Trái Tim Anh Không Phải Sắt Đá

Chương 7

Editor: Thoa Xù

Gió đêm hơi lạnh, đèn lên rực rỡ, phủ lên bầu trời đêm đông giá rét cảm giác mát lạnh và bí ẩn.

Bởi vì đại học S là trạm cuối, cuối cùng trên xe buýt chỉ còn lại hai người Thạch Mục Hàn và Ôn Tâm.

“Ghi số di động của anh cho em đi, lỡ như lần sau Vương Dung và anh Kinh Lâm đến, chúng ta có thể cùng đi đón, đúng rồi, sẵn tiện lưu số QQ luôn đi.” Trên chiếc xe buýt yên tĩnh, giọng của cô vang lên quá thanh tao kỳ ảo.

Ôn Tâm biết nhân vật như Thạch Mục Hàn, chắc chắn sẽ không chủ động hỏi số điện thoại của cô, cho nên cô lấy di động của mình ra, đánh đòn phủ đầu, dường như sợ rằng qua tối hôm nay thì hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

“Đưa di động cho anh.” Thạch Mục Hàn không từ chối, cầm lấy di động Ôn Tâm đưa cho. Nhanh chóng lưu số di động của mình, còn thêm luôn số QQ, cuối cùng vẻ mặt anh không biểu cảm gì nói một câu, “Anh không thường dùng QQ, anh chơi blog.”

“À...” Ôn Tâm gật gật đầu, nhận lại di động, cười thầm, nhưng mà trong lòng bốn bề sóng dậy.

Xe dừng ở trạm cuối, hai người một trước một sau xuống xe.

Bóng đêm từ từ bao phủ, những cửa hàng gần trường học vẫn rất nhộn nhịp, vẫn còn rất nhiều sinh viên đi lại trong sân trường, anh rất phong độ đưa cô đến cửa ký túc xá nữ.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Giọng của Ôn Tâm khe khẽ dịu dàng lay động hòa vào trong gió đêm.

“Hình như em quên rằng chúng ta cùng đường. Tạm biệt.” Anh nói một cách sâu xa, sau đó xoay người rời đi.

Ánh đèn chiếu xuống mờ mờ, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang từ từ khuất xa của anh. Bóng dáng của anh bị kéo ra rất dài, có lẽ bóng dáng bị kéo dài của anh đêm nay đã lan tỏa khắp trong lòng cô, sau đó từ từ bén rể nẩy mầm.

Chỉ mong chúng ta thật sự đi chung một đường, chỉ mong thật sự còn có thể gặp lại. Ôn Tâm nghĩ như vậy, đứng lặng người rất lâu.

Mới lấy lại tinh thần, chuẩn bị về ký túc xá, vừa hay lại nhìn thấy Thang Mỹ Gia và Vương Mạo mới đi hẹn hò về, sau khi chào hỏi Vương Mạo xong, thì cô và Thang Mỹ Gia nói nói cười cười cùng nhau trở về ký túc xá.

Trở về ký túc xá, Trần Nhược Khê đang chơi Phi xa, Triệu Tiểu Mẫn cũng vừa mới trở lại từ Vũ Hán, đang sắp xếp quần áo.

Ôn Tâm nhanh chóng rửa mặt cho xong, rồi trèo lên giường bật máy vi tính lên. Việc đầu tiên là vào QQ xem trang của Thạch Mục Hàn.

Nick name của anh là Viên Đá Lạnh, Ôn Tâm thầm nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng kia của anh, thật sự rất tương xứng với nick name này.

Đúng như lời anh nói, hoạt động trên trang của anh ít đến đáng thương luôn, album ảnh không có bức ảnh nào, bài đăng cũng rất ít, ngược lại trên bảng tin có rất nhiều nữ sinh nhắn lại, đêm nay cũng có người nhắn lại, Ôn Tâm mỉm cười, cô biết một nhân vật như anh thì chắc chắn có rất nhiều người yêu thích. Sớm biết như vậy cô nên nhân tiện hỏi xin địa chỉ blog của anh mới phải, Ôn Tâm buồn bực bản thân mình ngu ngốc.

Sau đó một mình ngẩn ngơ nhìn trang cá nhân của anh thật lâu, cuối cùng lúc rời khỏi, cô vẫn vào phần lượt khách truy cập gần đây, xóa bỏ lịch sử ghé thăm của mình.

