Trâm Anh Phụ Ân - A Phù

Chương 2

Nhưng ta lại ương ngạnh không chịu cúi đầu, chọc cữu cữu giận, bóng lưng ông âm trầm rời đi hôm ấy dường như ngầm báo trước rằng, ông ấy nhất định sẽ cho ta một bài học.

Ban đầu ta không mấy bận tâm, như lời ma ma đã nói, ông ấy là cửu ngũ chí tôn, cũng là cữu cữu của ta, sao có thể hại ta được?

Thế nhưng, chỉ một câu nói hờ hững của ông tại xuân yến đã giáng xuống đầu ta một đòn chí mạng.

Ông triệu công thần Trương tướng quân bước lên, hỏi xem nhị tiểu thư nhà họ Trương có nguyện ý làm nghĩa nữ hoàng gia hay không.

Bữa tiệc phút chốc lặng ngắt như tờ. Đối diện ta, ngón tay đang cầm chén rượu của Diêu Tông Sách siết chặt. Trương tướng quân kinh hoàng, dẫn theo cả nhà quỳ rạp xuống đất: "Thần nữ thân hèn mệnh mỏng, sao dám nhận thánh ân của bệ hạ!"

Tất cả đều nghĩ rằng hành động này của cữu cữu là để cảnh cáo hai nhà Trương - Diêu, thay ta lấy lại thể diện vì chuyện nhục nhã ở bãi mã cầu. Nhưng ta lại nhận ra, ông ấy là đang cảnh cáo ta.

Ông ấy khẽ cười một tiếng: "Trẫm thân duyên đơn bạc, Trương tướng quân có công với triều đình, thụ phong này cũng là xứng đáng."

Tứ phía, ánh mắt muôn hình vạn trạng len lén hướng về phía ta như từng mũi kim sắc nhọn.

Sắc mặt ta tái nhợt, lập tức nhìn về phía cữu cữu. Ông ấy không đáp lại, đường nét cương nghị, lạnh lùng vô tình, như đang nói với ta rằng—

Không có ta, ông ấy vẫn có thể liên hôn với thế gia.

Còn ta, nếu không có ông ấy, ta chẳng là gì cả.

3.

Nhị tiểu thư nhà họ Trương được thu nhận làm nghĩa nữ hoàng gia, phong làm Bảo Thành quận chúa.

Còn phong hào của ta lại mãi chẳng thấy đâu. Dần dà, trong ngoài triều đình bắt đầu dấy lên những lời bàn tán, ngay cả trong thâm cung cũng rộ lên tin đồn rằng ta đã thất sủng.

Ma ma khuyên ta nên cúi đầu trước cữu cữu, thấy ta giả vờ không nghe, bà lắc đầu.

"Một nhà toàn những người cứng đầu."

Thực ra ta lại cảm thấy nhẹ nhõm, mơ hồ nói với ma ma:

"Có lẽ làm quận chúa còn chẳng bằng trước kia làm một nha đầu nơi vùng quê hoang dã.”

Ma ma bảo ta hồ đồ.

Nhưng ta không hề hồ đồ, ta nhớ lại một số chuyện. Ở Kiền Châu, ta có một gia đình, trong nhà có một con chó già, trong nhà kho còn có một đứa trẻ mà mẫu thân ta mua về làm đồng dưỡng phu* cho ta.

(*) Chồng nuôi từ bé.

Một thiếu niên trẻ tuổi, giữa chân mày thấp thoáng nét thanh tú như núi non sông nước Kiền Châu, ánh mắt mang theo vẻ uể oải giống hệt Diêu Tông Sách. Hắn liều mạng giành ta lại từ tay bọn buôn người, ngã trầy cả mặt, nơi đuôi mắt con để lại một vết sẹo thật sâu. Một đêm sấm xuân nổ vang, vết sẹo ấy bỗng hằn rõ trong ký ức của ta.

Ta nhớ ra rồi.

Năm mười lăm tuổi, ta đã bái đường thành thân cùng hắn.

Cữu cữu đã che giấu chuyện này với ta. Vậy thì ta cũng giấu hắn, giả vờ như bản thân chẳng nhớ được gì, để mặc hắn vì mục đích nào đó mà nâng Nhị tiểu thư nhà họ Trương lên cao hơn nữa.

Hắn đoạt lấy cung điện của ta, cởi xuống chế phục của ta, ngay cả cây hải đường do chính tay hắn trồng cho ta cũng bị đốn hạ chỉ vì Nhị tiểu thư họ Trương không thích.

Ngoài kia bắt đầu có những lời đồn, nói rằng Nhị tiểu thư họ Trương chính là huyết mạch riêng của cữu cữu.

