối cùng mối nhân duyên này đã không có kết quả, vị nữ sĩ kia cũng mang con của mình đi nơi khác sống, rời khỏi nơi đau thương buồn bã bên Hồ Tây này.

Ông cụ Chiêm rất buồn, sau đó được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, kết quả phẫu thuật không như ý, vài tháng sau ông qua đời và rời xa Chiêm Tinh mãi mãi. Lúc đó Chiêm Tinh mới mười lăm tuổi.

Trà Lê nghe vậy rất lo lắng:

– Thế về sau cậu ấy thế nào? Có ai chăm sóc cậu ấy không anh?

Úc Bách nói:

– Cậu ấy học ở một trường trung học nội trú, được nhà trường và ủy ban khu phố chăm sóc. Hai năm sau thì anh gặp cậu ấy, cậu ấy rất gầy và rất nhỏ bé, không giống một đứa trẻ mười bảy tuổi chút nào. Sau khi ký hợp đồng làm họa sĩ truyện tranh, cậu ấy có thu nhập, thi vào đại học, cuộc sống ổn định hơn rất nhiều, hai năm trung học cao lên mười mấy centimet…Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó chỉ là ổn định ở bề ngoài mà thôi.

– Em nghĩ, cậu ấy chắc cũng từng có những khoảng thời gian hạnh phúc, từ truyện tranh của cậu ấy là có thể nhìn ra được.

Đối với Chiêm Tinh, Úc Bách luôn thấy có một tầng vách ngăn đầy sương mù, cho dù hắn biết rất nhiều về Chiêm Tinh, nhưng lại không thể hiểu được tâm sự và suy nghĩ của Chiêm Tinh.

– Việc ông nội và người phụ nữ kia không thể ở bên nhau trong quãng đời còn lại, – Úc Bách suy đoán, – Nó đã trở thành khúc mắc trong lòng của cậu ấy. Trong truyện tranh, thự trưởng và vợ kết hôn với nhau và có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, có lẽ cũng là để tháo gỡ nút thắt trong lòng cậu ấy.

Trà Lê gật đầu tán thành, nhìn ảnh “thự trưởng” trên bia mộ, tưởng tượng thự trưởng lúc về già trông như thế nào. Chiêm Tinh cũng chỉ là muốn dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu của mình trong truyện tranh mà thôi.

– Em nghĩ chúng ta nên thấy vui cho họa sĩ truyện tranh. – Trà Lê nói, – Cậu ấy đã đạt được nguyện vọng ở trong thế giới của mình.

Hai người đặt hoa, cúi người làm lễ rồi mới rời khỏi nơi này.

Trong nghĩa trang gió núi thổi mạnh, chậm rãi bước xuống bậc thang, Úc Bách hỏi Trà Lê:

– Mỗi lần em nhìn thấy vợ thự trưởng đều không được tự nhiên, đây có phải là nguyên nhân này ảnh hưởng đến em không?

– Có lẽ thế. Nhưng em cảm thấy, – Trà Lê lại nghĩ một hướng khác, nói, – Nếu họa sĩ truyện tranh muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng, ở trong truyện tranh cậu ấy nên đối xử tốt với vợ thự trưởng và chấp nhận cô là bà nội của mình, vì sao còn phải khó xử lúng túng làm gì? Hơn nữa em không có ý kiến với vợ thự trưởng, chủ yếu là bình thường em ở chung với phụ nữ lớn tuổi luôn thấy ngài ngại lúng túng thôi.

Anh liên tưởng đến nguyên trưởng phòng số 1 của Vị Bảo Biện, nhắc đến chị ta với Úc Bách:

– Chị ta hiện đang làm việc tại viện nghiên cứu sinh vật đặc biệt, phụ trách mảng đối ngoại, và có một nhóm cảnh vệ ngu ngốc làm cấp dưới.

Úc Bách nói:

– Chị ta à…Thực ra chị ta có chút giống mẹ của Chiêm Tinh.

Trà Lê nói:

– Thế á? Thế anh đã gặp mẹ của Chiêm Tinh rồi à?

Úc Bách giải thích:

– Thời điểm ký hợp đồng với cậu ấy, Chiêm Tinh còn chưa thành niên, giáo viên trung học của cậu ấy lo anh là kẻ lừa đảo nên đã tìm cách liên hệ với bố mẹ cậu ấy để thông báo và bàn bạc một chút. Bố của Chiêm Tinh là một kỹ sư đường sắt, hằng năm ở Châu Phi, mà ở bên kia cũng đã có gia đình mới, không về được. Mẹ cậu ấy có đến và gặp anh, hợp đồng đã được bà xem xét và chấp thuận. Anh còn tưởng rằng hai người họ nhân cơ hội này làm hòa và xoa dịu mối quan hệ, kết quả là anh nghĩ quá đơn giản, bà ấy và Chiêm Tinh cãi vã một trận lớn, còn suýt nữa đánh cậu ấy.

