Trái Tim Anh Không Phải Sắt Đá

Chương 6

Vương Dung nháy mắt ra hiệu với Ôn Tâm liên tục, nếu không phải phía dưới bàn bị ngăn cách, không biết là cô nàng sẽ đá chân Ôn Tâm bao nhiêu lần nữa. Đương nhiên Ôn Tâm hiểu rõ ý của cô nàng, nên làm mặt quỷ với Vương Dung. 

"Mấy chữ trong tên của anh nghĩa là gì thế?" Ôn Tâm liếc mắt nhìn Thạch Mục Hàn bên cạnh, hỏi một cách tự nhiên, cô không chắc anh có trả lời câu hỏi của mình không. 

"Thạch là tảng đá, Mục là chăn thả, Hàn là lạnh lẽo." Không đợi Thạch Mục Hàn lên tiếng, Từ Kinh Lâm đã tranh trả lời trước, nhưng lại bị Vương Dung ở bên cạnh hung hăng nhéo cho một trận. Từ Kinh Lâm nhìn cô gái nhỏ nhà mình nháy mắt liên tục, mới biết được mình lắm lời rồi.

Ngược lại, hai người kia lại không chú ý đến sự nháo động của hai người bên này. 

Sau khi Thạch Mục Hàn nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, gật gật đầu ngầm thừa nhận. 

"Viễn thượng hàn sơn thạch kính tà, bạch vân sinh xử hữu nhân gia. Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa (*). Nhất định là ba mẹ anh rất thích bài thơ này của Đỗ Mục, mới đặt cho anh cái tên này." Ôn Tâm phân tích như thật. 

(*) Bài Sơn Hành (Đi đường núi) của Đỗ Mục. Dịch Nghĩa: Xa trong núi lạnh, đường đá chênh chênh. Giữa nơi lửng lơ mây trắng có nhà người ở. Dừng xe ngồi ngắm cảnh rừng phong buổi chiều. Lá bị sương làm đỏ hơn cả hoa tháng hai. Dịch Thơ: Núi lạnh đường lên dốc đã tà. Trong mây lơ lửng một vài nhà. Dừng xe ngồi ngắm rừng phong thẫm. Lá nhuộm sương thu đỏ tợ hoa.

"Tên này là do ông nội của anh đặt." Vẻ mặt của Thạch Mục Hàn không chút biểu cảm nhả ra mấy chữ. 

Trong phút chốc Ôn Tâm hóa đá tại chỗ, mà Vương Dung và Từ Kinh Lâm phía đối diện lại nhìn hai người với bộ dạng đang xem kịch vui. Bình thường bọn họ đều đã lĩnh giáo qua miệng lưỡi leo lẻo của Ôn Tâm kia, cuối cùng cũng xuất hiện một người khiến cho cô nàng phải cam chịu, nghĩ sao cũng cảm thấy rất buồn cười. Một lát sau Ôn Tâm mới lại phấn chấn tinh thần nói tiếp: "Ra là vậy à, vậy nhất định là ông nội của anh rất thích bài thơ này rồi." 

Lần này, Thạch Mục Hàn lại không phản bác lại, khóe môi hơi nhếch lên, "Vậy tên của em có nghĩa là gì."

Khó khăn lắm mới thấy anh có hứng thú với tên của mình, Ôn Tâm xốc lại tinh thần ngay lập tức, "Trong tên của em Ôn nghĩa là ấm áp, Tâm là tình yêu, thế cho nên em đích thực là người có hai trái tim, hơn nữa còn vô cùng ấm áp." 

"À...." Ngón tay thon dài của Thạch Mục Hàn chơi đùa với cốc nước thủy tinh một hồi, mắt vẫn nhìn phía trước hờ hững nói. 

Rõ ràng là anh ta hỏi cô, sau khi cô trả lời nhiệt tình như vậy thì đổi lại một chữ "À..." của người nọ, Ôn Tâm thật sự hơi phẫn uất, làm cho cô buồn bực giống như ăn bế môn canh (từ chối không cho khách vào nhà), bỉu môi ra sức ăn lẩu. 