“Các cậu nói xem nếu sau khi chia tay, nhanh chóng thích một người khác, có phải là bạc tình lắm không vậy.” Ôn Tâm thản nhiên nói.

“Tâm Tâm, cậu có biến nha....” Thang Mỹ Gia đang tháo trang sức nhìn thấy dáng vẻ Ôn Tâm hơi trầm tư, tò mò hỏi: “Mau thành thật khai báo, cậu nhìn trúng người nào rồi hả?”

Ôn Tâm lập tức lắc đầu, thẳng nói: “Không có không có, chỉ là tùy tiện hỏi thôi mà.” Cô không xác định được rốt cuộc bây giờ trong lòng mình đang nghĩ gì.

“Tâm Tâm, mình cũng không tán thành cậu và Quách Phi Nhiên, tuổi xuân của một cô gái là không thể chờ được. Chờ đợi chính là một chuyện khiến người ta nguội lạnh và già nua nhất.” Thang Mỹ Gia trịnh trọng nói với Ôn Tâm, kinh nghiệm tình cảm của cô nàng có vẻ phong phú, trong chuyện tình yêu chịu quá nhiều đau thương, cho nên có rất nhiều cách lý giải đối với chuyện tình yêu.

“Vậy không phải Tiểu Khê vẫn đợi Tiểu Phong Phong nhiều năm như vậy sao.” Ôn Tâm xoay người sang hướng Trần Nhược Khê đang chơi Phi Xa.

Trần Nhược Khê thầm mến một anh chàng tên là Châu Như Phong, cô nàng vẫn thân thiết gọi anh chàng này là Tiểu Phong Phong. Lại một lần, Tiểu Phong Phong của cô chia tay, tuyên bố trên QQ là tan nát cõi lòng vì cô gái kia, vậy mà cũng có thể khiến cho Tiểu Khê khóc như mưa, giống như cô nàng mới chính là người bị uất ức vậy.

Nếu là người bình thường không phải nên vui mừng sao, bây giờ bên cạnh anh đang không có ai khác, rốt cuộc mình cũng có cơ hội rồi, nhưng mà bạn học Trần Nhược Khê lại không như vậy, cô thương anh nên chỉ muốn anh mãi mãi hạnh phúc, không muốn anh có một chút đau khổ nào.

Điều này đạt tới một mức độ quá cao rồi, thậm chí có rất nhiều người không thể hiểu được.

Mà lúc này Trần Nhược Khê đã tạm ngưng trò chơi, nhìn Ôn Tâm, có hơi đau khổ nói: “Tâm Tâm, chuyện mình thích anh ấy đã trở thành một thói quen, thói quen mơ mộng về một người, cho nên dù trong cuộc sống của mình có xuất hiện một người con trai xuất sắc hơn anh ấy gấp trăm lần, trong mắt mình thì đã chấp nhận, nhưng mà mình lại không cam lòng chấp nhận. Đây là nguyên nhân mà đến giờ mình vẫn còn độc thân, cậu hiểu không.”

“Tiểu Khê, cậu chính là thần tượng của mình.” Ôn Tâm nhìn Trần Nhược Khê bằng ánh mắt vô cùng sùng bái.

“Trời càng ngày càng lạnh, hay là nói chuyện tình yêu để sưởi ấm đi.” Lúc này Triệu Tiểu Mẫn vừa phơi quần áo trên sân thượng xong, mỉm cười bước vào, la to lên.

“Đi chết đi.” Ba người còn lại cùng nói ra, vô cùng ăn ý.

Ký túc xá cũng đã tắt đèn, may mà có điện dự phòng, cho nên mọi người bật đèn bàn lên, nhưng mà bốn người không tiếp tục nói về chủ đề vừa rồi nữa, mỗi người vội vàng làm việc riêng của mình, sau đó đều tắt đèn đi ngủ.

Đêm khuya mười hai giờ, bóng tối bao phủ ký túc xá. Ôn Tâm lặng lẽ nhớ đến cái tên Thạch Mục Hàn, mỉm cười chìm vào giấc mộng. Cô từng nói, từ nay về sau tình yêu của cô sẽ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thế thì Thạch Mục Hàn xuất hiện chính là ông trời đã ban cho cô một mối lương duyên rồi.

Ôn Tâm không thể không thừa nhận Thạch Mục Hàn thật sự là cái tên khó đọc, đặc biệt là lúc cô dùng giọng Tô Châu để đọc cái tên này.