Lẽ ra, Diêu Tông Sách nên vui vẻ ủng hộ, dù gì thì hướng gió này cũng đủ để hắn thỉnh cầu cữu cữu đổi hôn sự, dù sao cũng chỉ là cưới một nữ nhi hoàng gia, cưới người hắn yêu chẳng phải càng có lợi hơn cho sự thân cận giữa thế gia và hoàng thất hay sao?

Ta bí mật sai người gửi thư, ngầm ám chỉ hắn làm vậy. Không ngờ hắn lại sa sầm mặt, chặn ta lại bên hồ Kim Minh, dưới mắt quầng đen hằn rõ, trông như đã mất ngủ nhiều ngày. Hắn bảo ta đừng giận dỗi nữa.

"Một lần hai lần ta còn nhịn được, nhưng lâu rồi thì ta không có đủ kiên nhẫn mà theo ngươi đùa giỡn nữa đâu."

Trời đất! Ai nhẫn nhịn ai chứ?

Sau khi biết rõ thiện cảm ta dành cho hắn chẳng qua chỉ là sự thay thế cho đồng dưỡng phu, khi nhìn hắn, ta đã chẳng còn lấy một chút vui thích nào. Ta đứng vững, cách hắn một khoảng, nghiêm túc nói:

"Công tử, ta đây là đang giúp ngươi. Hôn ước được hủy, ngươi cưới người trong lòng của ngươi, ta trở về Kiền Châu, hai bên chẳng ai nợ ai, chẳng phải là một ý hay sao?"

Diêu Tông Sách nhìn ta như không dám tin, cứ như muốn khoét một lỗ trên người ta vậy. Hồi lâu sau, hắn nghiến răng bật cười lạnh lẽo:

"Được, được lắm, chỉ mong ngươi đừng hối hận."

Hôm ấy, hắn lập tức chạy đến thỉnh cầu từ hôn, quỳ dưới cơn mưa tầm tã bên ngoài điện suốt hai canh giờ, cứng rắn đem một đoạn "duyên sâu tình cạn" giữa ta và hắn quỳ đến tan thành mây khói.

Còn ta, nghe thỉnh cầu được trở về Kiền Châu của ta, cữu cữu cũng chỉ lạnh nhạt làm ngơ.

Thế là, trong ngoài cung đình, chỗ dựa duy nhất của ta đều đã ngả về phía Nhị tiểu thư họ Trương.

Nàng ta đắc ý vô cùng, khoác đầy châu ngọc mà hạ cố đến cung điện cỏ dại mọc um tùm của ta, trên búi tóc cao ngất cắm lộ liễu một cây trâm vàng khắc hình hoa hải đường, đây cũng chính là món quà cưới năm xưa mà đồng dưỡng phu đã tặng cho ta.

Ta nghĩ mãi mà chẳng nhớ được giữa ta và nàng ta đã có ân oán gì, chỉ biết rằng chúng ta là đồng hương, nhưng từ khi địa vị của nàng ta tăng cao, nàng ta luôn nói với ta rằng tất cả những thứ này vốn dĩ là do ta đã cướp mất của nàng ta.

Có lẽ nàng ta thật sự là huyết mạch của cữu cữu.

Nếu vậy, nàng ta muốn lấy lại danh phận phú quý này cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ có điều, riêng cây trâm vàng khắc hoa hải đường đó, không thuộc về nàng ta.

Ta thỉnh cầu nàng ta trả lại. Nàng ta hờ hững nâng tay vuốt trâm, bật cười lạnh:

"Từ Nguyên Ái, ngươi lúc nào cũng vậy, cứ làm như bản thân quên sạch tất cả, giả vờ như mình là kẻ vô tội nhất thiên hạ…"

"Nhưng ngươi nợ bao nhiêu người, lại định tính thế nào đây?" 

Giọng nàng ta chợt chuyển lạnh, ánh mắt vụt sắc, giật mạnh cây trâm ra, hung hăng ném thẳng xuống hồ.

"Muốn lấy? Vậy xuống nhặt đi!"

Ta chẳng kịp nghĩ gì, lập tức nhảy xuống mặt hồ còn chưa tan hết hơi lạnh của xuân tàn. Nước hồ băng giá cắt lìa trời đất, trong mơ hồ ta nghe thấy hai tiếng gọi khẩn thiết run rẩy.

"Nguyên Ái—"

Chắc là ta nghe nhầm rồi.

Còn ai sẽ lo lắng cho ta chứ?

Ta gắng sức vớt lấy cây trâm, siết chặt trong lòng bàn tay, đang định nín thở bơi lên, nào ngờ lại bị rong rêu dưới đáy quấn chặt lấy chân.

Xong rồi.

Bình Luận (0)
Comment