Bộ dạng thở phì phì của Ôn Tâm, làm cho Từ Kinh Lâm và Vương Dung thấy buồn cười. Trái lại vẻ mặt của cái người chọc tức cô vẫn hờ hững lạnh lùng, thong thả ăn lẩu. 

Thỉnh thoảng Ôn Tâm liếc mắt nhìn trộm người bên cạnh, sao trên đời này có thể có một người ăn lẩu cũng có thể ăn một cách ung dung thong thả như vậy chứ. 

Nhưng mà cô không thể không thừa nhận, dáng vẻ của anh vô cùng đẹp, ngũ quan như được chạm trổ, góc cạnh rõ ràng, lúc giơ tay nhấc chân lộ ra thần thái tao nhã mạnh mẽ, quả thật là vật phát sáng thu hút sự chú ý của người khác. 

Đúng ngay lúc cô đang liếc trộm anh, không ngờ anh cũng nghiêng đầu sang, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, cô giống như đứa nhỏ đang làm chuyện xấu bị người khác bắt được, ngay lập tức yếu ớt đẩy ánh mắt trôi dạt sang chỗ khác. Vì thế cô đã bỏ lỡ nụ cười tủm tỉm không không dễ phát giác trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn kia.

"Lát nữa chúng ta đi đâu đó chơi đi." Hai mắt Vương Dung sáng rực, hỏi với vẻ mặt chờ mong. 

"Đúng đấy, hai người các cậu là chủ nhà, thế nào cũng phải tiếp đãi bọn tôi cho tốt chứ." Từ Kinh Lâm ngồi bên cạnh cũng thêm mắm thêm muối.

Lúc nào thì anh ta và cô lại biến thành "Hai người các cậu", Ôn Tâm nghĩ như vậy nhưng vẫn nói: "Các cậu muốn đi chỗ nào hả?"  

Vương Dung suy nghĩ một hồi rồi nói, "Không cần khu đồ lưu niệm gì đó, cũng không cần leo núi, tốt nhất là thú vị một chút, cũng không cần khu vui chơi, hai người các cậu có chỗ nào hay để giới thiệu không." 

"Vườn bách thú Hồng Sơn." Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn nghe xong yêu cầu, lại cùng lúc nói ra câu trả lời. Nói xong, Ôn Tâm có cảm giác hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, có ba con quạ đen bay qua chầm chậm. 

"Được à, vườn bách thú Hồng Sơn, quyết định vậy đi." Vương Dung cao giọng reo lên, ánh mắt cong tít lên như trăng lưỡi liềm, bộ dáng hồn nhiên đó của cô vô cùng đáng yêu. 

Về sau Ôn Tâm mới biết quyết định này không sáng suốt đến cỡ nào, thứ nhất lễ Giáng Sinh dạo chơi trong vườn bách thú với muôn vàn loài hoa đặc sắc, thứ hai Vương Dung là người cực kỳ yêu thích động vật nhỏ, vừa đến vườn bách thú thì người nọ giống như là đến Thiên đường vậy, lôi kéo Từ Kinh Lâm chụp ảnh bên này bên nọ, hoàn toàn không quan tâm đến cô. 

Hai người kia ngọt ngọt ngào ngào, chàng chàng thiếp thiếp, chỉ còn lại Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn đi cạnh nhau, không khí có hơi gượng gạo.

Trầm lặng một lúc lâu sau, Ôn Tâm mới tìm được đề tài, "Thật ra lần trước em có xem anh chơi bóng rổ, em ở khoa Trung văn."

"À...." Anh vẫn trả lời một cách lễ độ, trong lời nói lộ ra sự trong trẻo mà lạnh lùng. 

Ôn Tâm không nói thêm nữa, lần đầu tiên cô sợ mình nói quá nhiều, làm cho người khác cảm thấy phiền chán. 

Có lẽ anh cảm giác được sự trầm mặc của cô, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua bàn tay trắng nõn của cô, khóe môi nhếch nhẹ lên, "Nhẫn của em đẹp đấy." 