Trà Lê không hiểu:

– Vì sao ạ? Chẳng phải bà ấy đến để giúp Chiêm Tinh hay sao

– Bà ấy là một người… – Úc Bách suy nghĩ tìm từ ngữ để nói, – Rất mạnh mẽ và quyền lực. Bà ấy tham gia thương mại điện tử đã lâu và rất thành công, công ty đã niêm yết rồi, có lẽ đã có thói quen khống chế và kiểm soát mọi thứ, không cho người khác cơ hội lên tiếng. Chiêm Tinh bình thường đã rất ít nói, sống nội tâm, nhưng khi đối mặt với mẹ thái độ cũng rất gay gắt, người mẹ trách Chiêm Tinh không thông cảm cho mình công việc vất vả, từ nhỏ đã không làm người ta bớt lo lắng, không chịu khó học hành mà cứ đòi học vẽ tranh bằng được. Chiêm Tinh thì châm chọc mẹ mình, nói bà tiêu chuẩn kép, đứa con mới của bà cũng học nghệ thuật đó thôi, không có thiên phú gì, đánh đàn như đánh bông, nhưng bà lại rất ủng hộ còn mời danh sư để dạy con mình, làm tất cả những điều tốt đẹp cho đứa con này.

Trà Lê: – …

Úc Bách cảm thấy sau lưng nói xấu mẹ Chiêm Tinh là không tốt, hắn không hiểu hết chuyện gia đình của người khác, nên dùng cách nói khéo léo:

– Bà ấy lúc sinh Chiêm Tinh còn quá non nớt, làm mẹ lúc quá trẻ tuổi. Thứ duyên phận này nếu xảy ra không đúng lúc thì hoàn toàn là sai lầm, mà duyên phận của mẹ con cũng không ngoại lệ, cũng sẽ biến thành nghiệt duyên.

– Vâỵ…giữa anh và mẹ anh cũng là như vậy ạ? – Trà Lê từ lâu đã muốn quan tâm đến chuyện gia đình của hắn, sau khi xuyên trở về, không biết Úc Bách có nhận được sự quan tâm của gia đình nữa hay không, chỉ là không có cơ hội thích hợp, lúc này anh nhân cơ hội này để hỏi.

– Không, anh với mẹ anh không cãi nhau. – Úc Bách nói, – Mẹ lừa anh đi cơ sở trị liệu đồng tính luyến ái, muốn cưỡng ép bẻ thẳng lại xu hướng tính dục của anh. Anh chạy về nhà, mẹ anh thấy anh không thể chữa khỏi đã dọn hết đồ đạc của anh đặt ở bên ngoài cửa, đổi hết khóa cửa, bảo anh cút được bao xa thì cút.

Trà Lê: – …

Úc Bách nói:

– Lần này trở về anh cũng đã hỏi thăm thì biết được họ có nhận nuôi một bé trai ở đâu đó, họ nói với mọi người rằng anh sinh con ngoài giá thú, họ đang nuôi cháu nội của mình.

Trà Lê nắm lấy tay hắn, siết chặt lấy.

Úc Bách bình thản nói:

– Như thế cũng tốt, ai lo phận nấy, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình và đều có tương lai tươi sáng của mình.

– Đáng sợ thật đấy. – Nhận thức của Trà Lê về thế giới thực lại đen đi nhiều, anh nghĩ suy rồi nói, – Mẹ em và mẹ anh không giống nhau. Mẹ em lại rất dịu dàng với em, chỉ là mẹ đã có gia đình mời, bất tiện mang em đến sống cùng. Bố em cũng vậy, bố lúc nào cũng ôn hòa với em, hai người họ đối với em đều rất tốt, chưa từng đánh mắng em, cũng chưa từng yêu cầu em phải làm cái này cái kia, nhưng cả hai đều không muốn em mà thôi.

– … – Úc Bách cảm thấy điều này càng không thể giải thích được, anh không thể đánh giá được bố mẹ vợ chưa từng xuất hiện trong truyện tranh này của mình.

Hắn lại xoa đầu Trà Lê, Trà Lê rất nhung nhớ cảm giác này, theo bản năng còn cọ đầu mình vào tay hắn.

Cả hai cùng đồng thời nghĩ, cứ như thế này mãi đều không phải là biện pháp nha!

Rất muốn trở lại thành phố Noah để được hôn nhau và nâng cấp hình thức lên.

Đến bãi đậu xe bên ngoài nghĩa trang, hai người ủ rũ lên chiếc xe cũ của Úc Bách, chuẩn bị đến phòng làm việc truyện tranh xem có thể tìm ra giải pháp thông qua nghiên cứu và phân tích truyện tranh hay không.

Trà Lê cài dây an toàn xong, sực nhớ ra một chuyện, nói:

– Vợ cũ của cộng sự em cũng là một nữ doanh nhân rất thành đạt, cộng sự nói vợ cũ của anh ấy rất lợi hại, ở nhà nói một không nói hai, việc lớn từ mua nhà mua xe và việc nhỏ từ muốn mang tất màu gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của vợ cũ. Chị ấy còn thường xuyên mắng em trai em không hiểu chuyện, không biết thông cảm cho chị ấy đã vất vả kiếm tiền như nào..

Hai người cùng lúc im lặng.

Việc ở chung giữa Trà Lê và vợ thự trưởng bình thường, nhưng trong truyện tranh có người lại rất thân với bà và đương nhiên coi bà là “bà nội”.

Bố mẹ của Trà Lê tốt bụng ôn hòa nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong truyện tranh có người có người mẹ cứng rắn như Chiêm Tinh, khi người bố vắng mặt thì có thự trưởng ở cùng với vai trò là “ông nội”.

Lẽ nào “Chiêm Tinh… mới là Chiêm Tinh?

Trà Lê và Úc Bách nhìn nhau, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau, cùng hiểu họ đang nghĩ về điều tương tự.

– Nhưng nếu là như thế, – Trà Lê không hiểu, – Vì sao có siêu năng lực lại là em?

Hết chương 67
Bình Luận (0)
Comment