Trâm Anh Phụ Ân - A Phù

Chương 1

1.

"Ta không gả nữa!"

Lời vừa dứt, trong ngoài hoàng điện, bầu không khí thoáng chốc đông cứng.

Hoàng đế cữu cữu đang bôi thuốc cho ta khựng tay lại, đôi mắt hẹp dài nghiêm nghị liếc qua, bóng dáng Diêu Tông Sách quỳ gối sau màn che trong điện cũng cứng đờ.

Có lẽ thấy chóp mũi ta đỏ lên, bộ dạng chật vật, cữu cữu hơi thu ánh mắt, than nhẹ một tiếng.

"Chỉ chút trầy trật này mà không chịu nổi? Khi trước ở Kiền Châu trèo đèo lội suối, nào có nghe ngươi kêu đau lấy một tiếng."

Nhắc đến quê nhà, ta bĩu môi, gượng nén hơi nóng dâng lên nơi hốc mắt: "Không giống nhau."

Lúc cữu cữu chưa làm Hoàng đế, nhà ta chỉ là một gia đình võ quan nghèo khó nơi thâm sơn cùng cốc, không có quy củ, chẳng phân tôn ti, ta cưỡi ngựa rong ruổi khắp núi rừng, ngã thế nào cũng cảm thấy sảng khoái.

Giờ đây, một hồi chiến loạn nâng cữu cữu lên long ỷ, ta cũng theo đó mà phú quý vô song, ngay cả phu quân cũng phải chọn bậc vương hầu công tử tài hoa nhất Kinh thành.

Diêu gia bốn đời tam công.

Trước kia, đó là nhân vật chỉ xuất hiện trên đầu lưỡi của đám người kể chuyện, ngay cả nghĩ cũng không dám.

Cữu cữu chọn cho ta một người như vậy làm phu quân, sắp tới còn muốn chính thức phong ta làm Quận chúa, đáng lẽ ta nên vui mừng mới phải.

Nhưng thế nào ta cũng không quên được lần đầu vào kinh trông thấy Diêu Tông Sách, ánh mắt hắn lướt qua ta trước khi cúi đầu hành lễ.

Lạnh nhạt xa cách, ẩn nhẫn chán ghét.

Ta nghĩ, cũng phải thôi. Ai lại vui vẻ khi bị ép cưới một nữ tử nhà quê đột nhiên phát tài chứ?

Thế nhưng, ai ai cũng nói ta thích hắn.

Hắn có đôi mày thanh tú nội liễm, đôi mắt ngời sáng như núi sông tháng ba ở Kiền Châu, khiến ta bỗng dưng có cảm giác thân thuộc, tựa hồ vốn dĩ hắn nên thuộc về ta.

Suốt một năm, ta trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn, mong hắn có thể thực sự hiểu ta trước khi thành thân. Ít nhất cũng biết ta không kém cỏi như người ta đồn đại.

Sách vở ta cũng đọc không ít, chỉ là thêu thùa hơi vụng, thêu chim nhạn lại giống như vịt, khiến hắn cởi áo khoác ra để lộ túi gấm bị đồng liêu chê cười.

Nhưng hắn vẫn chịu mang, ta liền nghĩ, hẳn là hắn đã động lòng với ta rồi.

Mãi đến hôm nay, tại bãi mã cầu, ta tận mắt chứng kiến vẻ hoảng loạn thất thố trên mặt hắn khi nhìn thấy vị nhị tiểu thư của Trương gia cũng vừa được đón từ quê vào Kinh.

Người như hắn luôn chú trọng dáng vẻ, vậy mà phát quan đều rơi mất, hắn xô ta từ trên lưng ngựa, bỏ cả cầu trượng, lao xuống cứu nàng ta vừa rơi ngựa.

Ta bị đẩy ngã xuống, miệng đầy bùn đất, máu mũi tuôn trào, nếu không kịp tránh khỏi tảng đá vỡ trên bãi cỏ, e rằng cả mặt cũng bị hủy hoại rồi.

Cú va chạm ấy khiến lòng ta nát vụn.