Một lúc sau Ôn Tâm mới phản ứng lại, nhìn đông ngó tây cả buổi, xác định vài thước xung quanh không có ai, cô mới dám khẳng định anh đang nói chuyện với mình.

Cô có đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay cái của bàn tay trái, thật ra thì cũng không có kiểu dáng gì, chỉ là một chiếc nhẫn bạc thôi, nhưng mà ai cũng khen nó đẹp hết, trước đây cô đều chảnh chọe nói là tại vì tay cô đẹp, nhưng mà bây giờ cô lại hơi thờ ơ, bởi vì chiếc nhẫn này vốn là của Quách Phi Nhiên, cô cảm thấy nó quá đẹp nên đã chiếm lấy, ngón tay cô quá nhỏ, chỉ có thể đeo vừa ngón cái thôi.

Dường như cô đeo lâu ngày nên cảm thấy hòa hợp, lâu lắm rồi cô không có để ý đến chiếc nhẫn này, thật ra thì có thể tháo xuống, nó cũng chỉ là đồ trang sức thôi. 

"Cảm ơn đã khen." Ôn Tâm trả lời một cách ỉu xìu, ánh mắt nhìn xa xa, nhìn qua là biết đang chất chứa đầy tâm sự rồi. Đây là lần đầu tiên Thạch Mục Hàn chủ động nói chuyện với cô, nhưng không ngờ rằng trọng tâm chủ để lại xoay quanh chiếc nhẫn mà bạn trai cũ đã tặng mình.

Đương nhiên Thạch Mục Hàn đã nhận ra sự cô đơn chợt lóe rối biến mất trong ánh mắt của cô, thông minh như anh thì cũng đoán được chiếc nhẫn kia bất thường.

"Tâm Tâm, cậu mau tới đây, con gấu trúc thật sự rất đáng yêu đó...." Vương Dung vừa nhảy nhót vừa gọi Ôn Tâm. Vẻ mặt Từ Kinh Lâm tràn đầy cưng chiêu nhìn Vương Dung. 

Ôn Tâm chạy chậm đến bên cạnh hai người, còn Thạch Mục Hàn thì thong thả đi theo sau lưng cô. 

Sau khi nhìn thấy dáng điệu thơ ngây của con gấu trúc, bước đi của cô lập tức thay đổi, Vương Dung kéo Ôn Tâm đi phía trước, Từ Kinh Lâm và Thạch Mục Hàn đi phía sau hai người. 

Vương Dung nói thầm bên tai Ôn Tâm: "Tâm Tâm, Thạch Mục Hàn cũng được lắm phải không, mình giao cho cậu một nhiệm vụ, thu phục anh ta."

Ôn Tâm trợn mắt lườm cô, lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua hai người phía sau, xác định bọn họ đã cách hai cô một khoảng nên không nghe được lời của Vương Dung, cô đỏ mặt nói khẽ: "Cậu nói bậy bạ gì đó, cái gì mà thu phục chứ, cậu không biết mình vừa thất tình không lâu à."

"Loại người bạc tình bạc nghĩa như Quách Phi Nhiên, cái người đã vứt bỏ cậu kia, mau chóng vứt anh ta lên chín tầng mây đi." Thật ra Vương Dung rất tức giận chuyện Quách Phi Nhiên âm thầm rời khỏi Ôn Tâm, đương nhiên một đại mỹ nữ như Ôn Tâm thì phải kết đôi với đại soái ca như Thạch Mục Hàn rồi.

Ôn Tâm thở dài một hơi nói, "Đâu có dễ dàng như vậy."

"Cách tốt nhất để quên một người là lập tức yêu một người khác đấy, không phải cậu thích nghe Trần Dịch Tấn hát sao, chẳng lẽ chưa từng nghe qua bài “Tình cảm thay đổi” của anh ấy sao." Vương Dung thu hồi ý cười trên mặt, nghiêm túc nói. "Tâm Tâm, làm người quan trọng là nhìn về phía trước, hơn nữa mình thấy cậu cũng hơi có ý với Thạch Mục Hàn á, không phải thế thì sao hôm nay cậu lại bất thường như vậy chứ." 