Bởi vì trong mấy ngày sau đó, Ôn Tâm luôn lặng lẽ soi gương và đọc cái tên Thạch Mục Hàn này. Biểu cảm gương mặt khác nhau, thẹn thùng, dịu dàng, bất cần, dí dỏm, làm bộ tức giận, lúc vẻ mặt của cô nũng nịu đáng yêu gọi tên anh, giống như cái kính vạn hoa biến đổi thành vô số các kiểu hoa văn.

Bây giờ Ôn Tâm mới biết được thì ra tâm tư thầm mến một người là như vậy, e ấp giống như nụ hoa sắp nở vậy, mặc dù không biết có thể nở ra dưới ánh mặt trời như mong đợi hay không, nhưng vẫn chân thành và bướng bỉnh chờ đợi và chờ đợi, hi vọng cuối cùng có một ngày có thể tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng thuần khiết.

Thỉnh thoảng lúc cô vào học, sẽ chống cằm ngẩn người nhìn chằm chằm vào bảng đen, tưởng tượng đến dáng vẻ lúc lên lớp của Thạch Mục Hàn, anh chính là cái kiểu học sinh nghiêm túc thật sự vùi đầu vào ghi chép bài vở sao? Hay là kiểu học sinh gục đầu xuống bàn để ngủ? Cô vô cùng tò mò về anh, rất muốn biết mọi thứ về anh, rất muốn rất muốn gặp lại anh.

Nhưng mà lại sợ đột nhiên gọi điện thoại cho anh thì quá đường đột, cho nên cô một mực chờ đợi có thể tình cờ gặp được anh trong cái sân trường nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ này, mỉm cười vẫy tay chào, sau đó nói: “Hi.”

Tâm tình chờ mong này, theo dai dẳng cho đến khi gần tới cuộc thi cuối kỳ, trở nên càng ngày càng sâu đậm.

Ngày hôm đó, ánh nắng mùa đông ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuống rải rác trên hành lang lớp học. Buổi chiều đám Ôn Tâm có ba tiết Lịch sử văn học cổ đại, sau hai tiết thời gian nghỉ ngơi khá lâu, cho nên Ôn Tâm với vẻ mặt buồn ngủ chủ động đề xuất phải đi lấy nước giúp Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Khê, sẵn tiện đi ra ngoài tản bộ.

Mỗi lần đi học, ba người các cô luôn luôn ngồi chung một chỗ, đến nỗi Thang Mỹ Gia tự nhiên sẽ ngồi cùng với Vương Mạo, ở trường đại học chỗ ngồi là tự do, không giống như lúc học tiểu học trung học, do thầy cô giáo thống nhất sắp xếp chỗ ngồi. Đôi khi thành tích có biến động, thầy cô giáo còn có thể nhiệt tình giúp bạn chuyển chỗ ngồi, đổi đến bàn có cùng thứ hạng, ở trường đại học không bao giờ xảy ra chuyện như vậy, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây.

Vì thế Ôn Tâm cầm theo ba cái ly, mỗi cái có hình vẽ dễ thương khác nhau, chuẩn bị đi đến chỗ rẽ hành lang, cái khoảnh khắc tới trước cửa phòng học, trong lúc vô tình cô thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi từ phía cuối hành lang đang đi về phía bên này, bên cạnh anh còn có mấy nam sinh khác, cãi nhau ầm ĩ, chỉ riêng anh đang cầm quyển sách, vô cùng bình thản, anh chính là cái kiểu khí thế này, không cần mở miệng nói đã có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác rồi.

Tuy rằng luôn mong đợi cuộc gặp gỡ tình cờ như thế này, nhưng mà giờ phút này Ôn Tâm lại vô cùng khẩn trương, chỉ đứng lặng tại chỗ, hai má ửng hồng.

Anh càng lúc càng gần, tim của cô cũng đập càng nhanh.

Rõ ràng cô đã tưởng tượng ra cảnh gặp nhau như thế này vô số lần, rõ ràng đã luyện tập mấy ngày, rõ ràng muốn dùng một giọng điệu tự nhiên nhất để gọi ra cái tên này, nhưng mà ngay tại lúc anh đến gần thì cô chỉ cảm thấy cổ họng khàn đi, không phát ra được một tiếng nào. Có lẽ là cô không dám kêu lên, bởi vì sợ một khi kêu tên của anh, tất cả sẽ biến mất không còn dấu vết như ảo ảnh vậy, sau đó cô sẽ hồi tỉnh lại, nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

Cho nên cô trơ mắt nhìn Thạch Mục Hàn đi ngang qua cô, ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người cô một giây nào. Ngược lại mấy nam sinh bên cạnh anh lại xô xô đẩy đẩy, nhìn cô cười cười một cách mờ ám.