Sao hắn có thể đối xử với ta như vậy? Ta tự thấy bản thân không sai, như thể vừa chịu một sự phản bội nào đó. Mặc dù hắn chưa từng nói thích ta. Nhưng từ tận đáy lòng, ta luôn mặc nhiên cho rằng trong đôi mắt mờ sương ấy chỉ có thể chứa một mình ta, như thể từ trước đến nay vẫn vậy. Chính ta cũng không rõ mình lấy đâu ra niềm tin đó.

Nhưng nếu hắn đã không cần ta, thì dù ta có thích hắn đến đâu, cũng không thể hạ mình mà đánh mất tôn nghiêm của bản thân.

Ta cầu xin cữu cữu từ hôn.

Thật quá ngây thơ.

Cữu cữu nắm chặt tay ta, ánh mắt phức tạp, trong mắt mang theo sự lãnh bạc của một Đế vương. Hắn khẽ gọi nhũ danh của ta, giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa.

"Ái tỷ nhi, ngươi là thân nhân duy nhất của cữu cữu, phải giúp cữu cữu, đừng làm khó cữu cữu."

Liên hôn với Diêu gia là chuyện triều chính, chẳng liên quan gì đến tư tình, càng không cần đến đôi lứa tâm đầu ý hợp.

Tiết xuân hàn tháng ba, ta cúi đầu, nhìn họa tiết rồng hung mãnh dữ tợn trên y bào của cữu cữu, bỗng cảm thấy một cơn lạnh lẽo xa lạ ập đến.

Ta muốn trở về Kiền Châu.

2.

Thực ra, ta không nhớ rõ lắm chuyện ở Kiền Châu.

Ma ma trong cung nói với ta rằng, trận chiến soán vị của cữu cữu vô cùng hỗn loạn, phụ mẫu ta cũng mất mạng trong đó, còn ta rơi xuống từ xe ngựa, vì thế mà mất đi một phần ký ức.

Nhưng nghe ma ma kể, bà từng làm nhũ nương cho ta ở Kiền Châu mấy năm. Nơi ấy dù hẻo lánh nhưng bốn mùa cảnh sắc lại tuyệt vời. Xuân có hoa, đông có tuyết; hè có ao lớn cỏ xanh, cưỡi ngựa thả ưng; thu có lá phong đỏ rực, cháy sáng rực rỡ.

Vui nhất là tháng ba xuân sang, hội xã hí giăng đèn kết hoa, nhạc công dạo khắp phố phường, vung vẩy một loại mảnh lụa ngũ sắc, tục gọi là "thất thần", dài đến trăm trượng, tựa như hàng vạn con bướm từ trong khe núi bay ra, sáng lấp lánh giữa bầu trời, đẹp tựa thần tích.

Ma ma vừa vuốt v3 tấm y phục may cho ta, vừa cười nói: "Lúc nhỏ, cô nương cứ nằng nặc kéo bệ hạ đi xem, khóc lóc không chịu về. Bệ hạ bực mình nên đã ném cô nương cho người khác, tự mình chạy đi đấu gà. Kết quả về nhà bị phu nhân đánh cho một trận, mắng suýt nữa thì bị kẻ buôn người bắt đi, nếu không phải..."

Bà đột nhiên khựng lại, ngậm miệng, lấp lửng nói: "Tóm lại, cô nương phải nghe lời bệ hạ. Ngài là cữu cữu của cô nương, chắc chắn sẽ không hại cô nương đâu."

Có lẽ cú ngã hôm trước quá nặng khiến đầu ta đau như bị kim châm, ta nghi hoặc hỏi: "Nếu không phải gì? Ông ấy đã ném ta cho ai?"

"Không ai cả, chỉ là người không quan trọng." Ma ma vội vã giũ xiêm y, lớp gấm vóc sáng rực, đứng dậy ướm lên người ta, khen ngợi: "Cô nương mặc màu vàng nhạt là đẹp nhất, trông như liễu non mềm mại, vừa khéo mặc đến xuân yến cho Diêu công tử ngắm."

Ta chẳng có chút hứng thú nào.

Cữu cữu mới đăng cơ, xuân yến tổ chức rầm rộ, con cháu thế gia, gia quyến công thần phủ tiềm để đều được mời tham dự. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn hôm trước, hôm nay sẽ là ngày ta được sách phong Quận chúa, sau đó đến cuối tháng, ta sẽ gả cho Diêu Tông Sách.

Bình Luận (0)
Comment