"Mình khác thường chỗ nào chứ." Ngoài miệng thì Ôn Tâm không chịu thừa nhận, thật ra trong lòng đã rất rõ ràng, hôm nay nhất cử nhất động của cô đều đã lộ ra vẻ không bình thường. 

"Người nào đó cúi đầu dịu dàng, giống như đóa hoa sen nước e thẹn không chịu nổi gió lạnh." Đôi mắt Vương Dung sáng ngời nhìn Ôn Tâm, tiếp tục trêu ghẹo. 

Trong phút chốc hai gò má của Ôn Tâm ửng hồng, "Còn nói lung tung nữa xem mình có đánh cậu không." Nói xong, Ôn Tâm đưa tay ra giả bộ như muốn đánh cô nàng.

Vương Dung là một người lanh lợi nhanh chóng trốn ra sau lưng Từ Kinh Lâm, la to: "Anh Kinh, cứu em."

Hai người rượt đuổi đùa giỡn xung quanh Từ Kinh Lâm, chạy vòng quanh vài vòng, Ôn Tâm mất trọng tâm, suýt chút nữa té ngã trên đất, may mắn có một cánh tay mạnh mẽ rắn chắc đỡ lấy cô. 

Ôn Tâm mỉm cười với Thạch Mục Hàn đã cứu cô một phen, "Cảm ơn." Nhưng mà vẻ mặt Thạch Mục Hàn vẫn thờ ơ, nhún vai, trong ánh mắt dường như muốn nói: "Đi bộ cũng không được sao?" 

Ôn Tâm cũng không để tâm, chỉ tức giận nói với Vương Dung: "Không náo loạn nữa." 

Đương nhiên Vương Dung biết cô không thật sự tức giận, ngay lập tức ló đầu ra từ sau lưng Từ Kinh Lâm, nũng nịu nói: "Tâm Tâm, đi thôi, chúng ta đi xem hươu cao cổ." 

Đi dạo rất lâu trong vườn bách thú, Vương Dung vẫn còn chưa thỏa mãn đã bị Ôn Tâm kéo ra ngoài, cô nàng còn lưu luyến với mấy con khỉ tinh nghịch cả buổi, lúc thì muốn xem cá heo biểu diễn, lúc thì muốn chụp hình với voi, thật sự nếu không kéo cô nàng ra ngoài thì đoán chừng bốn người bọn họ đều bị nhốt lại trong vườn bách thú luôn rồi.

Nhưng may mà vườn bách thú Hồng Sơn cách nhà ga không xa, bọn họ vẫn đuổi kịp chuyến tàu trở về Tô Châu. 

Bốn người thong thả chạy tới nhà ga, sau khi ăn một bữa KFC mà Ôn Tâm và Vương Dung yêu thích nhất đến no nê, lại đứng đợi ở nhà ga. Ôn Tâm và Vương Dung ngồi cùng một chỗ, ngăn cách hành lang, Thạch Mục Hàn và Từ Kinh Lâm ngồi đối diện với họ. 

"Tâm Tâm, cân nhắc đến lời đề nghị của mình, chẳng lẽ cậu muốn làm Vương Bảo Xuyến chờ chồng trong đau khổ suốt mười tám năm sao." Vương Dung vẫn không tha, suốt đường đi luôn thủ thỉ với Ôn Tâm, khuyên cô thu phục anh chàng Thạch Mục Hàn này. 

Ôn Tâm mím môi, nói, "Biết rồi, để mình cân nhắc." 

Rốt cục cũng nghe được ý của Ôn Tâm, Vương Dung như trút được gánh nặng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hai người nhìn nhau cười, đồng thời nhìn sang Thạch Mục Hàn phía đối diện. 