Không biết vì sao, Ôn Tâm cảm thấy hơi tức giận, bĩu môi không thèm nhìn anh nữa, sau đó đi đến chỗ rẽ của hành lang, mau chóng mang nước vào phòng học.

Cô giáo dịu dàng đang tha thiết chân thành giảng giải “Thượng tà” (*).

Ngã dục dữ quân tương tri,

Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,

Giang thủy vi kiệt,

Đông lôi chấn chấn,

Hạ vũ tuyết,

Thiên địa hợp,

Nãi cảm dữ quân tuyệt!

(*) Raw là “上邪”, là bài thơ của Trung Quốc, có bản để là “Thượng da”. Dịch nghĩa:

Hỡi trời! Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau)/ Duyên tình mãi mãi không dứt/ (Tới khi nào) Núi không còn đất/ Nước sông chưa cạn/ Mùa đông sấm chớp/ Mùa hè tuyết rơi/ Trời đất hợp làm một/ Mới dám cùng chàng chia lìa!

Ôn Tâm nghe sơ lược xong một hồi, tâm tư bay lên tới chín tầng mây rồi. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh đều đã khắc sâu vào trong đầu cô, không gạt đi được, cô bị làm sao vậy, cái kiểu nhung nhớ này, cái kiểu tâm tình này, trước giờ cô chưa từng trải qua.

Sau ba tiết học, ánh trời chiều chiếu xuống trường học yên bình và tĩnh lặng. Trên đường trở về ký túc xá, Ôn Tâm cầm sách trong tay, chậm rãi đi trước, nhưng mà rất ngu ngơ.

“Tâm Tâm.” Triệu Tiểu Mẫn gọi cô lại, đi bên cạnh gọi Ôn Tâm vô số lần, nhưng Ôn Tâm vẫn đắm chìm vào trong thế giới nhỏ bé của mình, hoàn toàn không nghe thấy.

“Chuyện gì?” Ôn Tâm phục hồi tinh thần, mỉm cười hỏi.

“Tâm Tâm, gần đây cậu rất kỳ lạ nha, luôn luôn ngẩn người.” Trần Nhược Khê cũng nhìn ra mấy ngày gần đây Ôn Tâm rất khác thường.

“Không có nha.” Ôn Tâm thề thốt phủ nhận.

Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Khê nhìn nhau cười, cùng nhào vào cù Ôn Tâm. Ôn Tâm sợ tới mức liên tục xin tha, cô sợ nhất là cái này rồi.

“Được rồi, mình nói, thật ra hình như mình thích một người rồi.” Ôn Tâm yếu ớt nói.

Không thể nghi ngờ tin tức này như là một quả bom hạng nặng vậy, lúc này Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Khê đang bùng nổ: “Nói mau cậu thích ai rồi hả?” Giọng của Triệu Tiểu Mẫn lại có thể to như vậy, vừa hô lên câu này đã đưa đến vô số ánh mắt nghi ngờ ở xung quanh đó.

Ôn Tâm lướt đôi mắt đẹp một vòng xung quanh, vì hận không thể giết Triệu Tiểu Mẫn nên ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô nàng, sau cùng thở dài một hơi nói: “Trở về ký túc xá rồi nói sau.”

Triệu Tiểu Mẫn và Trần Nhược Khê bị Ôn Tâm lôi kéo trở lại ký túc xá, Ôn Tâm kể lại chuyện cô gặp gỡ Thạch Mục Hàn vào dịp giáng sinh vừa rồi, lại kể thêm chuyện lúc ở trường học, kể hết đầu đuôi ngọn nguồn cho hai người họ.

“Tâm Tâm, cái người cậu thích chính là cái người chơi bóng rổ, áo số bảy.” Giọng của Triệu Tiểu Mẫn đặc biệt ồn ào, khiến cho Ôn Tâm không kềm được trợn trắng cả mắt.

Ngược lại Trần Nhược Khê vô cùng bình tĩnh: “Tâm Tâm, vậy bây giờ cậu tính làm gì?”

“Thích thì theo đuổi thôi.” Ôn Tâm còn chưa trả lời, Triệu Tiểu Mẫn đã mở miệng nói trước, tính tình của cô nàng luôn hấp tấp như vậy.