Thạch Mục Hàn không biết nội tình, đưa mắt nhìn sang phía đối diện, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ cảm thấy một cơn gió mát thổi qua sau lưng.

Lúc vào cửa soát vé, Ôn Tâm và Vương Dung đứng ôm nhau, trong mắt hai người đều đã lóng lánh nước, dáng vẻ lưu luyến không rời, ngược lại Từ Kinh Lâm an ủi nói: "Sắp đến kì nghỉ đông rồi, về Tô Châu là gặp nhau rồi mà." 

Ôn Tâm vỗ vỗ lưng Vương Dung, nói: "Được rồi, mau vào đi." 

Vương Dung buông Ôn Tâm ra, đôi mắt đẹp nhìn Thạch Mục Hàn, "Giao nhiệm vụ đưa Ôn Tâm trở về an toàn cho anh, anh phải chăm sóc tốt cho Tâm Tâm đó." 

Từ Kinh Lâm đứng bên cạnh cũng nói thêm vào, "Tảng đá, phiền cậu đưa Tâm Tâm về trường ha." 

Thạch Mục Hàn không trả lời, ngược lại vẻ mặt Ôn Tâm bất đắc dĩ nói, "Mình cũng không phải là con nít." 

Thạch Mục Hàn mỉm cười, rốt cuộc Từ Kinh Lâm và Vương Dung cũng đã vào cửa soát vé, vừa vào cửa Vương Dung quay đầu lại mấp máy môi ra hiệu với Ôn Tâm: "Cố lên." 

Ôn Tâm gật gật đầu, mỉm cười với cô nàng, Vương Dung mới chịu kéo Từ Kinh Lâm đi vào trong. 

Nhìn theo bóng dáng của họ, trong lòng Ôn Tâm chợt dâng lên một chút chua xót, nếu ngày đó cô gặp được Quách Phi Nhiên ở sân bay, có phải cũng sẽ đưa tiễn anh như vậy không, hay là không có chuyện như vậy. Nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện đâu thể nào nói nếu như được.

Thạch Mục Hàn liếc nhìn Ôn Tâm, có thể thấy rõ sự đau thương trong đôi mắt cô, lạnh lùng nói: "Đi thôi." Sau đó đi về phía trạm xe buýt. Hôm nay anh không lái xe đến. 

Trăng lưỡi liềm đang treo phía chân trời, xung quanh là một vầng sáng mờ mờ, hết sức mông lung. 

Trên đường trở về, sau khi lên xe buýt, Ôn Tâm và Thạch Mục Hàn đều trầm mặc. 

Ôn Tâm mở cửa sổ ra, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, gió thổi mái tóc dài phất phơ, chạm nhẹ vào gương mặt tuấn tú của Thạch Mục Hàn, anh ngửi được mùi hương trong lành sạch sẽ trên tóc cô, có một loại cảm giác yên bình khó nói thành lời. 

Thật lâu sau, Ôn Tâm mới chậm rãi nói, "Anh có cảm thấy ngay cả những cơn gió ở thành phố Nam Kinh này cũng đang ưu sầu hay không."

"Nữ sinh khoa văn mấy em đều như thế này sao?" Mắt Thạch Mục Hàn vẫn nhìn về phía trước, thờ ơ nói. 

"Mẹ nó, chị đây chính là nữ thanh niên văn chương đấy không được à." Vừa dứt lời, Ôn Tâm mới cảm thấy hối hận, trước đây chỉ cần có người nói nữ sinh khoa văn là kiểu thế này thế nọ, thì cô đều trả lời giống như vậy, bây giờ cô cũng nói ra một cách lưu loát rồi. 

Thạch Mục Hàn nhìn cô không nói gì, khóe miệng lạnh lùng lại nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt. Mà Ôn Tâm suýt chút nữa đắm chìm vào trong nụ cười mê hoặc đó, không thể tự kềm chế, chỉ có thể làm bộ quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim lại đập điên cuồng. 

Nụ cười ấm áp của anh, đủ để sưởi ấm cả trời đông giá rét của em.
Bình Luận (0)
Comment