“Thật ta mình cũng chưa xác định, với lại mình cũng không dám.” Ôn Tâm mím môi, nói một cách yểu xìu. Từ trước tới nay cô đều là công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, đâu có chuyện tự hạ thấp mình, căng chân theo đuổi ngược lại như vậy.

“Cậu nhìn xem bây giờ cậu là bộ dạng gì rồi hả, dáng vẻ ngang ngược lúc tranh luận với bọn mình đâu rồi, rốt cuộc trước đây cậu làm thế nào để thu phục Quách Phi Nhiên.” Triệu Tiểu Mẫn buột miệng nói ra tên Quách Phi Nhiên, vừa dứt lời đã vội vàng che miệng, điềm đạm đáng yêu nhìn Ôn Tâm.

Nghe thấy tên Quách Phi Nhiên, Ôn Tâm cũng không có thay đổi gì, chỉ mỉm cười nói: “Bởi vì khi đó còn trẻ, mình thích nói chuyện phiếm, anh ấy cũng thích nói nên tự nhiên bọn mình thành một đôi thôi.” Rõ ràng trong lời nói lộ ra chút bất đắc dĩ.

Cô và Quách Phi Nhiên ở bên nhau thật sự là chuyện vô cùng tự nhiên, cùng ưu tú, cùng vượt trội, cùng kiêu ngạo, khi đó ở trong mắt mọi người, hai người như thể sinh ra là dành cho nhau, vì vậy họ thành một đôi, không có cái gọi là người nào theo đuổi người nào.

Đó là vào năm cuối cấp, chính là mùa xuân ấm áp, lúc tự học ban đêm, gió đêm khẽ thổi qua, mùi hoa xông vào mũi, anh và cô cùng dạo bước trên sân thể dục trống trải không người, bầu trời đêm treo lơ lửng một vầng trăng, tròn như thế, sáng như thế.

Đột nhiên Quách Phi Nhiên dừng bước lại, đôi mắt sâu sắc nhìn cô, nói: “Ôn Tâm, em có muốn làm bạn gái anh không.”

Cô ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sâu sắc kia, dưới ánh trăng, vẻ đẹp của anh mê người đến như thế, dễ dàng khiến cho người ta đắm chìm vào như vậy, cô chỉ có thể gật đầu, gật liên tục giống như giã tỏi vậy, sợ là anh không nhìn thấy.

Sau đó anh dịu dàng ôm cô vào trong lòng, đây là nơi bắt đầu câu chuyện của anh và cô.

Bây giờ Ôn Tâm ngẫm lại, chỉ đổ thừa cho ánh trắng lúc đó quá mập mờ, quá mông lung, làm cho người ta say mê, cũng làm cho người ta mất hồn lạc phách. Chả trách có người hát bài “Họa do ánh trăng gây ra” (*).

(*) Bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=VgNUAt0LnLE

Triệu Tiểu Mẫn tự biết mình lỡ lời, cho nên không nói tiếp nữa, Trần Nhược Khê nhìn Ôn Tâm, tự nhiên nói: “Tâm Tâm, hãy là chính mình, bộ dạng bây giờ của cậu thật sự không giống cậu lúc bình thường chút nào.”

Ôn Tâm có vẻ đăm chiêu gật đầu, lời của Trần Nhược Khê khiến cho cô bỗng nhiên thông suốt mọi chuyện.

Đột nhiên cô đứng dậy, nói: “Mình có việc ra ngoài một chút.”

Vừa nói xong, bóng dáng của cô đã vụt ra đầu cầu thang, sau lưng truyền đến tiếng của Triệu Tiểu Mẫn: “Tâm Tâm, kích động là ma quỷ.”

Ôn Tâm vui vẻ tươi cười, đời người luôn luôn có một lần kích động vì yêu, không phải vậy thì đã uổng phí một lần đến nhân gian này rồi.

Nhưng mà vừa xuống dưới ký túc xá, Ôn Tâm lại do dự, cô phải đi đâu tìm anh đây. Vừa rồi đi quá vội, cũng không mang theo điện thoại di động, lại không thể gọi điện thoại cho anh, cho nên cô tự nói với mình: “Mình đi loanh quanh ở sân trường, nếu hôm nay gặp anh ấy, mình sẽ thổ lộ ngay lập tức, nếu như không gặp, quyết định quên đi.”
Bình Luận (0)
Comment